*Chương 2: Giáo Hoàng *
Một tiếng “Rầm” nổ ra làm cả ngôi nhà rung chuyển, hai cha con đang khởi động sau sân nhà để cho buổi tập đầu tiên thì bị gián đoạn khi nghe tiếng “Rầm” đó. Hai người vội vàng chạy vào trong nhà xem có chuyện gì đang xảy ra. Làn khói đen tỏa ra từ cửa chính, hai người khá cao to mặc áo choàng che kín cả khuôn mặt.
“Vụt” hai người lạ di chuyển nhanh như cắt đến nỗi mắt thường chả nhìn thấy bóng họ đâu.
“Thiết Long! Bế lấy Khởi La và chạy ngay ra khỏi nhà, em sẽ đối phó với hai người này.” Diệu Lam hớt hải nhanh chóng ra lệnh đồng thời hai tay nhanh vẽ lên không trung một vòng tròn màu vàng đầy những chi tiết lạ hoắc
“ Chuyện gì vậy cha ?” Khởi La còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị cha cậu bế ra ngoài sân vườn.
Bế Khởi La lao qua cửa sau, Thiết Long ấn mạnh xuống mặt đất một vòng tròn màu đỏ kèm theo một viền đen xung quanh xuất hiện từ mặt đất . Vòng tròn dần sáng lên,trong tích tắc Thiết Long để cậu vào giữa vòng tròn, đưa cậu xa mấy dãy nhà.
Vội vàng dùng hết sức chạy về nhà, Khởi La thầm nghĩ:
“Cha mẹ hãy đợi con, con sẽ quay lại giúp cha mẹ, đừng xảy ra chuyện gì tồi tệ nhé.” ( Gào lên trong tâm trí, chạy như cậu phụ thuộc cả mạng sống của mình vào nó vậy)
Cùng lúc đó, Thiết Long với Diệu Lam đang bận chiến đấu với hai người bí ẩn. Hai người di chuyển một cách nhanh chóng né tránh mọi đòn ma pháp của đối thủ mà không tốn một giọt mồ hôi, như là họ đã có trên mình đầy kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm rồi.
“QUANG THÁNH CẦU ” (Diệu Lam hô to cái tên ấy rồi trên đầu cô xuất hiện 3 vòng tròn màu vàng).
Từ trong vòng tròn hơn chục quả cầu sáng bắn ra với tốc độ kinh người, hai người bí ẩn vội vã né hết những quả cầu ấy, nhưng họ không ngờ rằng đằng sau họ Thiết Long xuất hiện đột ngột.
“ La Kiếm” ( Hô to và rõ ràng trên tay của Thiết Long hiện lên một thanh kiếm hai sắc đỏ và xanh hoà lại với nhau một cách huyền ảo).
Ông nhanh tay chém ra bốn đường kiếm hình chữ thập, lao nhanh vào mục tiêu đồng thời toả ra những đường sắc nét lẫn tím và hồng. Hai người bí ẩn ấy quay lưng lại với nhau và đồng thời vẽ ra hai vòng ma pháp một đỏ một xanh nhạt
“Viêm giai xoáy” (Bất chợt một quả cầu lửa xoáy nhanh bay thẳng vào người Diệu Lam)
“Thuỷ long hống” (Một cái đầu của Thuỷ Long chui ra từ vòng ma pháp).
Nó mở to miệng bắn ra một cột nước to xoáy thẳng vào đường kiếm của Thiết Long, hai đòn tấn công va chạm nhau nhưng một cách nhanh chóng cột nước bị đẩy lùi rồi tách ra làm bốn phía còn đường kiếm ấy vẫn lao thẳng không có điểm dừng vào tên lạ mặt kia.
Đường kiếm lao thẳng vào người tên kia khiến hắn không kịp phòng thủ, máu tươi bắn ra từ vết chém, tên lạ mặt lập tức gục xuống không còn một hơi thở.
“Á” (Diệu Lam hét lên một tiếng rồi gục xuống dưới sàn nhà với một số vết bỏng)
“Diệu Lam” ( Thiết Long hét to tên vợ lao thẳng vào tên kia)
Chiêu Viêm giai xoáy bắn đúng lúc Diệu Lam không thể vào thế thủ được mà hứng trọn đòn tấn công, cô ngất lịm đi rồi ngã sụp xuống sàn.
Bàn tay tên kia xuất hiện một thanh kiếm sắt, hắn định đâm chết Diệu Lam, Thiết Long dùng hết sức bình sinh chạy vào ngăn cản nhưng không, lưỡi kiếm đã gần chạm đến bụng cô.
“KHÔNGGGG” ( Một tiếng hét to vang lên kèm theo một quả cầu màu tím lai xanh đột nhiên lao thẳng vào chỗ của tên lạ mặt kia)
Không biết quả cầu từ đâu ra nhưng nó đã đánh trúng vào người đấy làm hắn bay qua cửa kính rồi ngã nhào xuống mặt đất)
Thiết Long quay mặt lại để nhìn xem là ai thì mặt ông hiện lên một sự kinh ngạc không thể che lấp. Đứng trước cửa nhà là Khởi La, cậu đã kịp chạy về đến nhà để rồi nhìn thấy cảnh tượng mẹ cậu suýt bị giết, ngay lập tức trong lòng cậu tràn đầy sự quyết tâm mà cậu không hề hay biết sự quyết tâm ấy khiến cậu vô tình thi triển ma pháp. Đôi bàn tay vẫn đang còn giơ lên kèm theo làn khói bốc ra từ hai tay cậu.
Cả hai người vội vàng chạy đến bên Diệu Lam mà không thèm để ý đến cơ thể vừa gục ngã của tên lạ mặt kia.
Họ quỳ xuống sàn nhà, Thiết Long nhấc đầu Diệu Lam mà vừa gọi vừa lay trong nỗi lo lắng cực độ
“Diệu Lam...Di...Diệu Lam...Diệu...Lam” (Ông gọi tên vợ mình trong từng tiếng run rẩy, từng tiếng nói như nấc lên khiến ông phải chậm rãi lấy lại bình tĩnh)
“Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ “hức” mẹ “hức” tỉnh lại đi , ti… tỉnh lại “hức” đi mà” (Khởi La nước mắt nước mũi cứ chảy tùm lum kèm theo tiếng nói run run gọi từng tiếng mẹ trong nước mắt)
Đột nhiên mắt Khởi La sáng lên, bên trong hai tròng mắt như tỏa sáng cả thế gian . Thiết Long kinh ngạc không nói lên lời rồi Khởi La đến cạnh mẹ mình, tay đặt lên bụng bà, bàn tay cậu tỏa ra ánh sáng chói lóa nhưng lại rất ấm áp, khiến Thiết Long chỉ ngồi cạnh thôi cũng cảm nhận được sự thoải mái lấn chiếm cả cơ thể.
Vết thương trước còn đang rỉ máu mà giờ lành lặn không còn một vết sẹo. Xong Khởi La ngã khuỵu xuống, đôi mắt trở lại bình thường, nhưng có vẻ như Khởi La không có một chút nhận thức gì về chuyện vừa xảy ra, cậu ngơ ngác nhìn cha rồi lại lo lắng quay sang xem mẹ thế nào rồi.
Sắc mặt Diệu Lam dần dần tươi tỉnh lại, đôi mắt từ từ mở ra nháy nháy vài cái, liếc nhìn xung quanh mình, đôi môi đỏ hồng quyến rũ của cô nở một nụ cười thật tươi khi nhìn hai bố con Thiết Long vẫn bình an vô sự.
Hai cha con mừng rỡ vui mừng khi thấy Diệu Lam tỉnh lại và bình phục, Thiết Long luôn mang một khuôn mặt nghiêm nghị giờ lại đang rơm rớm những hạt nước mắt chảy dài trên má, Khởi La nhảy cẫng lên trong vui sướng, hô hào với giọng điệu vui vẻ như cậu vừa nhặt được vật quý.
Vui vẻ chưa được bao lâu, từ cửa chính có thêm 3-4 người đàn ông hùng hổ chạy vào cầm trên tay vũ khí, cả 2 người vội vã đứng dậy chuẩn bị chiến đấu, riêng Khởi La thì đứng núp sau lưng cha mẹ.
Sân sau nơi mà tên lạ mặt ngã xuống lúc nãy, hắn từ từ chậm rãi đứng lên lao thẳng vào phía Khởi La đang nấp, nhanh chóng lôi Khởi La ra ngoài sân đe dọa tính mạng của cậu, Thiết Long thấy vậy quay lưng lại bảo
“Diệu Lam, để anh lo lũ này, em cứ tập trung đánh tên kia cứu lấy con trai của chúng ta”
“Nhưng nếu nhỡ em không đủ nhanh để cứu thằng bé thì sao” (Sự lo lắng toát rõ lên trên khuôn mặt của cô, từng giọt mồ hôi chảy từ trán xuống cằm càng rõ được áp lực lên cô)
Đặt tay lên vai vợ mình, Thiết Long nở nụ cười dịu dàng trên môi :
“Anh tin em sẽ làm được, vì Khởi La em nhất định đến kịp, giờ thì đừng lo lắng nữa lao lên và đánh cho hắn một trận đã đời đi (Nói xong ông nháy mắt với vợ một cách thật dễ thương)
Thiết Long vừa dứt lời, Diệu Lam lao nhanh như ánh sáng, tiến sát gần đến tên lạ mặt, dù hắn trùm kín mặt nhưng với một việc đột ngột như vậy thì ta cũng thấy được rõ hắn bất ngờ và hoảng sợ thế nào.
“Quang thập quyền” (Một quyền đấm vào thân hắn nổ ra thập lần khiến lục phủ ngũ tạng bị hủy hoại, nội thương dẫn đến xuất huyết chết ngay tại chỗ)
Kéo Khởi La một cách để Khởi La không nhìn thấy cảnh bạo lực , cô giật lấy cậu che mắt cậu lại trong khi ôm cậu vào lòng nhẹ nhàng.
Khởi La nhìn ngây thơ không hiểu được tại sao mẹ lại ôm mình, cậu hồn nhiên nhìn mẹ mà cười vui sướng.
“Mẹ giỏi quá, làm lại đi mẹ, làm lại đi” (Khuôn mặt đầy sự sung sướng toát ra khiến cho ta chỉ cần nhìn thôi cũng mủi lòng trước sự đáng yêu này)
“Choang” “Rầm” “Uỳnh” Tiếng đồ đạc vỡ phát ra khiến hai mẹ con nhanh chóng quay mặt lại xem tình hình trong nhà. Thiết Long lúc này như một con hổ, nhanh chóng hạ từng người một, ông vừa đánh vừa tránh chỗ hiểm để không hại chết ai, có lẽ Thiết Long không muốn bàn tay mình phải nhuộm màu máu tươi trước mặt con.
Nhưng sự việc nào đâu có dễ dàng như thế,một giọng điệu phụ nữ nghe êm tai và cũng đầy mê hoặc kèm theo không kém sự hiểm độc.
“Ô! Sao Yêu Vương Thiết Long lại ở đây sống chung trong bầu không khí dơ bẩn của loài người thế này” (Bà ta nói như đang mỉa Thiết Long, vừa nói vừa không ngừng cười to lên để chế giễu hắn)
Ngước nhìn lên trên một người phụ nữ nhìn tầm khoảng ngoài 30 tuổi với thân hình bốc lửa khó có thể có vào độ tuổi này, bà ta tuy 30 thân hình lại trái ngược với tuổi, thân hình cong chữ S mặc trong bộ váy đỏ kiêu sa ôm sát cơ thể hiện rõ từng đường nét lại còn hợp hơn khi đi kèm là đôi giày cao gót đỏ cao chín phân tô điểm cho đôi chân trắng thẳng tắp mượt mà.
Bà ta lơ lửng trên không một lúc rồi nhẹ nhàng hạ cánh xuống nền đất vẫn còn in dấu chiến trường, bà ta không ngại mà dẫm hẳn lên cơ thể của mấy người đàn ông vừa bị đánh ngất lúc nãy.
“Một lũ vô dụng, có 3 tên thôi mà các ngươi cũng không thể làm sây sát được chút nào trên người chúng hả ? Sao ta lại để lũ vô dụng như các ngươi vào Giáo Hội được nhỉ ?” (Vừa nói vừa dùng đế giày dẫm thật mạnh vào mấy người đang ngất)
Ả tiến lại gần hơn, mặt đối mặt với Thiết Long, hai người lườm nhau một lúc xong đột nhiên hai người biến mất, họ di chuyển một cách nhanh hơn mắt thường, tàn ảnh của họ xuất hiện khắp căn phòng đổ nát, những tiếng “binh” “bốp”, những tiếng va chạm làm rung chuyển cả mặt đất, Thiết Long một đánh một với bà ta , người tám lạng kẻ nửa cân không ai phân thắng bại cho đến khi người phụ nữ ấy bất chợt dừng lại, đôi mắt đăm chiêu nhìn Diệu Lam.
“AH! Không thể ngờ ở đây lại có kẻ mang trong mình thể “sản sinh”. Tốt, tốt ngươi sẽ là một kẻ thích hợp cho thí nghiệm của ta” (Nói trong sự vui mừng tột độ, bà ta vừa nhìn vừa cười một cách sảng khoái như là vừa nhặt được của quý vậy.)
Lợi dụng lúc Thiết Long sơ hở, bà ta vẽ ra một vòng ma pháp to xanh lá “Mộng thường xuân” là tên của loại ma pháp đó, từ dưới mặt đất mọc lên nhiều rễ cây to quấn vào nhau bám chặt lấy cả 3 người trói cả 3 xuống mặt đất. Riêng Diệu Lam thì vừa bị trói vừa được lôi gần đến gần người phụ nữ ấy, bà ta nhìn ngắm cô một lúc, rồi lại liếm môi trên như đang nhìn vào một món ăn mà không thể kiềm được sự thèm thuồng.
“Pặc” Người đàn bà ấy búng tay rồi chẳng biết từ đâu ra xuất hiện một người đàn ông mặc bộ vest, đeo kính áp tròn một bên nhìn như một quản gia mẫu mực và nghiêm túc, dáng người gầy nhưng lại cao ráo khiến người đàn ông đấy trông thực sự rất lịch lãm.
“Giáo hoàng , viên dịch chuyển không gian đây ạ.”( Cầm một chiếc khay nhỏ bằng bạc kèm theo một cái gối nhỏ vuông trông rất sang trọng, trên đấy là một viên đá hình tam giác màu xanh dương lẫn chút xám nhạt)
“Vậy Yêu Vương à, lần sau chúng ta lại chơi tiếp” (Nháy mắt hôn gió nhẹ cái rồi lôi Diệu Lam vào nơi mà cổng dịch chuyển không gian vừa mới mở.)
“Mụ đàn bà kia, trả lại vợ cho ta, ngươi đưa cô ấy đi đâu , trả cô ấy lại đây. AHHHHHHHH” (Gào lên trong vô vọng, dùng hết sức mình để thoát khỏi đám rễ cây cứ ngày càng trói chặt lại mỗi khi hắn vận sức mạnh)
Nhưng Thiết Long đâu biết được rằng để có thể đến đánh trực diện với Yêu Vương, Giáo Hoàng nào lại không đi trước một bước chứ.
Thiết Long càng ngày càng tuyệt vọng càng gào thét chỉ để với lấy một hi vọng nào đó, dù làm gì trong đầu ông luôn chỉ hiện ra sự tuyệt vọng chất đầy khi nhìn người vợ mà mình yêu thương đang bị người phụ nữ độc ác kia mang đi mà mình không làm được gì cả.
Chìm sâu vào tuyệt vọng để rồi mở mắt ra ông lại thấy ánh sáng tỏa ra từ sau lưng, ở chỗ Khởi La bị trói, lại luồng sáng kỳ lạ xuất hiện nhưng giờ chỉ có một nửa thôi, nửa còn lại lại chính là bóng tối, một hi vọng, một tuyệt vọng hòa vào làm một trong người cậu bé.
“THẢ MẸ TA RAAAAAAAAAA” (Tiếng gào thét của cậu vang khắp cả căn nhà khiến không gian chìm vào đêm tối, giờ đứng giữa cả 5 con người chỉ là khoảng không vô định)
Hai tay cậu đưa ra, hai luồng năng lượng sáng và tối hòa làm một thành màu của vũ trụ rồi bắn thành một tia sáng nhắm thẳng vào chỗ người phụ nữ đó đang đứng.
Ngay lập tức khiên chắn hiện lên, tia sáng va chạm vào nó, phá nát nhưng lại lỡ đấy cả 3 người vào trong cổng dịch chuyển đem họ đến sảnh chính của giáo hội.
Trước khi bị đẩy vào cổng Diệu Lam dịu dàng nở nụ cười trên môi nói những lời cuối cùng, khuôn mặt nhìn trông bi thương nhìn hai bố con Thiết Long: “Hãy trưởng thành hơn và đến cứu mẹ nhé, Khởi La bé bỏng của mẹ.”
Nghe được những lời này,Khởi La tỉnh lại rồi những giọt nước mắt chảy thành đợt trong sự im lặng tuyệt đối của màn đêm.