Chương 3: Quà Tân Thủ "Rác Rưởi"

Thành tích của hắn tốt như vậy, hoàn toàn là vì trước đây ngày đêm học tập, vì muốn sớm được nhàn hạ, cho nên hắn đã học xong tất cả kiến thức năm nhất.

Với thành tích hiện tại của hắn và An Nhu, bọn họ hoàn toàn có thể nhận được học bổng cao nhất trong kỳ thi cuối kỳ.

Hơn nữa, hắn còn rất có thiên phú về toán học, rất nhiều giáo viên đều muốn dẫn hắn đi thi đấu.

"Tóm lại, cậu mau về xin lỗi bạn học cho tôi, sau đó viết một bản kiểm điểm ba nghìn chữ!"

"Còn chuyện này, tôi sẽ gọi điện thoại thông báo cho phu huynh của cậu.”

Nghe xong hình phạt, hắn khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã đồng ý.

Đúng như hắn đoán, trường học cũng chẳng thèm trách phạt gì nặng nề.

Đùa à, hắn đường đường là Trạng Nguyên thi vào Giang Đại này.

Chuyện chả phải sai phạm nguyên tắc gì to tát, mấy vị lãnh đạo Giang Đại cơ bản nhắm mắt cho qua hết.

“Cút cút cút!”

Lão Trương phẩy tay đuổi người, giờ nhìn thấy mặt mũi Tô Giang thôi là ông ta lại thấy phiền, phải ở một mình cho tĩnh tâm lại đã.

Tô Giang ngoan ngoãn bước ra khỏi văn phòng, trở về lớp học.

Đẩy cửa bước vào, mặc kệ ánh mắt của người khác, hắn tiến thẳng đến trước mặt An Nhu rồi cúi gập người.

“Bạn học An Nhu, thật xin lỗi, vừa rồi là tôi quá lỗ mãng cho nên chuyện mới nãy cậu cứ xem như chưa từng xảy ra nhé.”

An Nhu chớp chớp đôi mắt đẹp động lòng người, khóe môi khẽ nhếch lên rồi nở một nụ cười đẹp như hoa.

“Không sao đâu, bạn học Tô Giang.”

Dù sao thì đêm nay ngươi cũng tiêu đời rồi!

Nhận được “tha thứ” của An Nhu, Tô Giang mới thở phào nhẹ nhõm.

Cái rắc rối mà nhiệm vụ gà mờ của hệ thống khốn kiếp kia giao cho chắc là hết rồi.

Còn lại chỉ là bản kiểm điểm ba nghìn chữ kia thôi.

Về chuyện lão Trương dọa gọi điện cho gia đình, Tô Giang một chút cũng không sợ.

Với cái tính cách thích hóng hớt của ba mẹ hắn, chắc chắn là sẽ hỏi lại xem cô gái nhà người ta có đồng ý hay không ấy chứ.

Cùng lúc đó, lão Trương cũng bước vào, chắc là ông đã kịp thời điều chỉnh lại tâm trạng, cho nên quay lại lên lớp tiếp.

“Tranh thủ còn mười phút, tôi giảng nốt bài này, có thể sẽ kéo dài thêm mấy phút nữa, mong các bạn học thông cảm.”

Vừa nghe nói đến kéo dài thời gian, bên dưới vang lên một tràng than ngắn thở dài, thời cấp ba đã bị hành đủ rồi, lên đại học rồi mà còn bị hành tiếp.

Tô Giang vừa về chỗ ngồi, liền thấy Vương Tử Dương giơ ngón tay cái về phía mình.

Quay đầu lại, hắn bắt gặp ánh mắt sùng bái của đối phương.

“Lão Tô, ngầu đét!”

“Dám công khai tỏ tình với An Nhu, gan mày cũng lớn đấy.”

“Trong nhóm đang bàn tán rôm rả lên kìa!”

Tô Giang nghe vậy thì nhướn mày, lén lút rút điện thoại dưới gầm bàn, mở nhóm chat của lớp ra.

Quả nhiên, mấy đứa lúc nãy không tập trung nghe giảng đang buôn chuyện rôm rả trong nhóm.

“Mày có biết bọn họ đặt cho mày biệt danh gì không?”

“Lúc nãy trong nhóm, bọn họ gọi mày là thánh soi chân kìa.”

“Lúc mày nói chân An Nhu trắng ấy, cả nhóm muốn nổ tung luôn, mày đúng là thần tượng của bọn tao!”

Vương Tử Dương vẫn còn thao thao bất tuyệt, nhưng Tô Giang nào còn muốn nghe nữa.

Hắn đưa tay lên ôm trán, khẽ thở dài.

Danh tiếng của hắn coi như là tiêu tùng rồi.

Hi vọng phần thưởng của hệ thống có thể an ủi hắn phần nào.

“Hệ thống, mở phần thưởng tân thủ.”

【Mở phần thưởng tân thủ, chúc mừng chủ nhân nhận được kỹ năng cao cấp - Thông thạo súng ống!】

Trong nháy mắt, vô số kiến thức về súng ống ùa vào đầu Tô Giang, khiến hắn không khỏi nhíu mày.

Một lúc lâu sau, Tô Giang mới tiêu hóa hết đống kiến thức này, giờ đây hắn đã am hiểu tường tận về các loại súng ống đạn dược, thậm chí có thể sử dụng thành thạo ngay lập tức.

Nhưng mà…ta cần thứ đồ chơi này để làm gì?

Kim Đan của ta đâu? Thần Kiếm Trảm Thiên của ta đâu?

Giờ là xã hội hài hòa, Giang Đô là nơi yên bình và ấm áp như vậy, ta cần cái kỹ năng Thông thạo súng ống này để làm cái quái gì?

Tô Giang thật sự cạn lời, hệ thống này có thể cho chút đồ gì hữu ích được không?

“Hệ thống, kỹ năng này, chúng ta có thể đổi cái khác được không?”

【Không được!】

“Vậy có kỹ năng nào giống kiểu Thần Kiếm Trảm Thiên không?”

【Không có!】

“Vậy cho ta hỏi làm sao để không làm chủ nhân nữa?”

【Chủ nhân tử vong, hệ thống tự động giải trừ!】

“Con mẹ…”

Trong lòng Tô Giang lúc này đang chửi rủa thậm tệ, còn hệ thống thì cơ bản không thèm để ý đến hắn nữa.

Có tí ti kỹ năng cỏn con thế này, lại còn muốn lão tử đây liều mạng đổi lấy sao?

Tô Giang vẫn còn nhớ rõ, ba mươi giây không hoàn thành nhiệm vụ, sẽ bị hệ thống tiễn đi chầu trời xanh.

Lúc đó thiếu chút nữa là tè ra quần.

Kết quả chỉ đổi lại được kỹ năng tinh thông súng ống chẳng có mẹ gì dùng.

“Phế vật!”

Thấy hệ thống cũng chẳng thèm đáp lại mình, lão Trương trên bục giảng vẫn thao thao bất tuyệt về cái đề bài rách nát ấy.

Tô Giang càng nghĩ càng tức, hắn dứt khoát buông tay, úp mặt xuống bàn.

Việc đã đến nước này, ngủ trước đã.