Ánh mắt Lâm Hội dừng lại trên người An Nhu một lúc, thoáng hiện lên sự ngạc nhiên. Hắn ta không ngờ An Minh Kiệt lần này lại đưa cả em gái của mình đến đây.
Tuy nhiên, hắn ta không dám động đến An Nhu vì biết rõ rằng làm tổn thương cô sẽ gây hậu quả nghiêm trọng hơn nhiều so với An Minh Kiệt. Cả thành Giang Đô đều biết nhà họ An cưng chiều An Nhu như thế nào. Nếu cô xảy ra chuyện gì, cả nhà họ An sẽ liều mạng báo thù.
An Nhu nhìn Lâm Hội với ánh mắt đầy cảnh giác. Cô đã gặp Lâm Hội vài lần và biết hắn ta là đối thủ không đội trời chung của anh trai mình.
Lâm Hội không để ý đến cái nhìn tức giận của An Nhu, chỉ cười nhẹ rồi chuyển ánh mắt sang Tô Giang, giả vờ tò mò như không biết: “Vị tiểu huynh đệ này có vẻ xa lạ nhỉ, An Nhu, em có thể giới thiệu cho anh được không?”
Thực tế, ngay sau khi về nhà hôm qua, Lâm Hội đã có thông tin về Tô Giang. Điều làm hắn ta bối rối là trong hồ sơ không hề đề cập đến bất kỳ mối liên hệ nào giữa Tô Giang và nhà họ An. Dù nhìn từ góc độ nào, Tô Giang cũng chỉ là một sinh viên bình thường.
Hắn ta đã tin lời Lý Tài nói rằng Tô Giang không thuộc nhà họ An, nhưng tình hình hiện tại lại cho thấy điều ngược lại.
Lâm Hội liếc qua An Nhu rồi lại nhìn Tô Giang, cảm thấy mối quan hệ giữa họ không đơn giản.
Nếu Tô Giang thật sự là người của nhà họ An, hắn ta sẽ phải điều chỉnh lại toàn bộ kế hoạch đối phó với bọn họ, bao gồm việc tính toán đến yếu tố bất định này.
An Nhu thấy ánh mắt Lâm Hội chuyển từ mình sang Tô Giang, lòng cô không khỏi lo lắng.
Cô hiểu rõ sự xảo quyệt và thâm hiểm của Lâm Hội, sợ rằng Tô Giang sẽ bị liên lụy. Cô nhanh chóng nắm lấy tay Tô Giang, muốn kéo hắn rời xa gã đàn ông phiền phức này.
Thế nhưng, Tô Giang lại nhìn cô với ánh mắt trấn an, nhẹ nhàng gỡ tay An Nhu ra, rồi vứt miếng đùi gà ăn dở sang một bên. Hắn cẩn thận dùng khăn lau sạch tay.
“Lâm tiên sinh quả là người bận rộn nên dễ quên.” Tô Giang mỉm cười, giọng điệu có chút trêu chọc, “Chẳng phải chúng ta vừa gặp nhau hôm qua ở quán bar sao? Sao nhanh thế mà anh đã quên tôi rồi?”
Tô Giang nói xong, hơi nghiêng đầu, rồi giơ tay lên làm động tác khẩu súng, hai ngón tay chụm lại và chĩa về phía Lâm Hội, phát ra tiếng “biu”, gợi lại hình ảnh hắn bắn súng vào Lâm Hội trong quán bar ngày hôm qua.
Lâm Hội thấy vậy, sắc mặt lập tức sa sầm. Hành động này của Tô Giang rõ ràng là đang sỉ nhục hắn ta. Hắn ta hít sâu một hơi, cười lạnh nói: “Ở thành Giang Đô này, chưa ai dám sỉ nhục tôi như vậy.”
Tô Giang nghe xong thì chỉ vào chính mình rồi cười: “Vậy bây giờ anh gặp rồi đấy.”
“Cậu thực sự muốn đối đầu sống chết với nhà họ Lâm sao?”
“Còn tùy vào anh thôi, tôi thì không ngại.”
Tô Giang nắm tay An Nhu đứng dậy: “Nhưng tôi phải nhắc nhở anh, viên đạn đó, tôi vẫn để dành cho anh đấy. Lâm tiên sinh, cẩn thận một chút thì hơn.”
Nói xong, Tô Giang dắt tay An Nhu rời đi, bỏ lại Lâm Hội đứng đó một mình.
Lâm Hội nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tô Giang, mặt mày tối sầm. Hắn ta nhấp một ngụm rượu, như thể đang suy tính điều gì.
Lúc này, người vệ sĩ mới lặng lẽ tiến đến, thì thầm vào tai Lâm Hội: “Thủ lĩnh, có cần tôi gọi vài anh em tới xử lý hắn ngay đêm nay không?”
Ngón tay Lâm Hội gõ nhẹ lên ly rượu, phát ra tiếng lách cách trong trẻo. Ánh mắt hắn ta lóe lên sự lạnh lẽo.
Hắn ta trầm ngâm một lát rồi nhẹ nhàng lắc đầu: “Người này, tạm thời đừng động đến.”
“Hắn và An Nhu, nếu không có lệnh của tôi, không ai được phép tự tiện ra tay với họ.”
“Vâng, thưa thủ lĩnh.” Vệ sĩ kính cẩn đáp, sau đó lùi về phía sau.
Lâm Hội chậm rãi thở ra, hắn ta biết những thông tin hiện tại mình nắm giữ vẫn còn quá ít. Hắn ta cũng chưa thể xác định rõ thân phận thực sự của Tô Giang và mối liên hệ giữa hắn với nhà họ An.
Hơn nữa, sự quyết đoán và dứt khoát mà Tô Giang đã thể hiện ngày hôm qua không phải là điều người bình thường có thể làm được.
Không nắm chắc mười phần, Lâm Hội sẽ không bao giờ dễ dàng ra tay. Hắn ta muốn một cú đánh sấm sét, một lần trúng đích, không để lại bất kỳ hậu họa nào.
...
“Tô Giang! Nói rõ cho tôi nghe!” An Nhu gạt tay Tô Giang ra, ngay lập tức nắm lấy cổ áo hắn, khuôn mặt đầy vẻ hờn dỗi.
“Tại sao hôm qua cậu lại gặp Lâm Hội?”
“Cậu đã chọc giận hắn? Sao bây giờ hai người lại căng thẳng đến mức không đội trời chung?”
“Với lại động tác vừa rồi của cậu là gì, giả vờ bắn súng, còn chuyện viên đạn là sao?”
“Còn nữa, ư ư ư...”
Tô Giang thấy An Nhu liên tục chất vấn, liền nảy ra ý tưởng học theo An Minh Kiệt, nhẹ nhàng dùng tay bịt miệng cô.
An Nhu bị hành động bất ngờ này làm cho mắt mở to, miệng bị bịt kín, chỉ phát ra tiếng “ư ư” đầy tức giận, hai tay cô vung vẫy đập vào tay Tô Giang.
“Bốp bốp!”
“Tô Giang, cậu gan to lắm, dám bịt miệng bà cô đây?” An Nhu giận dữ trừng mắt, đôi mắt như muốn phun lửa nhìn hắn.
Tô Giang thấy vậy, hiểu rằng không thể giấu thêm được nữa. Hắn đành phải kể lại sự việc ở quán bar tối qua cho An Nhu nghe.
Tất nhiên, hắn lược bỏ một số chi tiết...
Thôi được, hầu như toàn bộ chi tiết.