Triệu Gia có cao thủ như vậy từ khi nào!?
Tất cả mọi người đều như đứng hình khi nghe lời nói của Kinh Thiên, họ hoàn toàn không tin vào hai lỗ tai của mình, chuyện này quá không khoa học. Nếu từ đầu có cao thủ như vậy thì vì sao không đem ra đi? Lại cứ phải để mất một nửa gia sản, đại trưởng lão bị giết rồi mới chịu ra. Mà chuyện càng không thể tin nổi nữa đó chính là thực lực của người này, quá mức cường hãn, chính diện ra tay mà không ai có thể bắt kịp.
Không chỉ người đi đường bất ngờ, mà ngay cả những người sống sót của Triệu Gia cũng rất bất ngờ, bọn họ có đại cao thủ như vậy à? Chiến lực cường hãn không nói, ngoại hình cũng xem như đẹp trai, có phải muốn tức chết người ta không kia chứ. Triệu Bạch Quang là người tỉnh dậy khỏi sự bất ngờ sớm nhất, đến lúc này hắn chợt nhớ ra giấc mộng tối hôm qua của mình. Trong giấc mộng đó có một lão giả đã đến và thông báo về sự xuất hiện của một thiếu niên, chính người này sẽ giúp Triệu Gia thoát khỏi cơn hoạn nạn trước mắt, và tên của người đó là...
"Ngài là Triệu Kinh Thiên đúng chứ?"
Triệu Bạch Quang bước lên một bước, cung kính chắp tay bái Kinh Thiên một bái rồi cung kính nói. Bộ dạng này khiến tất cả không khỏi sửng sốt, dù gì thì Triệu Bạch Quang cũng là gia chủ một gia tộc mà lại hành lễ với một tiểu bối thế này thì thật sự là chuyện khó tin. Nhìn hành động của gia chủ, kết hợp với cái nháy mắt liên hồi của gia chủ, điều này khiến tất cả người của Triệu Gia hiểu rõ đây nhất định là quý nhân của họ. Nghĩ thế, tất cả đều chắp tay, cúi người rồi cung kính hô:
"Bái kiến tiền bối!"
Tiếng hô vang rầm rộ cả một góc của tòa thành, đây không chỉ là để bày tỏ sự cung kính tới Kinh Thiên mà là còn để thị uy. Nếu chỉ là bày tỏ sự cung kính thì họ đã chẳng cần hô to như thế, mục đích chính của Triệu Gia chủ yếu là để đánh đòn tâm lí thông báo cho tiểu tử họ Lâm kia rằng ở đây đang có một cường giả siêu mạnh bảo hộ cho Triệu Gia.
"Đóng cổng lại đi, Triệu gia tạm thời không tiếp khách."
Triệu Kinh Thiên tuy ở trên núi lâu nhưng tất nhiên cũng hiểu rõ mưu đồ của mấy tên này nhưng hắn cũng lười so đo. Bỏ qua tên Triệu Bạch Quang đang cung kính cúi mình trước mắt, hắn bước thẳng đến Triệu Hoa Dung. Đến trước mặt nàng, Kinh Thiên không khỏi xuýt xoa bởi vẻ đẹp kia. Tuy làn da có chút nhợt nhạt do bị trọng thương nhưng vẫn không thể nào che lấp hết được vẻ đẹp kiều diễm chưa thành thục kia. Mái tóc đen dài được buộc đuôi ngựa làm lộ ra cái gáy ngọc trắng ngần. Khuôn mặt nàng vô cùng xinh đẹp nhưng đôi mắt đen láy kia bây giờ mang theo nét u sầu, có thể là vì nghĩ rằng Triệu Gia đến bước đường này đều là do bản thân gây ra. Bộ ngực lớn của nàng được che giấu qua một lớp vải, khẽ phập phùng lên xuống theo mỗi nhịp thở của nàng. Hơi thở nàng mờ nhạt, đây chính là dấu hiệu rõ nhất khi bị phế tu vi. Nàng mặc y phục kín cổng cao tường, không để lộ ra chút da thịt nào, nàng là một nữ nhân mà đã là nữ nhân thì chắc chắn sẽ rất sợ bản thân bị xấu đi trước mặt người khác, bây giờ kinh mạch của nàng đã bị phế khiến trên người nàng có rất nhiều vết bầm rất xấu xí, đó là lí do nàng phải mặc như vậy.
Kinh Thiên nhìn nàng, mặt đen như đáy nồi, hắn nghĩ nếu cứ thế mà giết tiểu tử kia thì lợi cho hắn quá, phải cho tên kia biết thế nào mới là đệ ngục chân chính. Kinh Thiên nhìn Triệu Hoa Dung, nàng cũng nhìn hắn rồi sau đó mới giật mình thi lễ:
"Hoa Dung....Hoa Dung kính chào tiền bối." Giọng nàng có chút run rẩy, có thể là vì thương thế chưa lành hoặc cũng có thể hắn đẹp trai quá nên nàng ta tạm thời chưa thể quen được. Mà dù là cái nào thì Kinh Thiên cũng phải thừa nhận rằng giọng nàng rất êm tai, hắn thậm chí có thể nghe nàng lải nhải cả ngày mà không chán. Hắn bất giác đưa tay xoa xoa gò má đã có chút gầy đi vì lo nghĩ của nàng, nói:
"Từ nay Triệu Gia sẽ do ta bảo hộ."
Kinh Thiên vừa nói vừa xoa khuôn mặt gầy gò của Triệu Hoa Dung. Hắn đang nghĩ về khung cảnh ngôi nhà và những đứa trẻ nhưng tiếng nói của Triệu Bạch Quang lại kéo hắn về hiện thực:
"Tiền bối, không phải là chúng ta xem thường ngài nhưng tên họ Lâm kia đã hoàn toàn khống chế tòa thành này rồi. Hiện tại xem như Triệu Gia không lo bị diệt môn nữa, nhưng các tiểu thương, người dân, Luyện Đan Các và cả Bách Bảo Lâu đều không muốn cùng Triệu Gia mua bán cái gì. Dù hiện tại không chết, nhưng lâu dần thì cũng chết mà thôi..." Triệu Bạch Quang có chút ủ rũ, dù được vị lão nhân kia báo mộng cho hắn về vị thiếu niên này nhưng hắn vẫn không biết thủ đoạn của người này ra sao.
"Nếu bọn chúng không muốn giao tiếp thì chúng ta tự cung tự cấp, có gì đâu mà." Trái với vẻ ủ rũ của Triệu Bạch Quang thì trông Kinh Thiên lại nhàn nhã hơn hẳn. Nếu cái thành này đã không muốn làm ăn với Triệu Gia thì mình làm ăn với thành khác, có gì đâu mà căng với chả thẳng. Triệu Bạch Quang nghe câu trả lời hờ hững của Kinh Thiên, vốn muốn hỏi thêm nhưng thấy vẻ mặt không có gì to tát kia thì lời nói đến cửa miệng rồi lại thôi.
Kinh Thiên nhìn Triệu Hoa Dung, với vũ lực hiện tại thì bắt ép nàng cũng chỉ là chuyện đơn giản nhưng nếu là thế thì lại không thể hoàn thành nhiệm vụ do sư phụ giao vậy nên hắn chỉ đành giành chút tâm tư cho cái Triệu Gia này. Hơn nữa hắn cũng cần tạo một thế lực tầm cỡ cho mấy lão sư phụ nên lấy Triệu Gia này để làm nền móng có vẻ cũng không quá tồi. Nghĩ thế, hắn tạm thời không quan tâm đến Triệu Hoa Dung nữa bởi thế nào thì nàng cũng là của hắn thôi, việc cần làm bây giờ là đặt nền móng cho mọi thứ đã. Hạ tay xuống rồi quay người ra sau, Triệu Kinh Thiên nói:
"Hiện tại còn lại bao nhiêu nhân khẩu?" Việc đầu tiên cần làm là điều tra thực lực của Triệu Gia đến đâu đã rồi mới tính tiếp được, nếu tất cả đều trung thành với Triệu Gia thì tốt biết mấy.
"Thưa tiền bối, Triệu Gia hiện tại có 200 nhân khẩu. Người bình thường là 120 người, Khai Khiếu là 50 người, Hoán Cốt là 40 người, còn lại là Hoán Cốt ngũ tầng là 6 người, Khai Linh Sơ Kì là 4 người, chính là bao gồm vãn bối và các trưởng lão." Triệu Bạch Quang lên tiếng vô cùng cung kính. Mấy vị trưởng lão vốn muốn nói gì đó nhưng lại bị một ánh mắt của Triệu Bạch Quang chấn nhiếp khiến họ không nói nên lời. Kinh Thiên hiểu được mối lo trong lòng họ, cứ đem hết những thông tin cơ mật của gia tộc ra mà nói khơi khơi cho người ngoài như thế thì dù là ai cũng sẽ không dễ chịu, chưa kể đến họ hoàn toàn không biết bản thân có thể tin tưởng hắn hay không bởi tất cả những gì họ biết về hắn chỉ đơn giản là một cái tên mà thôi.
"Nhiều hơn ta nghĩ một chút, ta nghĩ gia tộc của ngươi phải suy tàn đến độ không có nổi một trăm người cơ." Kinh Thiên cười nhạt, bộ dạng hoàn toàn đặt mọi người ở đây vào trong mắt. Hắn có thực lực, và dĩ nhiên hắn có thể làm thế, thế giới vẫn luôn vận hành theo quy tắc nhược nhục cường thực dù không bằng hình thức này thì cũng sẽ bằng hình thức khác, vĩnh viễn không thể thoát được. Đám người Triệu Gia dĩ nhiên cũng hiểu đạo lí này bởi thế nên chẳng ai dám ho he gì cả, ít nhất là Kinh Thiên nghĩ thế:
"Dù tiền bối rất mạnh, nhưng xin đừng sỉ nhục gia tộc của vãn bối!" Một giọng nói hắn không hề ngờ tới đã vang lên, đó không ai khác chính là phế nhân Triệu Hoa Dung. Nàng nghĩ bản thân đã là một phế nhân rồi thì dù có chết cũng không gây ra bao nhiêu tổn thất cho gia tộc, nhưng nếu có thể dùng cái chết của mình để khẳng định vị thế của gia tộc thì cái mạng này xem như đáng giá.
Kinh Thiên nhìn Hoa Dung, đôi mắt đen láy sâu thẳm như tinh không kia nhìn vào vị thiếu nữ kia, trong đôi mắt ấy như không có gì có thể trốn thoát.
"Tiền...tiền bối...tiểu nữ trong nhà vẫn còn nhỏ, mong ngài giơ cao đánh khẽ." Triệu Bạch Quang vốn rất yêu thương đứa con gái này nhưng vì gia tộc hắn phải buộc phải giao nàng ra. Nhưng bây giờ đứng trước ranh giới sinh tử thì còn quan tâm gì mấy cái đấy nữa. Sau Triệu Bạch Quang, mấy vị trưởng lão cũng lục tục đứng đằng sau Kinh Thiên, nói:
"Kính xin tiền bối giơ cao đánh khẽ." Những người còn ở lại tới giờ phút này chính là những người trung thành nhất của Triệu Gia bởi mấy tên phản bội đều đã chuyển doanh sang bên Lâm gia rồi. Sở dĩ Triệu gia nhanh xuống dốc như vậy là vì bên trong có nội gián, bên ngoài có kẻ phản bội chỉ điểm cho Lâm gia, nội trong ngoại hợp Triệu Gia không đi xuống mới lạ. Nhưng bây giờ chỉ còn 200 người, dù đa phần là người bình thường nhưng đều chấp nhận bán mạng cho Triệu gia chứng tỏ được sự trung thành của họ.
"Hahaha....các ngươi nên cảm thấy may mắn vì hành động vừa rồi, bằng không Triệu Gia xem như không cần phải tồn tại nữa." Hành động lúc nãy chỉ là một hành động vô ý của Kinh Thiên, ai mà ngờ có thể khiến toàn tộc nổi lòng trung thành thế này, đúng là một quá may mắn. Kinh Thiên dời ánh mắt khỏi Hoa Dung, nhìn tất cả những người đang cúi đầu kia, nói:
"Trong vòng một giờ tập hợp tất cả tộc nhân lại chỗ này, đích thân ta sẽ chỉ các ngươi thế nào mới đúng là tu luyện." Kinh Thiên hùng hồn nói ra, bản lĩnh của hắn không phải ai cũng có thể so sánh, dạy dỗ mấy tên phàm nhân tu luyện thành tuyệt thế thiên tài đối với hắn chắc chắn không phải việc khó.
Lời Kinh Thiên vừa dứt, tất cả đều tròn xoe mắt, nhưng rất nhanh chóng nháo nhào đi thông báo cho tộc nhân, đây là cơ hội ngàn năm có một. Mặc dù họ không biết tu vi của Kinh Thiên đến đâu nhưng chắc chắn là rất cao, mà đích thân người đó chỉ cách tu luyện thì tu vi của họ chắc chắn sẽ tăng lên rất nhanh.
Kinh Thiên nhìn xung quanh một chút rồi nhăn mặt, sau đó khó hiểu hỏi:
"Các ngươi dù gì cũng từng là đại gia tộc, sao lại không có cái Tụ Linh Đại Trận nào?" Dù gì thì đây cũng từng là một đại gia tộc thế mà không có nổi một cái Tụ Linh Trận cũng không khỏi quá hư cấu đi. Lúc ở trên núi với ba vị sư phụ thì dù là nhà xí cũng có một cái Tụ Linh Trận vận chuyển liên tục, thế mà ở đây lại không có, vậy không phải nói cái Triệu Gia này còn không bằng cái nhà xí của mấy vị sư phụ sao?
"Tiền...tiền bối, thật ra là chỉ có phòng luyện công của các trưởng lão mới có Tụ Linh Trận, lúc trước cũng từng có một cái phòng luyện công cho các đệ tử nhưng đã bị tên Lâm Thạch kia đánh sập rồi." Triệu Bạch Quang tròn xoe mắt rồi sau đó vô cùng lúng túng nói. Đây đã là lần thứ hai họ bị xem nhẹ rồi, nhưng lần này thì lại không thể cãi được nên chỉ có thể ở đó xấu hổ.
Kinh Thiên vỗ trán rồi thở dài, sau đó vô lực nói:
"Được rồi được rồi, để ta bày trận cho các ngươi. Nhưng hiện tại ta bị phong bế tu vi tạm thời không thể phóng thích Linh Lực, vậy nên chuyện kích hoạt phải dựa vào ngươi rồi." Nói rồi Kinh Thiên dẫn đầu đi trước, chuyện hiện tại cần làm là bày một đại trận bao phủ tiền viện là được, bày một đại trận trong một giờ đồng hồ dù là bị phong bế tu vi thì hắn vẫn làm được.
Để bày một trận pháp thì người ta thường cần ba thứ: Vật liệu, Linh Khí và Vật Dẫn. Vật liệu thì để trận pháp có thể vận chuyển lâu và bền hơn, nhưng trong những trường hợp bất khả kháng thì có thể sử dụng Linh Khí để thay thế vật liệu. Đối với những trận pháp cấp cao thì yêu cầu về vật liệu sẽ nhiều và cao cấp hơn rất nhiều, nhưng đây chỉ là Tụ Linh Trận cấp thấp mà thôi vậy nên vật liệu có hay không cũng không cần thiết lắm, thậm chí dù là dùng đá cuội hay que củi cũng làm được. Linh Khí là để vẽ lên Trận Văn, từ Trận Văn mới có được Trận Đồ, và từ Trận Đồ thì mới có Pháp Trận. Để vẽ Trận Văn thì Linh Khí thường không phải lựa chọn duy nhất mà có thể sử dụng các vật liệu khác để thay thế, ví dụ như máu, thịt hay thần hồn, thậm chí là vũ khí hay áo giáp cũng được, chỉ cần vẽ đúng là được hết. Đối với Tụ Linh Trận thì dùng Linh Khí để vẽ cũng đủ để nó vận hành vài ba năm không dứt, nếu có thể thay thế bằng máu yêu thú thì thậm chí còn lâu hơn. Cuối cùng là Vật Dẫn, đây là thứ để kích hoạt trận pháp, với một số trận pháp đặc biệt thì cần có những thứ đặc biệt để kích hoạt, ví dụ như Trận Kỳ hay Bộ Pháp. Đối với Tụ Linh Trận thì dùng Linh Khí là được.
Kinh Thiên cứ thế nhàn nhã đi mà không hề biết rằng cả Triệu Bạch Quang và Triệu Hoa Dung đằng sau đang há hốc mồm nhìn hắn. Nháy mắt giết hai vị gia chủ mà là phong bế tu vi á? Đùa người chắc? Vậy khi hoàn toàn mở khóa phong ấn thì tên đó còn mạnh thế nào? Dù kinh ngạc là thế, nhưng Triệu Bạch Quang và một số người đứng gần đó đều hạ quyết tâm chỉ cần ôm được đùi người này thì nhất định Triệu Gia sẽ một lần nữa vấn đỉnh uy quyền.
Hạ quyết tâm như thế, Triệu Bạch Quang liền đi sau lưng Kinh Thiên, bộ dạng đã khép nép hơn rất nhiều:
"Vậy tiền bối-"
"Sau này gọi ta là công tử, ta dù gì cũng đẹp trai ngời ngời thế này mà qua miệng ngươi lại thành một lão già lọm khọm, sau này ta còn cua gái thế nào?" Kinh Thiên khó chịu nói ra. Gọi hắn là tiền bối cũng không sai bởi so về tuổi thì hắn đáng tuổi tổ tông của Triệu Bạch Quang, nhưng nếu gọi thế thì lại già quá, cứ gọi là công tử cho sang mồm sang miệng, sau này cua gái cũng thuận tiện hơn.
Triệu Bạch Quang biết Kinh Thiên khó chịu, ngay lập tức đổi giọng:
"Vâng vâng công tử, vậy trước khi bày trận ngài cần vật liệu gì để ta còn chuẩn bị?" Tụ Linh Trận là Nhất Đẳng trận pháp, muốn bày trận pháp này nhất định phải là người có tay nghề cực cao, vật liệu hao tốn cũng rất nhiều. Nhớ lại cái lúc bày một lúc mấy cái Tụ Linh Trận, số tiền lúc đó đến bây giờ Triệu Bạch Quang vẫn cảm thấy nhức nhối trong lòng, nhưng bây giờ hắn đã chuẩn bị tinh thần để bị làm thịt một lần nữa.
"Vật liệu? Không cần thiết lắm, chỉ là Tụ Linh Trận mà thôi." Nói rồi Kinh Thiên tiện tay nhặt lên vài viên đá cuội rồi ném về mỗi phía một viên. Bày trận pháp cấp bậc này mà còn cần vật liệu nữa thì Nhị Sư Phụ nhất định sẽ bị hắn làm cho tức chết. Chuẩn bị xong xuôi, trận pháp hắn sắp bày là Thập Niên Tụ Linh Trận, trận pháp này có thể tự hành vận chuyển trong vòng 10 năm mà không cần sửa chữa hay tác động gì, thậm chí mỗi năm trôi qua Linh Khí vận chuyển sẽ càng tinh thuần hơn.
"Trận pháp này tên gọi Thập Niên Tụ Linh Trận, có thể tự hành vận động trong 10 năm không cần sửa chữa. Bây giờ ngươi theo chỉ dẫn của ta đến các vị trí ta đã đánh dấu bằng mấy viên đá cuội kia, nhất định phải đi trong phạm vi trận pháp, mỗi khi ngươi di chuyển nhất định phải giải phóng Linh Khí." Triệu Bạch Quang nghe thế rồi há hốc mồm, chỉ là Tụ Linh Trận? Chỉ là? Thậm chí có thể tự hành 10 năm? Đùa người nữa à? Trận pháp mà sao tiền bối nói nghe dễ như chơi thế?
Dù kinh ngạc là thế nhưng Triệu Bạch Quang nhủ thầm trong lòng:"Đây là tiền bối, nhất định không có gì không thể làm được." Nghĩ vậy, hắn nhanh chóng làm theo chỉ dẫn của Kinh Thiên đi đến vị trí của mấy viên đá kia. Làm đúng theo lời tiền bối, Triệu Bạch Quang thật sự cảm nhận được mỗi bước đi của mình thì Linh Khí tụ tập về chỗ này ngày càng nhiều, thậm chí có thể khiến tu vi đình trệ nhiều năm của hắn dần dần chuyển biến. Cuối cùng, sau hơn 918 bước đi, trận pháp rốt cuộc hoàn thành, đến lúc này Triệu Bạch Quang thật sự cảm thấy được uy năng của pháp trận này lớn đến thế nào, nhưng cái khiến hắn không thể tin nổi nhất đó chính là tiền bối chỉ dùng mấy viên đá để tạo thành trận pháp trong khí mấy tên Trận Pháp Sư kia phải tổn hao biết bao nhiêu là vật liệu mới có thể làm được, không những vậy còn là bản yếu nhược rất nhiều. Nếu so Tụ Linh Trận ở tiền viện với Tụ Linh Trận của hắn thì cái thứ đó thật sự là một đống rác không hơn không kém.
"Công tử, ân phúc của ngài Triệu Gia đời đời ghi nhớ." Triệu Bạch Quang cúi người với Kinh Thiên, thậm chí còn cung kính hơn lúc nãy. Tất cả những hoài nghi, không phục trong lòng hắn giờ phút này biến sạch hết, tất cả chỉ còn lại sự kính phục từ trong tâm khảm.
"Cái lễ này của ngươi, ta nhận! Chỉ cần Triệu Gia ngươi một lòng theo ta thì ta lấy danh ba vị sư phụ ra đảm bảo nơi này sẽ trở thành thánh địa tu luyện." Kinh Thiên bước tới, vỗ vai Triệu Bạch Quang mấy cái rồi bước lên bục, chuẩn bị dạy học. Triệu Gia này vừa hay sẽ làm bàn đạp đầu tiên của Triệu Kinh Thiên hắn, mà đã là đồ của hắn thì bất cứ ai dám động tới đều không thể thoát khỏi tử cục.