“Nhưng sao Phong Hạo Hiên, cái tên vô dụng đó cũng không có mặt?”
Phong Hạo Hiên là con trai của Phong Thừa Nghiệp, gia chủ của nhà họ Phong, và cũng là người kế vị tiếp theo của gia tộc này.
Lẽ ra, lúc này gia tộc Phong phải do Phong Hạo Hiên nắm quyền. Nhưng vì không thể đấu lại Lâm Hội và An Minh Kiệt, Phong Hạo Hiên bị kìm kẹp chặt chẽ, khiến Phong Thừa Nghiệp buộc phải tiếp tục giữ vị trí gia chủ.
“Lâm Hội!”
Nghe thấy có người gọi mình, Lâm Hội quay đầu lại, thấy một người đàn ông trạc tuổi hắn ta, ăn mặc sang trọng, khuôn mặt cau có, đang rất không vui nhìn hắn ta.
“Ồ, vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.” Lâm Hội nhếch môi cười mỉa.
Người đàn ông đó chính là Phong Hạo Hiên mà Lâm Hội vừa nhắc đến.
Phong Hạo Hiên bước tới, bực tức nói: “Lâm Hội, hôm nay là buổi gặp mặt của nhà họ Phong, nhà họ Lâm các anh đến làm gì?”
Lâm Hội bĩu môi, với câu hỏi ngớ ngẩn như thế, hắn ta cũng chẳng buồn đáp.
“Ông già nhà cậu đâu? mà các gia tộc trong vùng xám bao giờ mới xuất hiện, tôi chờ đến sốt ruột rồi.”
Lâm Hội hỏi thẳng. Mục đích chính của hắn ta hôm nay là muốn gặp gia tộc thuộc vùng xám trong truyền thuyết và xem họ đến thành Giang Đô vì điều gì.
Đối phương đã cố ý tung ra thông tin, lôi kéo nhà họ Lâm và nhà họ An đến đây, vậy thì rốt cuộc những gia tộc đó đang âm mưu gì?
“Cái gì?” Nghe vậy, mắt Phong Hạo Hiên co lại, nói nhỏ: “Làm sao anh biết chuyện về vùng xám, ai nói cho anh?”
Phong Hạo Hiên nhìn quanh đầy cảnh giác, lo lắng rằng có ai đó đã nghe thấy cuộc trò chuyện của mình và Lâm Hội.
Lâm Hội đảo mắt, trò chuyện với kẻ ngốc này thật mệt mỏi. Nghĩ bản thân là trung tâm của mọi sự chú ý sao?
Đấu với An Minh Kiệt mới thực sự thú vị, bọn họ mới là đối thủ ngang tài ngang sức.
“Cạch cạch cạch!”
Chưa kịp để Phong Hạo Hiên hỏi thêm, tiếng bước chân vang lên thu hút sự chú ý của mọi người.
An Minh Kiệt dẫn đầu đoàn người của nhà họ An, bước vào phòng tiệc với dáng vẻ tự tin và thản nhiên.
“Hay rồi, nhà họ An cũng đến, tối nay ba gia tộc lớn của thành Giang Đô đã tề tựu đông đủ.” Có người xì xào.
“Buổi gặp mặt hôm nay, e rằng sẽ làm thay đổi cục diện của các gia tộc trong thành Giang Đô.”
“Ba gia tộc có đánh đấm gì cũng chẳng liên quan đến chúng ta, chỉ cần xem kịch là được.”
Khi nhìn thấy bóng dáng của An Minh Kiệt xuất hiện trong phòng tiệc, nụ cười ngạo mạn lập tức hiện lên trên mặt Lâm Hội.
Vừa rồi, hắn ta đã giăng bẫy thành công, khiến An Minh Kiệt chịu thiệt thòi lớn, giờ chính là lúc để hắn ta mỉa mai đối phương!
Đang định bước lên chào hỏi, một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt của hắn ta. Lâm Hội ngay lập tức khựng lại.
“Sao lại là hắn? Lý Tài không phải nói hắn không thuộc nhà họ An sao?” Lâm Hội lẩm bẩm, ánh mắt chăm chú nhìn Tô Giang, người cuối cùng bước vào.
Bàn tay hắn ta vô thức sờ lên má, dường như vẫn còn cảm nhận được cơn đau nhức từ phát súng của Tô Giang hôm qua.
Người vệ sĩ bên cạnh nhận ra sự khác thường của Lâm Hội, tò mò hỏi: “Thủ lĩnh, anh đang nói đến ai?”
Lâm Hội nhìn về phía Tô Giang: “Tên thanh niên mặc áo màu be kia, chính là cậu ta, hôm qua đã bắn một phát hạ gục Đao Sẹo.”
“Cái gì!” Tên vệ sĩ mới ngạc nhiên nhìn sang, chuyện của Đao Sẹo hắn cũng đã biết, nhưng không ngờ kẻ ra tay lại trẻ như vậy.
Giữa khung cảnh đầy những bộ vest đen, Tô Giang và An Nhu với bộ áo khoác màu be nổi bật như hai bông hoa lạ.
An Nhu trông có chút ngại ngùng, dù là đại tiểu thư của nhà họ An nhưng đây là lần đầu tiên cô được An Minh Kiệt đưa tới một dịp như thế này.
Tô Giang nhận ra sự lo lắng của cô, nhẹ nhàng vỗ vai trấn an. Sau đó, hắn nhìn An Minh Kiệt ra hiệu rồi cùng An Nhu đi đến một góc ít người trong phòng tiệc.
Tô Giang dẫn An Nhu đến một bàn ăn, ngồi xuống trước và bắt đầu ăn uống không chút kiêng dè.
Dù sao thì hắn cũng thật sự đói bụng, từ sáng chỉ ăn mỗi xửng bánh bao, đến giờ vẫn chưa có gì vào bụng.
Có lẽ do cơ thể siêu phàm của mình, Tô Giang cảm thấy bản thân rất dễ đói.
“Cậu ăn thì ăn, nhưng chú ý chút hình tượng đi chứ!” An Nhu nhíu mày, nhìn Tô Giang với vẻ bất lực, vì cách ăn uống của hắn khiến cô thấy hơi mất mặt.
Xung quanh có rất nhiều người, ban đầu hai người họ đã nổi bật vì trang phục, nay lại thêm cách ăn uống chẳng màng hình tượng của Tô Giang, làm cho ngày càng nhiều người chú ý đến họ.
“Chà, cái đùi gà nướng này ngon thật.” Tô Giang cầm lên một chiếc đùi gà lớn và bắt đầu cắn ngấu nghiến.
Không thể không nói, các món ăn ở Phong Đình Tửu Lầu đều do đầu bếp cao cấp chế biến, đây là lần đầu tiên Tô Giang được nếm thử ẩm thực cao cấp như vậy.
“Chóp chép... Sao cậu không ăn? Cậu cũng chưa ăn tối mà?” Tô Giang vừa cúi đầu thưởng thức món ngon vừa hỏi một cách hời hợt.
An Nhu trừng mắt nhìn hắn một cái, vốn dĩ đang đói nhưng giờ thì lại giận đến no luôn.
Cô hừ nhẹ một tiếng, bực bội đáp: “Đừng lo cho tôi, tôi không đói.”
Ngay lúc đó, một giọng nói mang chút ngạc nhiên vang lên.
“An Nhu, lâu quá không gặp rồi nhỉ.”
An Nhu ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là gương mặt khó ưa của Lâm Hội, sắc mặt cô lập tức trở nên khó chịu.