Quay lại với Thiết Long, cả thành đều náo nhiệt khi ông trở về, rượu chè cũng được hơn 3 tiếng rồi thế mà mẫu hậu với các chư thần vẫn vui vẻ ca hát như có thể chiến thêm 300 hiệp nữa.
Cảm nhận được nếu còn ở lại thì chắc không còn đường về nữa, nhanh chân thừa lúc cả phòng đang nhảy hát, ông nhẹ nhàng triển khai “Ẩn thân” chuồn ra sau tiến thẳng tới biệt viện nơi Khởi La đang đợi. Vừa đi vừa ca hát như mấy ông bợm rượu, chân nọ xọ chân kia suýt thì ngã bổ nhào ra mặt đường.
Trời ạ! Mang tiếng là Yêu Vương “vào sinh ra tử” trên dưới cũng phải trăm trận, thế mà giờ nhìn chả khác nào mấy lão già nhậu nhẹt say cả đêm.
-Con trai, cha về rồi đây “hức…...hức” con hôm nay chơi vui chứ.
Tiếng nấc xen vào trong câu nói khiến hình tượng đầy thống khoái của một bậc vương giả như biến mất.
Vẫn còn men rượu ngà ngà say, ông không để ý xung quanh, Thiết Long ngồi xuống dưới nền cỏ, gió nhẹ đưa tóc ông bay bay hệt mấy tên công tử ngắm trăng nghĩ về đời.
À mà ông cũng đang ngắm trăng thật, thỉnh thoảng lại nốc chút rượu, lòng ông sầu không ai biết, vợ ông bị bắt, con trai ông thì không thấy đâu...
Yên lặng một hồi, mắt lờ đờ đảo đi đảo lại cả biệt viện tự nói:
-Hở sao con trai lại không thấy đâu, rõ ràng là ta bảo nó ngồi chờ tại đây mà ?
Giật mình, tỉnh cả rượu tìm xung quanh. Tá hỏa nhảy cẫng lên, chạy thật nhanh tìm cả biệt viện mà chả thấy người đâu, Thiết Long bấy giờ mới hét lên.
-CON TRAI, CON Đ U RỒI ???
Hét vang cả thành Triệu Hán. Cả thành đang vui vẻ, đột nhiên náo loạn cả lên, Nữ Vương Linh Ngọc đang vui vẻ thưởng rượu giật mình đánh đổ cả ly xuống sàn, chưa đến 1 giây nhiều người áo đen đứng xung quanh chỗ ngồi của Nữ Vương trong tư thế sẵn sàng nghênh chiến.
-Đi, xem chuyện gì đang xảy ra.
Vừa nói Ngọc Linh di chuyển nhanh đến mức nơi mấy tên áo đen đứng chỉ để lại một vệt ảnh mờ mờ.
Rất nhanh bà đã đi đến cửa biệt viện rồi, thấy Thiết Long đang chạy hớt hải, còn thấy ông lật cái đệm tận hai lần, bà nhìn thấy thế cũng không biết con trai ngốc hay vẫn còn say đây a.
-Chuyện gì vậy Thiết Long, tiếng hét của con làm cả thành rung chuyển rồi đấy.
-Không thấy Khởi La đâu rồi. Nói vừa dứt câu, ông liền bật nhảy khỏi mái nhà lên trên không trung.
Lơ lửng trên không, Thiết Long mở phép tìm kiếm diện rộng để tìm Khởi La. Hiện lên trong đầu Thiết Long là cách mảnh ma lực, từng người một màu đều khác nhau tương ứng với thuộc tính của họ.
Tìm một hồi không thấy đâu, trong lòng ông càng lo lắng khiến cho ma pháp lơ lửng mất dần tác dụng mà rơi bịch phát xuống nền đất tạo một cái lỗ đủ sâu để hai người đứng.
Nữ Vương Linh Ngọc vẫn điềm tĩnh đứng giữa khu biệt viện quan sát, giờ bà nhận thấy nhiều hạt của quả Ma Linh vương vãi trên nền đất. Bà suy nghĩ một lúc rồi cũng sử dụng ma pháp tìm kiếm, đứng một hồi lâu bà quay sang nói với Thiết Long.
-Ta thấy hai nguồn ma lực rất lạ đang tiến đến núi Vương Bảo, một đen vàng, một cam đậm.
-Ma lực màu đen vàng là của Khởi La, con đuổi theo nó ngay đây.
Chui ra khỏi hố sâu, Thiết Long chuẩn bị chạy thì bị kéo lại bởi một lực khá mạnh, quay lưng lại thấy mẹ ông đang bám chặt lấy vai ông.
-Sao Khởi La lại có hai màu ma lực ?
Thiết Long kể lại cho bà mọi chuyện từ việc Diệu Lam bị lũ giáo hội bắt đi cho đến khi hai cha con họ ở tòa tháp.
-Con có chắc là quả cầu thử thuộc tính không bị hỏng đấy chứ, nó có thể bụi quá nhiều mà nhiễm chút thuộc tính cô đọng trong không khí thì sao ?
Lời bà nói không sai, trong quá khứ của Tam giới cũng đã từng có nhiều trường hợp do ma lực cô đọng trong không khí mà dẫn đến nhiều người bị sai thuộc tính hay nhận thêm một thuộc tính khác dựa trên kết quả mà quả cầu đưa ra. Vì việc này mà từng có một thời cả Tam Giới lộ ra biết bao thiên tài nào ngờ đều là thiên tài “dởm”.
-Mẫu hậu không phải lo việc này, trước khi kiểm tra thuộc tính của thằng nhóc, con đã thanh tẩy không khí ở tòa tháp hết rồi.
- Con nói thế thì ta cũng đành tin vậy, giờ quan trọng nhất là phải đi tìm thằng bé.
Chưa đến nửa giờ, một phần năm binh lính của thành Triệu Hàn đã được triệu tập , từng tốp chia ra bốn phương : Đông, Tây, Nam, Bắc bao vây chặt chẽ ngọn núi đến một con kiến cũng khó lọt vào.
- Tất cả đã bao vây quanh ngọn núi chưa ?
- Bẩm Nữ vương, toàn bộ binh lính mang theo đã bao vây chặt xung quanh ngọn núi rồi. Một tướng lĩnh đi lên dõng dạc trả lời.
- Nói với tất cả binh lính nếu không có lệnh của ta, không một ai được đến gần ngọn núi này, kẻ nào không tuân thủ, bắt vào Bạch Phong.
Nghe đến Bạch Phong binh lính ai nấy đều sợ sệt chùn bước vì nơi đó chỉ toàn là “Phong binh” - những tên nguy hiểm đến mức độ Yêu Vương và Nữ Vương chỉ có thể giết hay phong ấn chúng lại.
Lão Hắc nghe thấy thế đi lên khuyên can nữ vương Ngọc Linh giảm nhẹ hình phạt vì có lẽ chuyện không đến mức này mà phải bị đày đến nơi đáng sợ như vậy.
Biết ý đồ của Lão Hắc, Linh Ngọc liền tỏa ra một vùng sát khí dày đặc, ẩn Lão Hắc lui về hai bước, thấy vậy Thiết Long liền dùng khí thế của mình cản lại.
-Ta nên tập trung nghĩ cách cứu Khởi La ra trước đã, thay vì nội đấu nhau tốn thêm thời gian như này.
Thiết Long điềm tĩnh khoanh tay, dù con trai mình đang mất tích nhưng ông vẫn rất bình tĩnh nhìn nhận mọi việc.
-Con trai ta đâu ? Tại sao nó lại bỏ đi ? Có phải vì ta không quan tâm nó?
Hóa ra bề ngoài mặt lạnh điềm tĩnh thật ra chỉ là thể hiện ra rằng bên trong nội tâm đang hoang mang đến cực độ.
- Không thể ngồi yên như này được, con sẽ đi vào bên trong tìm thằng bé.
-Không được ta vào cùng con. Linh Ngọc nghe xong liền bật dậy kiên quyết không cho Thiết Long vào bên trong bí bảo một mình.
Bà đã không gặp lại con mình năm năm làm sao giờ có thể để nó đâm đầu vào chỗ nguy hiểm được, dù có phải đánh gãy chân nó bà cũng nhất quyết không cho nó đi vào đó một mình.
-Không được, mẫu hậu là cả biểu tượng của cả thành Triệu Hàn, người có mệnh hệ gì thì cả thành sẽ như rắn mất đầu, con không thể để người đi vào nơi tà môn không minh bạch như này.
-Dù gì Khởi La cũng là con trai con nên hãy để con làm tròn trách nhiệm mà một người cha phải làm.
-Chẳng lẽ con không phải con trai ta sao, Khởi La tốt xấu gì cũng là đứa cháu trai duy nhất của ta làm sao ta có thể ngồi yên đợi con vào cứu nó được.
-Thôi được nhưng mẫu hậu tuyệt đối khi vào có việc gì nguy hiểm lập tức phải rút khỏi ngay.
-Được ta đồng ý. Linh Ngọc đáp lại nhanh chóng rồi kéo con trai vào cửa động khiến Thiết Long không kịp phản ứng.
Vừa bước vào cửa động chưa được một mét đột nhiên cả ngọn núi rung chuyển, toàn bộ ánh vàng kim bao bọc lấy bên ngoài rồi lơ lửng lên không trung.
Cửa động cũng sập xuống chặn lấy lối thoát gần nhất của hai người, giờ chỉ có thể dựa vào thực lực mà vượt qua cái mê cung lành ít dữ nhiều này.
Khỏi cần phải phong tỏa, ngọn núi cũng cao hơn ngàn mét trên không trung nếu muốn vào thì chỉ có thể dùng phong ma pháp mà bay lên.
-Giờ làm sao đây ? Thiết Long cũng kinh ngạc với việc cả một ngọn núi không có kết cấu ma pháp mà lại bay lên không trung ngay khi mình đặt chân vào.
-Ta nghĩ do Khởi La đã chạm phải cơ quan nào bên trong khiến ngọn núi đột ngột khởi động trận pháp rồi.
Thấy con mình còn đang ngơ ngác tìm cách thoát ra khỏi đây, Ngọc Linh đã nhanh chóng lôi Thiết Long đi sâu vào bên trong động. Dọc hành lang hai người thấy vô số thi thể cùng hài cốt la liết dọc đường, có một số hóa tro không rõ nguyên nhân.
-Dừng lại ! Linh Ngọc đột ngột cản Thiết Long lại.
-Phía trước có gì không ổn. Linh Ngọc đột nhiên thi triển ma pháp tìm kiếm lướt dọc quanh cả căn phòng đầy bụi bặm.
-Con đã dùng ma pháp phá bẫy nhìn xung quanh cả rồi nhưng không phát hiện ra gì cả.
-Có lẽ do ta già rồi nên mới nhầm. Linh Ngọc nghe con trai nói xong cũng bình tĩnh lại, cả hai lại đi tiếp.
Vừa đặt chân xuống nền đất, lập tức cánh cửa đằng sau khóa chặt lại, cả căn phòng rung lên, ở giữa mở ra một lỗ hổng không gian đen kịt.
-Chuẩn bị tinh thần, chúng ta không biết bên trong đó có cái gì đâu.
Ngay lập tức cả hai vào tư thế chuẩn bị chiến đấu, cánh cổng mở ngày càng to, chui ra đầy sinh vật lạ lẫm, Linh Ngọc và Thiết Long lao lên phía trước nghênh chiến với đám quỷ dị mà không hay biết có người đứng sau tấm màn giật dây cầm chân hai người.