Trước đó 30 phút, cách phía lâu đài nơi cha con Thiết Long đang đứng 10km, một tòa thành tráng lệ đầy ắp tiếng người nói chuyện, có vẻ như nơi này đang bàn bạc việc gì đó rất quan trọng. Bên trong hiện lên một khung cảnh hoành tráng, cả căn phòng người người đang chen nhau nói, giữa đám người đó đều có một điểm rằng ai cũng đều như đang rất sợ sệt một điều gì đó. Đột nhiên tất cả im lặng không một tiếng động không khí trong phòng dường như ngột ngạt đến khó thở.
“Cung kính nữ vương” Đám người vừa nhìn thấy người phụ nữ đó liền cúi đầu lạy miệng đồng thanh nói. Có vẻ người phụ nữ này đang khó chịu nên vừa nghe xong bà liền hất tay một cái làm cả căn phòng rung chuyển, đám người đang quỳ ai nấy đều bị hất tung bay ra cửa.
“Một đám vô dụng, con trai ta đã NĂM năm mất tích không một dấu vết, các người cũng đã NĂM năm chưa tìm được nó về, giờ còn thời gian ở đây cung kính ta ?” Người phụ nữ hừ lạnh một cách mà nói.
“Thưa nữ vương, lần cuối ta thấy con trai người là khi nó bỏ đi cùng với thiếu nữ loài người. từ đó đến giờ chúng ta chưa tìm được ngài ấy ở đâu. Trong đám người đang run sợ kia chỉ có duy nhất lão già đứng cạnh dám lên tiếng lại còn đi thẳng vào vấn đề. Tưởng chừng như lửa giận trong người phụ nữ ấy lại nổi lên mà phá cả căn phòng nhưng bà lại chỉ lắc đầu rồi phẩy tay đi vào bên trong.
Đi theo sau là lão già vừa lên tiếng.
Hai người đi trong yên lặng, không ai cất tiếng, từng bước chân như diễn tả nỗi đau lòng của người phụ nữ khi mà 5 năm rồi bà chưa được gặp lại con trai.
Hai người đi sâu vào trong khuôn viên, người phụ nữ ngồi xuống chiếc ghế tựa, bà thở dài rồi nhìn vào xa xăm.
“Để tôi đi chuẩn bị trà.”
“Ừ, ngươi đi đi.” Căn phòng lại im lặng, gió thổi nhẹ qua từng ngách cửa, thời gian như ngừng lại cùng sự phiền muộn không tả hiện lên trên khuôn mặt của bà, đắm chìm trong suy nghĩ mà quên mất trà đã mang lên, người phụ nữ ấy nhấp môi rồi đặt ly trà xuống hỏi lão già đang đứng bên cạnh.
“Hắc lão, ta đã làm gì sai, có phải ta đã quá nghiêm khắc với nó mà nó bỏ đi như vậy ?”
Nghe như vậy, Hắc lão liền đáp lại : “Nữ Vương chưa bao giờ nghiêm khắc với ngài ấy, tình thương mà nữ vương dành cho con trai người lớn hơn bao giờ hết và ngài ấy cũng hiểu rất rõ nhưng vì tình yêu mà bản thân ai cũng hồ đồ, chính lão phu hồi còn trẻ cũng mải mê theo đuổi tình yêu đấy thôi.” Hắc lão mỉm cười mà nói.
“Đúng là tình yêu luôn làm mù quáng con người, chính cha nó ngày trước cũng vì ta mà làm tất cả mà.” Khuôn mặt u buồn biến mất trong chốc lát để lại một nụ cười tuyệt đẹp.
Hai người cười cười nói nói, cả bầu không khí vui vẻ bao quanh khuôn viên cả khu vườn, đột nhiên cả mặt đất rung chuyển trên trời phía xa xuất hiện hai con rồng- một vàng óng một đen tím cuốn lấy nhau lao thẳng lên trên rồi chẻ cả bầu trời ra làm đôi.
“Chuyện gì vậy ???” Người phụ nữ vội bật dậy nhìn về phía cái cột sáng kỳ lạ xuất hiện đột ngột không biết từ đâu đến.
“Bẩm nữ vương đột nhiên phía nơi ở cũ của Yêu Vương đột nhiên xuất hiện một cột sáng kỳ lạ” Một người đàn ông bước vào cung kính cùi gối báo cáo tình hình.
“Đi ! Xem chuyện gì đang xảy ra ở đó.” Phất tay một cái, 3 người cùng bật nhảy cao rồi phi thẳng về phía cột sáng ấy.
“Liệu có phải con trai ta đã trở về ?” Trong lòng nữ vương đầy nghi hoặc nửa mừng nửa lo lắng, chạy hết tốc lực, băng qua cánh rừng chằng chịt theo sau là hơn chục quân binh mặc áo giáp nhìn có vẻ nặng nhưng họ di chuyển lại nhẹ như lông vũ.
Tốc độ của Lão Hắc cũng không kém cạnh gì nữ vương, có khi còn hơn khuôn mặt của lão nhìn khá nhẹ nhàng dường như lão đã nghĩ ra được gì đó.
Cột sáng ấy dần dần biến mất, hai đầu rồng đột nhiên quay ngược trở lại đâm thẳng vào tòa lâu đài, tỏa ra một đợt sóng mạnh đến nỗi khiến cho những quân binh theo sau phải dừng lại không thì sẽ bị văng đi mất.
Vừa ra khỏi cánh rừng, hơn chục người vây quanh, tư thể như đang chuẩn bị nghênh chiến. Nữ Vương với Hắc lão gia chỉ đứng đó- người thì lo lắng tột cùng người còn lại thản nhiên còn vuốt râu cho thấy thật tri thức.
“Ta về mà các ngươi đón chào kiểu này đây sao !” Giọng nói đầy nghiêm nghị phát ra từ bên trong kèm theo áp lực không hề nhỏ xâm nhập sâu vào tiềm thức khiến cho một số người sợ hãi mà ngất đi.
“Ai ? Ai dám phá phách nơi con trai ta ở.” Nữ Vương Linh Ngọc hét thật to khiến cả rừng cây rung động.
Hai bóng người một lớn một nhỏ bước chầm chậm ra khỏi lâu đài, khí thế uy nghiêm như một vị vương giả tỏa khắp cánh rừng đem lại cái sự sợ hãi tột cùng nhưng xen vào sự dịu dàng ấm áp.
Nữ Vương Ngọc Linh đứng bất động, người bà run run, một nữ vương hô mưa gọi gió mà cũng có ngày phải run sợ ư. Đám binh lính đứng đó người nào người nấy cũng ngạc nhiên à.
Nếu không có lão Hắc đứng cạnh đỡ bà thì chắc giờ bà đang ngã nhào xuống đất trong nước mắt rồi.
“Con… con trở về rồi, thực sự trở về rồi!” Nước mắt giàn giụa trên má cùng giọng nói lắp bắp khiến hình tượng một nữ vương uy nghiêm ,oai phong sụp đổ gần hết.
“Thưa mẫu hậu, Long nhi trở về rồi đây, khiến cho người phải lo lắng nhiều rồi.”
Thiết Long lấy hai tay chụm lại tỏ vẻ thành kính với người trước mặt mình, ông cũng không quên cúi đầu nhận tội.
Khởi La thì vẫn ngại ngùng đứng sau chân cha. Ngước lên nhìn người phụ nữ nghiêm trang đứng trước mặt cha mình, thắc mắc không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tay cậu giật áo cha.
Thiết Long nhìn thấy một cục bé bé đang giật áo mình liền cười nhẹ rồi nhìn mẫu hậu nói đẩy người Khởi La ra trước.
“Thưa mẫu hậu, người nhìn thấy cậu bé này giống với ai không?”
Nữ Vương cùng lão Hắc đăm chiêu nhìn nhìn ngó ngó, chỉ thoáng qua lão Hắc đã hiểu ngay lập tức cười mỉm một cái còn về nữ vương- bà vẫn khó hiểu không kìm được mà buông miệng hỏi.
“Đứa bé này thì giống được ai?” Thiết Long phá lên cười không ngờ người mẹ ông không gặp năm năm trời rồi, tính nết trẻ con đấy vẫn chưa hề thay đổi.
Biết bà chưa nhận ra, Thiết Long thuận miệng nói
“Khởi La là cháu nội của người, năm năm trước khi con rời khỏi Yêu giới, Diệu Lam đang mang thai.”
Một lần nữa nghe xong câu trả lời, nữ vương Linh Ngọc mất hết sức lực mà ngã quỵ xuống đất. Lão Hắc lần này cũng không kịp trở tay để đỡ bà.
“Lão phu chỉ tưởng là đệ tử của ngài không ngờ lại là con trai ư.” Lão Hắc hóa ra đã đoán nhầm từ đầu rồi.
“Lão Hắc à, không ngờ ông cũng có ngày tiên đoán nhầm đấy” Thiết Long không chịu được mà cười phá lên, tiếng cười vang khắp cánh rừng.
Đám binh lính bên cạnh ai nấy đều khó hiểu y như Khởi La vậy, cậu chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, trước mặt chỉ thấy cha đang nói chuyện vui vẻ với hai người lạ.
Người phụ nữ trước mặt dáng vẻ uy nghiêm nhưng lại rất đẹp không kém gì mẹ cậu vậy. Đôi mắt xanh nhạt như viên ngọc long lanh trong hồ nước, mái tóc đen suôn mượt dài ngang vai thơm mùi hoa hồng được búi lên cẩn thận. Bên cạnh người phụ nữ, một lão già đứng ngay thẳng nhưng lúc nào cùng vuốt chòm râu hiện rõ lên sự thông thái qua nhiều năm.
Nếu như cậu không nghe lầm, cha cậu vừa gọi người phụ nữ phía trước là mẫu hậu chẳng lẽ hai người lại có quan hệ máu mủ ?
“Khởi La, con không định chào bà nội à” Thiết Long lại lần nữa ẩn cậu lên phía trước thúc giục cậu chào.
Khởi La thấy vậy liền chạy nhanh lên phía trước ôm chầm vào cổ người phụ nữ ấy to tiếng chào.
“Con chào bà nội ạ.” Nữ Vương Linh Ngọc còn chưa kịp phản ứng đã hứng ngay một đòn chí mạng cực kỳ dễ thương từ thằng cháu nội mà bà vừa mới gặp mặt.
“Dễ… dễ thương quá.” Không kìm được lòng nữ vương liền ôm chặt đứa cháu bé bỏng của mình.
“Nữ Vương, để đến lúc về thành rồi hẵng hàn huyên.” Lão Hắc lên tiếng dõng dạc đưa mắt nhìn Khởi La.
“Ngươi nói đúng, đến lúc trở về rồi.”
“Long nhi, theo ta về.”
“Vâng thưa mẫu hậu.”
Đoàn người đi chầm chậm hướng về phía tòa thành cách đó không xa.