Tuy rằng An Nhu là hoa khôi của lớp, tính tình hoạt bát, được nhiều người yêu quý.
Nhưng Tô Giang nhớ có người từng nói, An Nhu hình như không có hứng thú với con trai, như vậy bị cự tuyệt cũng tránh được những ngại ngùng phiền phức sau này.
Tìm cơ hội xin lỗi An Nhu là được.
Mà điều quan trọng nhất là, chân An Nhu thật sự rất trắng.
Mỗi lần thấy cô mặc váy ngắn hoặc quần đùi, dù là Tô Giang thì cũng không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
Vừa dứt lời, cả lớp rơi vào trầm mặc, sau đó tiếng xì xào bàn tán bắt đầu nổi lên.
"Tô ca thật đỉnh!
"Má ơi, không ngờ Tô Giang thích An Nhu, thảo nào không để ý đến nữ sinh nào.”
"Dám đứng trước mặt cả lớp tỏ tình, tôi chỉ phục mỗi Tô Giang.”
"Mau mau im lặng, mặt thầy giáo sắp biến thành than rồi kìa.”
Quả nhiên, sắc mặt của lão Trương lúc này đen như đít nồi.
Ông nhíu mày, hận không thể nuốt sống Tô Giang, rồi quát lớn:
"Tô Giang, mau cút ra ngoài cho tôi!”
Tiếng quát như sấm rền vang dội, khiến cả lớp im phăng phắc.
Tô Giang cũng giật mình bởi tiếng quát bất ngờ, hắn ngẩn người vài giây, sau đó cúi đầu, lủi thủi chạy ra ngoài.
Ngoan ngoãn như một chú cún con.
Hắn vừa ra khỏi cửa, liền nghe thấy tiếng lão sư vang lên: "Tự học!”
Rầm!
Cánh cửa bị đóng sầm lại, xem ra lão sư muốn dạy dỗ Tô Giang rồi.
Không có lão sư, cả lớp như cái chợ vỡ, tiếng bàn tán xôn xao, ai cũng tò mò về màn tỏ tình chấn động của Tô Giang.
"Tô Giang lần này chơi lớn quá, dám đứng trước mặt cả lớp tỏ tình, thật sự kích thích!”
"Đúng vậy, chuyện này chắc chắn sẽ trở thành tin hot nhất Giang Đại, có khi lan ra cả trường học mất.”
"Liệu An Nhu có đồng ý không nhỉ? Tôi thấy cô ấy có vẻ cũng có ý với Tô Giang".
"Khó nói lắm, An Nhu ngày thường có vẻ lạnh lùng, chưa chắc đã để ý Tô Giang đâu.”
......
An Nhu vẫn ngồi tại chỗ, âm thanh ồn ào xung quanh dường như không lọt vào tai cô.
Cô khẽ nghiêng đầu, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt, càng tôn lên vẻ đẹp khuynh thành của cô, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười.
"Thích chân trắng sao?", cô khẽ lẩm bẩm, trong giọng nói ẩn chứa tia trêu chọc.
"Hứ, tối nay bổn tiểu thư sẽ cho cậu biết, chân của tôi không chỉ trắng mà còn có thể đá bay người!"
…
"Bốp!"
Một tiếng vỗ bàn vang dội trong căn phòng yên ắng.
"Tô Giang! Cậu điên rồi phải không!?”
"Chẳng lẽ cậu nghĩ rằng, học hành có chút thành tích là có thể làm càn sao?!"
Trong phòng, lão Trương tức đến run người, ông ta run rẩy chỉ tay vào mặt hắn, vẻ mặt hận sắt không thành thép.
Trước đây, hắn nhiều nhất cũng chỉ thi thoảng ngủ gật trong lớp, ông ta cũng chỉ lờ đi cho qua.
Thế nhưng việc hôm nay lại hoàn toàn khác, nói nhỏ thì là vô lễ với thầy giáo, nói lớn là coi thường nội quy trường học, gieo rắc tà phong.
Nếu chuyện này đến tai các vị lãnh đạo, e là khó mà ăn nói, lão Trương chỉ cảm thấy một trận bất lực.
Hắn cúi đầu, bộ dáng ngoan ngoAn Nhu một còn gà con lạc mẹ, mặc cho giáo viên chửi mắng.
“Lão Trương, thầy nghe em giải thích…”
"Cậu gọi là gì?!”
"Khụ khụ...Thầy Trương!"
Hắn thầm tự vả vào miệng mình, bình thường gọi quen rồi, vừa mở miệng đã nói hớ.
"Chuyện này... Thực ra là có nguyên do."
"Ừm... Nguyên do là..."
Hắn nhanh chóng động não, trong tình huống này hắn cũng không biết nên lấy cớ gì để bao biện.
Cũng không thể nói cho lão Trương biết chuyện hệ thống?
Nhất thời không nghĩ ra được lý do gì để biện hộ, hắn chỉ đành cắn răng.
"Bởi vì, em muốn nói chuyện yêu đương?”
"Hả?"
Lão Trương ngớ người, ngươi ấp úng nửa ngày, chỉ để nói với ta câu này?
Ngươi đứng trước mặt bao nhiêu người mà tỏ tình, chẳng lẽ lại không biết ngươi muốn yêu đương sao?
"Hô!"
Lão Trương khó khăn hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn lại cảm xúc đang dâng trào.
Không thể tức giận, tức giận hại thân, đây cũng chỉ là sai lầm nhất thời của học sinh, ông ta còn có trách nhiệm dẫn dắt hắn quay về chính đạo.
Hắn dè dặt nhìn lão Trương đang hít thở sâu, trong mắt tràn đầy lo lắng và bất an, cho nên liền thăm dò hỏi: "Thầy không tin sao?”
"Phụt!"
Hơi thở vừa mới bình ổn của lão Trương lại trở nên hỗn loạn, ông ta trừng lớn hai mắt.
Ta không tin?
Đúng là không dám tin!
"Haizzz, Tô Giang, tôi hiểu được nam sinh tuổi này của các cậu có chút rung động thanh xuân là chuyện thường tình."
"Nhưng mà, cậu đứng trước mặt bao nhiêu người như vậy mà tỏ tình, cậu có coi tôi ra gì không? Cậu có coi nội quy trường học ra gì không?" Lão Trương ngừng một lát, rồi nói tiếp, "Hơn nữa, hiện tại các cậu đang học năm nhất, thành tích học tập vô cùng quan trọng đối với tương lai sau này..."
Lão Trương lại bắt đầu bài ca muôn thuở, với sinh viên năm nhất, ông ta luôn dùng cách này để tạo áp lực cho bọn họ.
"Thầy Trương, em cảm thấy thành tích của mình không thành vấn đề."
"Vậy còn...An Nhu..."
"Cô ấy thi thử đứng thứ hai toàn trường." Hắn thản nhiên đáp.
Lão Trương nhất thời cạn lời, không ngờ tới chuyện này.
Mẹ kiếp, sao cả hai đứa đều học giỏi như thế?