Chương 1: Xuống Núi

"Kinh Thiên, ngươi tu được bao nhiêu năm rồi?"

Một lão nhân râu tóc bạc trắng, trên người không có bất kì khí tức lưu chuyển gì, thậm chí nhìn lướt qua cũng không khác người chết là mấy. Tuy đã già nhưng da dẻ vẫn hồng hào, đặc biệt là nụ cười hiền từ luôn treo trên miệng kia. Lão nhân ngồi trên một bồ đoàn, hòa ái nhìn vào tên đệ tử trước mắt mình. Bên cạnh ông là hai thân ảnh khác, một người khiến không ai có thể nhìn thấy được chân diện, không gian xung quanh người đó như bị ảnh hưởng từ sức mạnh lớn lao nào đó mà liên tục bị biến đổi. Còn một người khác thì diện mạo như một lão nhân nhưng khí tức tỏa ra lại giống như một đứa trẻ, khí tức tươi mới và thanh thuần. Ba người ai cũng nhìn đứa đệ tử duy nhất của mình, trên miệng nở một nụ cười hòa ái nhưng đối với kẻ đang quỳ dưới kia thì biết chắc không có chuyện gì không mấy hay ho sắp xảy ra.

"Thưa sư tôn, đã hơn 5 vạn năm, chính xác hơn thì là 57.214 năm."

Kẻ đang quỳ dưới kia cung kính nói ra. Hắn là Triệu Kinh Thiên, một xuyên việt giả vừa may mắn vừa xúi quẩy. Nói may mắn là vì hắn bái được ba vị sư tôn vô cùng mạnh mẽ. Còn xúi quẩy là vì chưa xuyên việt được bao lâu, thậm chí còn chưa kịp hưởng cái gọi là hào quang nhân vật chính đã bị bắt đi rồi, thậm chí sau khi bị bắt đi còn phải chịu huấn luyện miên man.

"Ài, đã lâu vậy rồi sao, ta cứ nghĩ đó là cái chớp mắt ấy chứ."

Lão nhân vừa nói chính là Nhị Sư Phụ của hắn, dù đã ở đây khổ ải nhiều năm như vậy nhưng Triệu Kinh Thiên vẫn chưa biết ba vị lão nhân này tên gọi là gì vậy nên chỉ đành gọi là Tam, Nhị, Đại Sư Phụ mà thôi. Tuy phân cấp bậc như vậy nhưng sức mạnh của mỗi người lại không chênh lệch nhau tí nào, Đại Sư Phụ chuyên chiến đấu, Nhị Sư Phụ chuyên Luyện Đan, Luyện Khí, Luyện Phù, Trận Pháp, Tam Sư Phụ chuyên bói toán tính toán vận mệnh thiên hạ. Tuy mạnh mẽ là vậy nhưng bốn người bọn họ ở trên một ngọn núi mây khuất tầm nhìn, vạn năm cũng không có ai tới bái phỏng. Nếu gọi chính xác thì họ chính là những cao thủ mai danh ẩn tích chốn giang hồ, chính vì thế mà sức mạnh chắc chắn sẽ vô cùng mạnh mẽ. Triệu Kinh Thiên tuy đã học nghệ ở bọn họ cả hơn 5 vạn năm nhưng vẫn chưa bằng được một phần nhỏ của họ, điều này khiến hắn khổ tâm hết sức, cứ thế này thì làm sao mà dập bọn họ được chứ.

"Vâng, đúng là rất lâu rồi. Đệ tử thời gian qua rất "đa tạ" ba vị sư phụ "miệt mài dẫn dắt". Hồng phúc này đệ tử xin "khắc cốt ghi tâm" mong chờ có ngày "báo đáp"." Triệu Kinh Thiên liếc mắt nhìn ba vị lão nhân gia, bình thường thì hiếm khi nào ba người đó gọi hắn tới như vậy trừ khi là chuyện hệ trọng. Mà chuyện chuyện hệ trọng ở đây thì thường là làm sao để hắn "ăn hành" mà thôi, nghĩ đến đây sống lưng Triệu Kinh Thiên bỗng dưng không rét mà run lên bần bật.

"Ấy các sư phụ à, hình như đệ tử đang luyện dở lò đan ở nhà mà quên tắt lửa. Đệ tử xin phép đi trước!" Nói xong Triệu Kinh Thiên lập tức đứng lên lủi nhanh ra cửa tốc độ nhanh hệt cơn gió. Hắn chạy mà không thèm ngó lại đằng sau, xem ra ám ảnh tâm lí trong lòng hắn rất lớn.

"Ngươi chạy nhanh thế làm gì, chúng ta cũng không ăn thịt ngươi!" Tam Sư Phụ lên tiếng, tuy vậy Triệu Kinh Thiên không có vẻ gì là sẽ dừng lại. Hắn có điên mới dừng lại, bản năng đang gào thét trong đầu hắn phải chuồn khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt, một khi cả ba lão già đó mỉm cười hòa ái như vậy thì chắc cú chả có chuyện gì hay ho cả.

Đúng như hắn nghĩ, Nhị Sư Phụ chỉ nhẹ nhàng phất tay một cái đã phong bế cánh cửa khiến hắn va đầu vào đó. Ngoan ngoãn quay lại chỗ ngồi của mình với một cục u to đùng trên trán, Kinh Thiên chỉ có thể cười trừ:

"Ây các sư phụ à, hình như cửa bị hỏng rồi các vị cho đệ tử về lấy đồ nghề sửa cửa được không?" Hắn cười, bộ dạng trông hèn mọn vô cùng, bên ngoài nhìn ngoan ngoãn là thế nhưng trong nội tâm lại hỏi thăm tổ tông mười tám đời của cả ba vị sư phụ. Đại Sư Phụ nhìn hắn, hòa ái mỉm cười, một nụ cười đơn giản nhưng lại đầy tính uy hiếp với Kinh Thiên. Thôi xong! Kèo này chắc chắn là xong rồi! Đại Sư Phụ cười rồi!

Đại Sư Phụ vừa nở một nụ cười hòa nhã, không gian xung quanh chợt xung động, nhiều chỗ thậm chí còn trực tiếp nứt vỡ tạo thành những cái hố đen ngòm. Cái đáng sợ ở đây là ngay cả khi không gian xung quanh đã bị chấn vỡ nhưng vẫn không thể nào cảm nhận được khí tức trên ba người bọn họ. Cùng lúc đó, Đại Sư Phụ nói:

"Đệ tử yêu quý của ta, ta thấy dạo này ngươi không tập luyện nhiều lắm nhỉ? Có muốn ta giúp ngươi luyện thể không? Chỉ cần ngươi đồng ý một câu thôi là ta đảm bảo họ hàng tổ tông mười tám đời chắc chắn sẽ không nhận ra mặt ngươi!" Kinh Thiên nghe vậy mà lông gà lông vịt cả người dựng đứng hết cả lên, sống lưng không tự chủ được mà lạnh toát. Biết không thể thỏa hiệp, hắn chỉ đành chấp nhận số phận:

"Các vị sư phụ à, đệ tử làm sai cái gì rốt cuộc mọi người nói đi được không? Mọi người cứ cười như thế mới khiến đệ tử thấy sợ đó!"

Cứ như chỉ chờ câu này của Kinh Thiên, Tam Sư Phụ ngay lập tức lên tiếng:

"Cũng không có gì nhiều cả, chỉ là bọn ta định để ngươi xuống núi."

Nghe thấy hai từ "xuống núi" ngọn lửa nhiệt huyết sớm đã tắt ngóm trong lòng Kinh Thiên ngay lập tức trỗi dậy. Hồi mới bị bắt lên đây có không ít lần hắn đã trốn xuống núi rồi, nhưng lần nào trốn thì y như rằng sẽ bị bắt lại ngay tức khắc, sau đó thì "được" tận hưởng các loại huấn luyện. Nghĩ đến cái thời trẻ trâu của mình Kinh Thiên không khỏi lắc đầu ngán ngẩm, dù sao cũng là một xuyên việt giả mà lại làm ra mấy hành động trẻ trâu như vậy. Biết mình sắp được xuống núi, mắt Kinh Thiên sáng lên, nhưng chưa kịp để Kinh Thiên nói tiếp cái gì Tam Sư Phụ đã nói tiếp:

"Đừng mừng vội, ngươi xuống đó để làm nhiệm vụ chứ có phải đi chơi đâu mà sáng mắt." Nghe đến nhiệm vụ, Kinh Thiên ngay lập tức xìu xuống, ngay cả nhiệt huyết cũng biến mất không còn tăm hơi. Như không để tâm đến cảm nhận của đệ tử mình, vị lão nhân đó nói tiếp:

"Lần này ngươi xuống đó nhất định phải lấy vợ sinh con, tận hưởng hồng trần. Đồng thời phải tạo ra một thế lực siêu to khổng lồ, chính tà gì cũng được. Sau 200 năm mà ngươi không làm được thì xác định nửa đời sau cứ ở trên núi cho ta."

Kinh Thiên nghe nhiệm vụ đơn giản vậy mặt không khỏi lộ vẻ nghi ngờ, hắn nói:

"Với tu vi hiện tại của đệ tử thì làm mấy chuyện đó có gì mà khó? Phải đến tận 200 năm sau người mới xuống kiểm tra sao?" Tu vi hiện tại của hắn đúng là rất thấp, dĩ nhiên là nếu so với ba vị sư phụ quái vật kia. Nhưng với người bình thường thì chắc chắn là rất cao, mấy cái vết nứt không gian lúc nãy thì hắn dùng nhục thân cũng có thể dễ dàng chống đỡ, thêm nữa là dù độc dược hay hoan ảnh, mộng cảnh, ảo giác đều không thể ảnh hưởng đến hắn nữa. Hắn tu cũng được hơn 5 vạn năm có một thân tu vi như thế cũng là bình thường. Người biết rõ tu vi của hắn nhất là mấy vị sư phụ, không lí nào họ biết mà lại cho hắn nhiệm vụ đơn giản vậy, bên trong nhất định có gian trá!

"Dĩ nhiên chúng ta biết điều đó, biết rõ nữa là đằng khác. Nhưng ngươi nghĩ mọi chuyện đơn giản quá rồi đấy, lần này chủ yếu là đánh cược của chúng ta để xem ngươi sẽ sử dụng bản lĩnh của ai nhiều hơn mà thôi. Vậy nên ngoại trừ một thân luyện thể, tất cả tu vi của ngươi đều phải bị phong ấn, thần thức cũng không thể phóng ra ngoài nhưng bên trong não hải của ngươi vẫn có thể sử dụng. Thêm nữa là để ngươi không quên nhiệm vụ, ta đã tạo tầng tầng lớp lớp phong ấn lên người ngươi, mỗi khi ngươi giao phối cùng nữ nhân yêu ngươi thật lòng thì một tầng phong ấn sẽ bị xóa bỏ." Nhị Sư Phụ ngồi một bên vuốt vuốt chòm râu dê chậm rãi nói.

Mẹ nó biết ngay mà! Biết ngay sẽ không bao giờ có chuyện ngon ăn mà! Dù biết thế nhưng để có thể xuống núi Kinh Thiên không còn lựa chọn nào khác, chỉ là lấy vợ sinh con rồi tạo thế lực mà thôi, hắn chơi được tất.

"Đệ tử xin lĩnh mệnh!"

Kinh Thiên quỳ xuống một chân, nói ra một cách trịnh trọng, bộ dạng bên ngoài như không muốn xuống núi nhưng bên trong nội tâm đã sớm mở cờ trong bụng. Ba vị sư phụ của hắn dĩ nhiên biết điệu bộ này của hắn, bọn họ nhìn đến muốn nhàm con mắt nên nội tâm hắn nghĩ gì họ biết hết.

"Để ngươi có chỗ đặt chân thì ta đã cất công đi báo mộng cho người ta một phen rồi, ngươi chỉ cần xử lí sao cho hợp lí là được. Chắc đệ tử ngươi không vô dụng đến mức xử lí không xong nhỉ?" Nhị Sư Phụ nói xong, chỉ phất tay một cái, một trận pháp ngay lập tức xuất hiện dưới chân Kinh Thiên, truyền tống hắn đến một nơi khác.

Tầm nhìn của Kinh Thiên thay đổi trong chốc lát, lúc nãy hắn đang ở trong một nhà gỗ thì bây giờ đã là giữa đại lộ người qua kẻ lại vô cùng đông đúc. Đến lúc này, niềm vui trong tim hắn như thoát khỏi xiềng xích khiến Kinh Thiên không khỏi la hét giữa chốn đông người:

"Con mẹ nó quá tuyệt vời!"

Người đi đường đi ngang qua nhìn hắn với con mắt thương hại, số khác nhìn với con mắt kẻ điên, thậm chí còn có một số kẻ còn ném cho hắn vài đồng bạc lẻ giống như xem hắn là kẻ điên thực thụ. Kinh Thiên không quan tâm đến mấy thứ đó, ngay lúc hắn la hét như vậy thì một cỗ lực lượng áp đảo ngay lập tức ập xuống cơ thể hắn, cơ thể trở nên nặng trĩu, thần thức như bị xích lại hoàn toàn không phóng ra được, thậm chí ngay cả lực lượng trong cơ thể cũng không thể phóng ra. Bây giờ hắn với người bình thường không khác nhau là mấy, chỉ khác mỗi nhục thân của hắn hơi cứng mà thôi.

Ngay lúc hắn bị trấn áp rồi phong ấn đủ kiểu thì trong đầu cũng nhiều ra rất nhiều thông tin, cụ thể thì đó là số những nữ nhân hắn phải chinh phục, nói là ít chứ cũng phải hơn 20 người, nhân có, yêu có, ma có, song hồn cũng có. Sư phụ thật sự đúng là "thương yêu" hắn nha, có vẻ họ rất muốn hắn tinh tẫn thân vong, nửa đời sau chỉ có thể ngồi trên giường. Nghĩ là thế nhưng hắn cũng phải đa tạ các vị ấy, nếu không có họ thì cũng không có hắn ngày hôm nay, chỉ là danh sách việc hắn cần làm thì hơi dài. Theo những gì đã được liệt kê trước thì hiện tại hắn đang ở một tinh cầu hạ cấp trong một vị diện hạ cấp. Việc hắn cần làm là tìm một vị cô nương tên là Triệu Hoa Dung của Triệu Gia.

Câu chuyện của nàng cũng rất chi là cẩu huyết, thể loại hắn quen đến không thể quen hơn. Nàng là thiên chi kiêu nữ, thiên tài tu luyện ở chỗ này, tu vi cấp nào thì Kinh Thiên cũng lười nhớ chỉ nhớ là khá cao so với tuổi của nàng. Triệu gia có hôn ước với Lâm gia, chỉ là tiểu tử Lâm gia đó vốn là một phế vật vậy nên cao tầng Triệu gia làm hết sức để từ hôn. Không biết vì sao mấy tháng nay tên tiểu tử đó chợt trở mình hóa rồng, trở thành nhất đại thiên tài đánh bại toàn bộ thiên tài của tòa thành này đồng thời có quan hệ khá tốt với chỗ luyện đan với chỗ đấu giá, sau đó khắp nơi đối đầu với Triệu Gia. Triệu Gia vốn cũng nhẫn nhịn cho qua cho tới khi Đại Trưởng Lão bị giết, gia sản bay hơn một nửa vì tiểu tử đó thì Triệu Gia mới bắt đầu phản công. Tuy nhiên, toàn bị giết ngược, ngay cả gia chủ và thái thượng trưởng lão cũng bị đánh trọng thương. Các gia tộc khác nhân cơ hội này hợp tác với Lâm gia tạo mối quan hệ sau đó quay lại đối đầu với Triệu Gia. Triệu Gia vốn là đại gia tộc của tòa thành nay trở thành một gia tộc bất nhập lưu bất cứ lúc nào cũng có thể bị hủy diệt. Hôm nay hình như là ngày đám gia tộc kia đến để đòi chia ít lợi ích. Triệu Hoa Dung ngay từ đầu vốn là vật hi sinh của gia tộc, nhưng sau nhiều lần hòa giải không thành công, nàng thậm chí còn bị phế tu vi, kinh mạch các thứ trước mặt mọi người tạo ra một sự xấu hổ cho Triệu Gia. Tuy vậy Triệu Gia xem như có tình có nghĩa hết lòng cứu chữa cho Triệu Hoa Dung nên nàng ta có thể miễn cưỡng đi lại được.

"Cái tình huống này đúng là cẩu huyết quá đáng nha. Tám chín phần mười tên nhóc kia hoặc là đại năng chuyển thế hoặc là phế vật nghịch tập. Mà những người này thường là thiên chi kiêu tử động vào thường không có bao nhiêu kết cục tốt. Nhưng dám động vào nữ nhân của ông thì cứ chờ mà bị phế đi." Kinh Thiên lầm rầm trong họng, may mà tiểu tử kia không phải họ Diệp, không thì cũng hơi khó nhai.

Dựa vào sự chỉ dẫn được sư phụ để lại trong đầu, Kinh Thiên nhanh chóng tìm thấy Triệu Gia. Nói cho cùng thì tòa thành này không lớn lắm, Kinh Thiên chỉ cần thời gian một cái chớp mắt là có thể đi hết. Đến trước cổng Triệu Gia, Kinh Thiên thấy có nhiều người bu đen bu đỏ lại xem, đúng là nhân vật quần chúng đi đâu cũng thấy xem náo nhiệt. Thông qua những cuộc nói chuyện của nhân vật quần chúng thì Kinh Thiên biết được Triệu Gia lúc trước cũng từng là một tay ác bá có tiếng trong thành, nhưng từ khi tân gia chủ lên nắm quyền thì mọi chuyện biến chuyển rất nhiều, Triệu gia đã cải tà quy chính giúp đỡ tòa thành này phát triển rất nhiều. Nhưng dẫu thế vẫn không thể làm tiêu tán hết mọi uất ức trong lòng nhân dân, bởi vậy nhiều kẻ đã gia nhập vào Lâm gia, cái trụ to nhất hiện giờ để cầu được bảo hộ cũng như báo thù. Cơ mà chúng gặp Kinh Thiên trong hoàn cảnh này thì đúng là có hơi xui đấy.

Lách qua đám người nhiều chuyện, Kinh Thiên đến hàng trước nhất nghe ngóng. Trước mắt hắn là 3 trung niên nhân đứng thành một cụm, còn một trung niên nhân khác thì khí tức suy yếu đứng đối mặt với họ, không hề nghi ngờ gì thì đây hẳn là gia chủ Triệu Gia, còn ba tên kia thì là gia chủ các gia tộc còn lại muốn ăn mảnh.

"Lưu Lục! Các ngươi đừng có quá đáng! Chúng ta đã đồng ý rút khỏi giới buôn bán của Vẫn Thạch Thành các ngươi còn muốn thế nào!" Gia chủ Triệu gia la lớn, khí tức phóng thích ra.

"Có gì đâu mà Triệu Bạch Quang ngươi làm căng thế, các ngươi đã rút khỏi giới buôn bán thì tài sản còn để làm gì, chi bằng để lại cho chúng ta rồi mang con nhóc phế vật nhà ngươi cút xa khỏi đây? Hay là đưa nó cho ta, ta giúp ngươi chăm sóc." Tên gọi là Lưu Lục kia lên tiếng, bộ dạng kệch cỡm vô cùng, khi nhìn tới Triệu Hoa Dung đang bất lực ngồi ở ghế hắn liền lộ ra vẻ dâm tà vô cùng.

Kinh Thiên thấy cảnh này mặt liền đen lại, không còn vẻ đề phòng mà ngay lập tức bước tới khoác vai tên Lưu Lục kia, nói:

"Ngươi là Lưu Lục đúng chứ?"

Sự xuất hiện của hắn khiến mọi người đều kinh ngạc, đám quần chúng thì ngay lập tức thảo luận rầm rộ lên xem hắn là ai. Số khác nhận ra hắn là tên điên lúc nãy liền lộ ra vẻ khinh thường nhưng Kinh Thiên chẳng quan tâm cái gì, chỉ âm thầm chờ đợi câu trả lời của tên sắp trở thành xác chết kia, dám dùng ánh mắt đó nhìn vợ ông, hẳn là muốn chết sớm. Lưu Lục kinh ngạc, theo bản năng trả lời:

"Đún-"

Lưu Lục chưa kịp nói hết chữ thì cái đầu ngay lập tức vỡ tan như dưa hấu dưới áp lực tay của Kinh Thiên, tận đến lúc chết hắn vẫn chưa biết thiếu niên đó là ai, thậm chí còn không biết bọn hắn có thâm cừu đại hận gì không.

"Một thằng, còn ai muốn gia sản Triệu Gia thì bước lên hết một lượt để ta xử cho nhanh nào!" Kinh Thiên phẩy phẩy bàn tay khiến máu và chất nhầy màu trắng vương vãi khắp nơi. Đây là lần đầu tiên Kinh Thiên xuống núi nên tâm trạng có chút kích động nên ra tay có chút nặng.

Nhìn đồng bạn của mình chết mà không rõ nguyên do, hai tên gia chủ kia cực độ sợ hãi, thậm chí ngay cả lúc đối đầu với tên họ Lâm kia họ cũng không cảm thấy sợ hãi như vậy. Cả hai tên run rẩy hỏi:

"Ngươi...ngươi là ai..?"

Kinh Thiên nhìn hai kẻ sợ hãi đến mức ngồi bệt xuống đất kia không khỏi thất vọng:

"Vậy là chỉ có hai tên thôi à? Mà sao cũng được, không quan trọng lắm." Kinh Thiên như tự kỉ nói một mình. Hắn nhận ra bản thân cũng có họ Triệu vậy nên ngay lập tức lên tiếng đe dọa:

"Tao họ Triệu, hiểu vấn đề chưa?" Nói rồi Kinh Thiên lập tức biến mất rồi lại xuất hiện, cái đầu của hai tên gia chủ kia đặt ngay ngắn sau lưng bọn chúng. Tận lúc chết biểu hiện sợ hãi kia vẫn vô cùng rõ ràng, bọn hắn đường đường là gia chủ một gia tộc vậy mà chết ở nơi này, thậm chí chết lúc nào bọn hắn còn không biết. Máu từ phần bị xé rách kia chậm rãi trào ra, hai cái xác như vừa mới phản ứng được máu liền phun tung tóe rồi sau đó nằm xuống như một lẽ hiển nhiên. Chỉ một thiếu niên, ngay lập tức giết 3 tên gia chủ thậm chí ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, thực lực này dù là tên họ Lâm cũng không có cửa.