Khởi La bật khóc, lời nói cuối của mẹ cậu khiến đứa trẻ 5 tuổi ấy nhận ra rằng cậu chưa hiểu một chút gì về thế giới bên ngoài, cái thế giới tàn khốc đấy đã cướp mẹ cậu đi và cậu không đủ mạnh để cứu mẹ mình.
“GAHHHHHHHH” Thiết Long gào lên trong đau khổ, từng giọt nước mắt trào dâng, chảy dài trên má.
Ông tuyệt vọng nhìn người vợ yêu quý của mình bị bắt đi mà chẳng thể làm gì được.
“Tại sao, tại sao, tại sao lại là cô ấy mà không phải ta, đáng lẽ ra ta phải bảo vệ cả hai mẹ con vậy mà giờ...” Thiết Long ngồi dằn vặt bản thân.
Ông ngồi bất động, đôi mắt hướng đến chỗ mà cổng không gian mới mở vài giây trước.
Rồi một bàn tay nhỏ bé kéo lấy tay ông, giật mình quay đầu lại ông nhận ra mình chưa hề mất tất cả, niềm hi vọng của cả Diệu Lam và ông vẫn còn đây.
Thiết Long nhận ra được tiềm năng đầy nghịch thiên của cậu nhóc. Những nét tuyệt vọng trên khuôn mặt dần biến mất thay vào là một nụ cười dịu dàng nhìn Khởi La.
“Khởi La, con muốn dùng chính sức mạnh của mình để cứu mẹ không ?” Khuôn mặt nghiêm túc cùng lời nói toát lên sự nghiêm nghị.
Với ánh mắt tràn đầy sự quyết tâm, một câu “Con sẽ làm mọi thứ để có thể cứu được mẹ” dài và dõng dạc như thắp lên ngọn lửa đầy nhiệt huyết trong hai cha con.
Căn nhà sau cuộc chiến đổ nát khiến cả hai cha con cũng phải ngạc nhiên trước thiệt hại này. “Khởi La lên dọn đồ đi, chúng ta sẽ đến nơi an toàn và tốt hơn cho việc học tập của con.” Ông vừa nói vừa giục con chạy lên nhà thu dọn đồ đạc để nhanh chóng khởi hành.
“Cha giờ mình đi đâu đấy ạ ?” Đôi mắt đầy sự tò mò kèm theo một biểu cảm vui vẻ đến lạ thường của cậu nhóc, có lẽ chính sự tò mò này đã giúp cậu không nghĩ quá nhiều về việc lúc nãy.
“Chúng ta sẽ khởi hành đến Yêu giới.” Nghe xong cậu lại càng hứng khởi vì Yêu giới trong lời mẹ kể là nơi tràn đầy những ma pháp lạ thường, biết bao anh tài ở đấy được sinh ra và cũng là nơi có ma lực nồng nàn bằng hoặc có khi hơn cả Thiên giới.
“Vậy chúng ta sẽ ở Yêu giới trong bao lâu ạ ?”
“Không thể một sớm một chiều mà con có thể mạnh mẽ hơn được lên được. Chúng ta sẽ ở đấy một thời gian đến khi nào con có thể đánh ta bị thương.” Vẻ mặt đắc ý của Yêu Vương Thiết Long khi nói đến sức mạnh của mình nhìn mà cũng phải ghen ghét.
Hiểu được thời gian mà cậu sẽ phải bỏ ra là không ít và cũng chắc chắn có nhiều trắc trở trên con đường đạt được sức mạnh to lớn để cứu được mẹ mình.Cậu biết rằng nếu mình đến Yêu giới thì có lẽ cậu sẽ có thể không gặp lại được Thiên Tư.
Cậu cúi mặt để không lộ vẻ mặt buồn bã của mình nhưng Thiết Long hiểu được nỗi buồn của cậu, Khởi La vừa chứng kiến mẹ mình bị bắt xong giờ để có được sức mạnh, cậu phải chia xa người bạn ấu thơ của mình, nỗi buồn đấy đối với một đứa trẻ 5 tuổi khó có thể chịu được.
Dọn đồ đầy đủ, hai cha con đi ra ngoài, trong khi Thiết Long đang mở cổng dịch chuyển đến Yêu giới Khởi La quay mặt lại nhìn căn nhà mà cả ba người trước đây sống rất vui vẻ nhưng giờ nó chỉ còn là đống đổ nát sau trận chiến mang đầy nước mắt.
“Xin lỗi Thiên Tư, tớ cần sức mạnh để cứu mẹ nên lời hứa với cậu phải tạm hoãn lại rồi. Nhất định khi mạnh lên tớ sẽ trở lại.” Nghĩ thầm trong đầu, khuôn mặt nghiêm túc đầy quyết tâm hiện lên, một tâm trí không thể bị rung chuyển của Khởi La
“Căn nhà giờ đã đổ nát rồi, mình nên hủy nó đi để mấy tên ở giáo hội nghĩ rằng cả hai đã chết rồi” Nhìn chăm chăm về phía căn nhà và nghĩ ngợi một lúc.
Xong Thiết Long bắn ra một quả cầu lửa đỏ rực về phía ngôi nhà khiến nó nổ tung, mọi thứ văng tung tóe khắp nơi.
“Đi thôi con” Quay mặt lại trầm ngâm nhìn con rồi dắt tay Khởi La đi qua cánh cổng không gian.
Bước chân qua cổng không gian, tương lai của Khởi La sẽ trở nên khó lường nhưng cậu biết điều đấy, niềm quyết tâm của cậu thực sự to lớn, nó khiến cậu ngẩng cao đầu mà tiếp tục tiến lên.
Đi qua cánh cổng, Yêu giới to lớn hiện ra trước mắt hai cha con, Khởi La choáng ngợp trước cảnh tượng hùng vĩ nhưng cũng mang chút âm u khiến người thường rợn người
Vì cứu mẹ cảnh tượng này chỉ càng khiến trong lòng cậu thêm sôi sục ý chí kiên cường,cậu không còn sợ gì nữa Khởi La biết rằng còn đang có người chờ đợi mình quay trở về.
Cùng lúc đó, bên nhà Thiên Tư tỉnh giấc khi nghe tiếng nổ to vang lên trong màn đêm tĩnh lặng, cả nhà chạy ùa ra khỏi nhà mình xem chuyện gì đang xảy ra rồi thấy một đám đông đang vây quanh gần chỗ giống như là nơi mà đáng lẽ ra là nhà của Khởi La, ngay lập đứa trẻ 5 tuổi ấy chạy nhanh hết mức có thể.
Chen qua được đám đông, tim trong lồng ngực của cô như bị một nhát dao sắc nhọn cứa vào khi nhìn thấy nơi mà lẽ ra phải có ngôi nhà cùng với 3 con người đang vui vẻ quây quần bên nhau nhưng lại mà một đống đổ nát không hơn không kém kèm theo là vài thi thể dưới mặt đất.
“AHHHHHHHHHH” nước mắt Thiên Tư ứa ra, chìm trong sự đau khổ, tuyệt vọng, cô quỳ sụp xuống đất nhìn những thi thể cháy đen trên mặt đất vụn vỡ thành từng mảnh nhỏ hòa vào gió.
Bố Thiên Tư lập tức gọi điện báo cho ma cảnh sư (1), lực lượng cảnh sư sau mấy phút đến hiện trường xem xét nhưng cũng không thu thập được gì ngoài dấu giày dưới đất là của một người đàn ông tầm 30 đến 35 tuổi và cả của một đứa trẻ 5 tuổi. Nghe xong lòng như hóa đá, mọi thứ trong đầu cô vụt qua trong khoảnh khắc, mọi thứ về Khởi La được gói gọn lại trong một cuốn phim, nước mắt cứ thế tuôn ra không ngừng, Thiên Tư hét to lên trong màn đêm vô tận, cô đau khổ khi không thể làm gì.
“Tại sao , tại sao, lại là cậu ấy, cậu ấy làm gì mà để rồi phải chịu việc này?” Thiên Tư tự nghĩ tự dằn vặt bản thân mình nhưng đây đâu phải là lỗi cô đâu, chuyện gì đã xảy ra cô còn không rõ.
Thiên Tư đưa mắt nhìn xung quanh, chợt lóe lên một vệt sáng nhỏ cô lại gần rồi lấy tay đào đất xung quanh, cô nhặt lên được một huy hiệu vàng nhạt bị xước do vùi lấp dưới đất.
Nhanh chân cầm theo huy hiệu ra hỏi bố mình, cô biết được chiếc huy hiệu này thuộc về thành viên của giáo hội và chỉ có thành viên giáo hội mới đủ khả năng đeo nó. Dù không biết phải làm gì nhưng có lẽ mọi thắc của cô đều bắt đầu với giáo hội, ánh mắt đầy quyết tâm hướng về phía màn đêm vô tận.
Tương lai của Thiên Tư sẽ đầy biến động không kém gì Khởi La, số phận của hai con người này có một lần nữa sẽ giao nhau hay mãi mãi song song ?
(1) Ma cảnh sư: Lực lượng trị an đại khái giống cảnh sát của chúng ta.