Cổ tộc.
Cổ gia đình viện trung tâm.
" Cổ Tiêu, rốt cuộc ngươi đã làm gì " Cổ Nguyên lúc này xuất hiện trong nghị hội cao tầng đứng dậy phẫn nộ quát ầm lên, cả đình viện bị âm thanh chấn rung.
" Chẳng phải chỉ là Chiếu Hư Kính xảy ra một chút vấn đề thôi sao ' Ngồi trên chủ toạ Cổ Tiêu một mặt lạnh nhạt nói, ánh mắt một tia băng lãnh khó phát hiện ra nhìn Cổ Nguyên.
Giờ khắc này trong lòng Cổ Tiêu vừa lo lắng vừa sợ hãi, hắn chỉ là mặt ngoài trấn an vậy thôi. Thông đạo phá giới vực để hàng lâm xuống Bất Tử Vực Cảnh giờ khắc này không hiểu quỷ dị biến mất như hình ảnh Chiếu Hư Kính. Việc này đồng nghĩa với hắn không thể hàng lâm xuống.
" Chiếu Hư Kính tuy nhiên mất đi hình ảnh không phải là vấn đề. Lão tổ ta muốn hỏi ngươi trước đó cái kia Tam Thế Trấn Sát Phù là chuyện gì xảy ra " Cổ Nguyên hai mắt cơ hồ hoả nộ trùng thiên, chân nguyên trong cơ thể ầm ầm rung động phảng phất hoả sơn bộc phát.
Dưới sự phẫn nộ của Cổ Nguyên, trong nghị sảnh không ít người sợ hãi cúi đầu, bọn họn đều là một bên đi theo Cổ Tiêu.
Cổ Nguyên làm lão tổ, tuy nói không có thực quyền nhưng dù sao thân phận hắn còn đó, tu vi cũng nghiền ép hầu hết mọi người ở đây nên trong lòng có quỷ người tất nhiên e ngại.
" Thế nào, Bất Tử Thiên Kinh chẳng lẻ không đáng để vận dụng Tam Thế Trấn Sát Phù sao " Cổ Tiêu âm thanh trầm thấp.
" Tam Thế Trấn Sát Phù ? Ngươi lại dám vận dụng nội tình gia tộc mà không có sự đồng ý của chư lão ? Ngươi biết đây là tội gì sao " Cổ Nguyên tức giận ngực có chút phập phồng.
Hắn đây là phẫn nộ Cổ Tiêu tự ý chủ trương vận dụng nội tình, thậm chí là lo lắng vì Cổ Đế Nhất cũng có dính trong chuyện này mà hắn không biết.
Một khi nát ra Cổ Tiêu dính tội nói không chắc cũng kéo theo Cổ Đế Nhất.
" Chư lão cũng chưa thức tỉnh, làm sao một chuyện nhỏ nhặt này lại đi làm phiền bọn hắn "
Cổ Tiêu cười lạnh trả lời, hắn không tin Cổ Nguyên có thể làm sao hắn, chư lão trong tộc ngủ say, hắn chính là nắm giữ thực quyền to lớn nhất.
" Ha hả, ta xem ra ngươi vẫn không biết ngươi đã làm gì đi " Cổ Nguyên nở nụ cười có chút bình tĩnh, thậm chí có chút đáng sợ. Không khí bỗng dưng lạnh lẽo xuống.
Cổ Tiêu có chút rùng mình, nhướng mày nhìn Cổ Nguyên, cả nghị tộc cũng theo đó nhìn về Cổ Nguyên.
" Tam Thế Trấn Sát Phù... " Cổ Nguyên hít một hơi, sau đó trầm thấp nói ra.
" Tam Thế Trấn Sát Phù, dính Vô Thượng A Tu La nhân quả. Chính là vị kia thần bí Thuỷ Tổ luyện chế bằng một đạo phổ thông tích huyết của Vô Thượng A Tu La... "
" Cho dù nói nó chỉ là một đạo phổ thông máu, nhưng Vô Thượng A Tu La há là các ngươi hay ta có thể tưởng tượng được đến vô địch tồn tại. Ta xem được trong Truyền Thế Chi Tịch kinh thư của tổ tiên truyền lại, mơ hồ biết được năm xưa để lại Tam Thế Trấn Sát Phù chính là luyện chế từ một trong cửu đạo tích huyết... " Cổ Nguyên vẻ mặt đã không nhìn ra suy nghĩ gì, thậm chí ánh mắt đờ đẫn nói ra.
" Thì như thế nào, cho dù dính lên nhân quả cũng có cự nhân đến đỡ, cần tôn quý lão tổ ngài phải bận tâm sao " Cổ Tiêu cười lạnh, cái gì Vô Thượng A Tu La hắn không biết, cũng không để trong mắt.
" Ha, ha ha. Nếu như nói ngươi thật sự... thật sự vận dụng Tam Thế trấn Sát Phù ta cũng sẽ không phẫn nộ đến như vậy...cho dù có dính một tia nhân quả với Vô Thượng A Tu La nhưng cũng không đến tình trạng hỏng bét. " Hắn có chút tiều tuỵ, chán nãn nói ra.
" Nhưng chưa nói dính đến một tia nhân quả Cổ Tộc có thể chống đỡ nỗi hay không, thậm chí Thiên Giới có chống đỡ nỗi hay không....Vấn đề là, Cổ Tiêu a Cổ Tiêu, ngươi thực sự nghĩ đó là chân chính Tam Thế Trấn Sát Phù hay sao "
" Nó thật sự...thật sự... là Tam Thế Trấn Sát Phù hay sao... " Cổ Nguyên âm thanh mất hồn loảnh quảnh, cả người như sinh mệnh bị rút đi, thậm chí từ khi nào không biết tóc hắn đã hoá thành bạch phát, xơ xác tiều tuỵ, xoay người chậm rãi bước ra khỏi đại sảnh.
Cổ Tiêu sắc mặt có chút cứng đơ, hai mắt một tia không dễ phát giác hoảng loạn loé lên, cả người ngã vào ngọc toạ.
Cao tầng Cổ Tộc lúc này lao xao, một mãnh rối loạn cùng bất an trong lòng.
Bọn hắn cũng không biết cái gì là Tam Thế Trấn Sát Phù, càng không biết cái gì là Vô Thượng A Tu La.
...
" Xem ra, đến vẫn phải đến " Thân du ức vạn tinh không, vượt qua nghìn tỷ tinh hà từng bước, Cấm Kỵ Chi Môn lực lượng hoành độ Vạn Cổ Tinh Không, Cổ Huyền Thiên lúc này hai mắt như kinh khủng thâm uyên, khoé miệng vểnh lên một cái thâm thuý vòng cung.
...
" Chuyện gì xảy ra, làm sao Chiếu Hư Kính không xem được " Sát Lục Thánh Địa một cái cao tầng trưởng lão nói, già nua khuôn mặt có chút lo lắng, trong lòng cảm giác không tốt.
" Không biết, có thể là xảy ra vấn đề gì bên đó đi " Vị khác cao tầng cường giả trầm thấp thanh âm đạo.
Ô N G ! !
Lúc này một tiếng chuông vang lên, chỉ thấy thiên địa mơ hồ phát ra không rõ chấn động.
Hai lão giả kia sắc mặt lập tức đại biến, lập tức cả người run rẩy quỳ xuống, những người khác có mặt ở đây cũng lập tức sợ hãi quỳ sát xuống theo, cả người mồ hôi lạnh không tự chủ tiết ra lúc nào không biết.
Ở đây không phải một người không phải đại nhân vật, thậm chí đều là tồn tại kinh khủng trong Sát Lục Thánh Địa, nhưng thời điểm nghe được âm thanh tựa như chuông không đáng chú ý này lại nơm nớp lo sợ.
" Không nên quan tâm nữa, Bất Tử Thiên Kinh nên kết thúc ở đây đi " Một cái âm thanh không nghe rõ âm thanh nam nữ hay già trẻ, âm thanh tựa hồ đại đạo tuyên âm vượt qua thiên cổ trường hà vọng lại đương thời.
Thời điểm âm thanh này vang lên thời gian không rõ xuất hiện ngưng trệ, không gian tĩnh mịch.
Chư vị cao tầng ở đây im lặng không dám lên tiếng, chỉ dám quỳ ở đó nín thở, một hồi lâu sau bọn hắn mới đứng dậy khom người rồi nhắm mắt lại như chưa có chuyện gì xảy ra.
...
" Chiếu Hư Kính bên kia không dùng được nữa, xem ra là có huyền cơ trong đó " Ngũ Đại Phật Chủ một trong Thánh Phật kim thân lưu ly cửu sắc rực rỡ, cả người như chìm nỗi phật trung chi quốc, lúc này ánh mắt nhìn không ra hắn đang nghĩ gì.
" A di đà phật, xem ra, lần kia mạt thế dị tượng hẳn là có một tia dính dáng. Dù sao kể từ lúc đó Huyền Hoàng Đại Vũ Trụ không ít cường đại khí tức qua lại, nói không chừng... " Một vị khác Phật Chủ sắc mặt hiền lành nói ra, bất quá ánh mắt của hắn ẩn sâu trong đó một tia lo lắng.
]
" Nhị vị thế tôn cũng không cần lo lắng, Phật Mẫu cũng đã hiện thế, hơn nữa Đại Nhật Như Lai Chí Tôn Phật pháp thân cũng đã ban xuống pháp lệnh, chúng ta không nên xen vào việc này " Một vị Phật Chủ khác chậm rãi đi tới, dị tượng địa dũng kim liên sinh sôi nảy nở, miệng phun chân ngôn, âm thanh tựa hồ đại đạo.
...
Lúc này ở Bất Tử Vực Cảnh, yên tĩnh đến kỳ lạ, cổ phù quỷ dị chậm rãi lập loè tia sáng đỏ, nó càng ngày càng sáng rực.
Không có thần uy, cũng không có trùng thiên cửu sắc, không có gì cả.
Nó cứ lẳng lặng từng tia huyết sắc quang mang loé lên quỷ dị, sau đó chậm rãi bốc cháy.
Huyết Diễm quỷ dị lộp bộp cháy phát ra âm thanh nhỏ, nhưng cho dù nó không lớn nhưng thời điểm này thế giới im lặng lại đặc biệt lộ ra âm thanh nó cháy rõ ràng.
Huyết Diễm chậm rãi thôn phệ cổ phù.
Đế Hoành hai tay nắm chặc, cả người toàn thân cơ bắp căng cứng, ánh mắt như dao lạnh quan sát Tam Thế Trấn Sát Phù, cả người hắn mồ hôi lạnh ướt đẫm lúc nào không hay.
Thiên Lang Đạo Quân đám người bây giờ càng không cần phải nói, trực tiếp dừng lại hô hấp, không dám có chút cử động, bọn hắn cảm giác được một loại đáng sợ từ sâu trong tiềm thức.
Đây là một loại sợ hãi kinh khủng từ bản năng, bản năng mách bảo bọn hắn đồ vật trước mắt độ đáng sợ e rằng là vượt qua nhận thức của bọn hắn.
" Không nghĩ tới...lại là nó " Đế Hoành hai mắt mãnh liệt, cả người căng thẳng.
" Cửu đạo tích huyết ở trong, duy nhất một tích Nghịch Huyết " Hít sâu một ngụm khí, Đế Hoành cố gắng bình tĩnh lại.
Thật sự cho dù hắn tu vi nghịch thiên, nhưng trước mặt Vô Thượng A Tu La hắn cái gì cũng không tính.
Vô Thượng A Tu La, đó là ngang hàng Đại Nhật Như Lai Chí Tôn Phật tồn tại, thậm chí cho dù là Cổ Huyền Thiên cũng không thể không xem trọng.
Đó là Vạn Ác lá người cầm đầu, Nguyên Tội Chi Tổ ! Tà ác ơn Ma Tổ nhân vật.
Nếu như nói về hắc ám trình độ có lẽ không ai bì kịp Ma Tổ, nhưng nếu nói về Thị Huyết cùng Tà Ác thì không thể nghi ngờ, Luyện Ngục Chi Chủ — Vô Thượng A Tu La đứng đầu.
" Cho dù chỉ là một tia thần thức, thậm chí không phải pháp thân hay chân thân, nhưng như vậy cũng đủ kinh khủng, ở đây chống lại hắn hoàn toàn là con số không " Đế Hoành trong lòng tính toán, nghìn vạn đạo niệm liên tục thôi diễn, bất quá tất cả đều là tử cục.
" Thứ...thứ đồ vật gì " Bạch Tiểu Cốt thân là hậu duệ của Cốt Tổ, nó đặc biệt mẫn cảm với mấy thứ Tà Ác, giờ khắc này không khỏi sợ hãi thều thào ra tiếng.
Hắn cảm giác được Cốt Tổ so với thứ kia đang đến gần chẳng khác nào hạt cát so với đại vũ trụ. Căn bản là không thể liên hệ để so sánh. Nếu như nói Cốt Tổ lấy tà ác trứ danh thì so với Vô Thượng A Tu La, Cốt Tổ không thể nghi ngờ là từ bi như Phật Chủ.
" Làm sao lại có loại này khí tràng...đây rốt cuộc là thứ đồ vật gì " Hoàng Phủ Hạo Thiên cắn chặt răng, sắc mặt hoảng sợ, ánh mắt thậm chí nhắm lại không dám tiếp tục quan sát, hắn sợ rằng một viên Đạo Tâm mình trước khí tràng kia trực tiếp vỡ vụn.
Giờ khắc này bất kể là ai ở đây cũng sợ hãi, Bất Tử Vực Cảnh hoàn toàn bị độc lập, nó như là biến mất khỏi Thiên Địa này.
Bất Tử Chi Linh tiểu nha đầu ngồi xuống đất, hai tay che đầu lại, mắt đã ướt đi, vô cùng đáng thương.
" Đến " Đế Hoành âm thanh trầm thấp nặng nề, tâm hắn lúc này chìm đến đáy vực.
Một cái Tuyên Cổ Vô Song, cho dù chỉ là một tia ý chí, không phải pháp thân, càng không phải chân thân, nhưng dù chỉ vậy ở đây cũng không ai chịu nổi.
Tuyên Cổ Vô Song, tựa hồ thiên địa thần linh một dạng, nói không chừng sau khi một tia ý thức hàng lâm tiếp đó chính là chân thân xuất hiện. Khoảng cách hay thời gian đối với bọn hắn bất quá chỉ là nhất niệm mà thôi.
Thậm chí nếu bọn hắn nghĩ ngươi chết cho dù ngươi cách xa ức nghìn tỷ vạn dặm cũng chiếu theo đó mà tử. Trừ khi ngươi đã đạt đến một cảnh giới nhất định, tuy sẽ không dễ dàng bị gạt nhưng cũng không khác là bao khi chân thân hắn xuất hiện.
Dưới Tuyên Cổ Vô Song, Vạn Cổ hoá không ! Tất cả đều lộ ra không có ý nghĩa.
Vì lẽ đó, có thể thấy được tâm trạng Đế Hoành giờ phút này là cỡ nào nặng nề. Nói không ngoa nếu như không có chuyển cơ thì hắn sẽ chết. Không những hắn, mà toàn bộ người ở đây đều phải chết, bất kể là pháp thân cũng không ngăn cản được chân thân tử vong.
Huyết Diễm lúc này đã nhỏ yếu đi, cổ phù cũng đã cháy gần hết, tất cả đều chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Khi Huyết Diễm ma dị đốt rụi hoàn toàn cổ phù, nó cũng theo đó mà biến mất.
Lúc này từng cái tối cổ hắc tự như độc xà từng hàng chạy ra theo trật tự quy tắc, chúng nó hoá thành một cái vòng tròn màu đen.
Cái vòng tròn màu đen này khí tức làm cho người khác cảm thấy âm lãnh đáng sợ, đáng sợ màu đen vòng tròn tâm lúc này như hoá thành một cái tiểu hồ nước, nó liên tục gợn sóng.
Bá —
Bá —
Bá —
Kỳ lạ âm thanh vang lên, điểm nghe được thanh âm này ở đây ai cũng không nhịn được đánh run một cái.
Quỷ dị tiểu hắc ao yên tĩnh lại, lúc này một khoả tâm của mọi người đã bị kéo đến cổ họng.
Thịch ! Thịch ! Thịch —
Ù ù ù — Thiên Địa tối sầm lại, thời khắc này mặt trời lộ ra vô cùng không có ý nghĩa, nó vẫn chiếu sáng vạn giới, nhưng khoảnh khắc này nó lại lộ ra vô dụng như thế, ánh sáng của nó hoàn toàn không chiếu tới Bất Tử Vực Cảnh.
Thái Dương quang minh tựa hồ bị yêu dị pháp tắc thay đổi, nó không còn là quang minh rọi khắp vạn giới, mà nó mang theo huyết tinh ma dị Huyết Diễm.
" Chuyện...chuyện gì xảy ra " Mộng Tử Vân không khỏi sợ hãi run giọng kêu khẽ.
Quá quỷ dị, thời gian, không gian, ánh sáng, pháp tắc mọi thứ lúc này đều bị thay đổi trở nên một cách chậm rãi, ghê rợn.
Lúc này pháp tắc đã bị nhiễu loạn, hoả cũng không còn là hoả nữa, nó cũng chẳng lạnh, chẳng nóng, thời gian cũng chẳng còn tiến tới nữa, nó không có trật tự, nó là đảo ngược hay lặp vòng trình tự, lúc nhanh lúc chậm, không gian cũng không phải thể hiện bên ngoài như vậy nữa, có thể ngươi bước đi một bước sẽ bị đưa ra ức vạn dặm xa.
Một tia ý chí hàng lâm mà thôi, Bất Tử Vực Cảnh, thậm chí khu vực xung quanh xảy ra đại biến. Qua đó, cũng có thể thấy được Tuyên Cổ Vô Song kinh khủng. Nếu như nói chân thân hàng lâm mà nói, e sợ chính là cửu thiên thập địa, bát hoang lục hợp cũng vì đó mà run rẩy.
Thiên Địa lúc này điên đảo vô cùng, Đế Hoành cũng không thể không hộ thể.
Bất Tử Vực Cảnh trong nháy mắt lắc lư, tưởng tượng một cái thế giới, hơn nữa là không hề nhỏ một cái thế giới lắc lư, đó là tình cảnh bực nào đáng sợ. Sơn đổ nát, đại hải đảo ngược, vô số già thiên đại thụ bị cưỡng chế bứt gốc lên đổ sầm xuống.
Cảnh tượng như vậy cứ tiếp tục trong vài hô hấp, thời điểm mọi người hoảng sợ, bỗng dưng thế giới không hiểu lập tức yên tĩnh lại.
Đại địa, sơn hà, già thiên cổ thụ, trật tự pháp tắc hay thái dương tất cả đều như ban đầu, tựa hồ chưa có việc gì xảy ra như thế.
Không khí cũng không còn cái loại kia âm trầm mà lại ma dị kinh khủng cảm giác.
" Đã xảy ra chuyện gì, là ảo giác sao " Đế Hoành lấy hắn nhãn giới giờ khắc này cũng có chút hoang mang không biết bám vào đâu.
Trong nháy mắt Thiên Địa đại biến, trong nháy mắt Thiên Địa như chưa có chuyện gì xảy ra giống như thời gian đảo ngược cảnh tượng. Cho dù lấy Đế Hoành tu vi thì giờ khắc này mọi chuyện xảy ra cũng quá mà tin nổi. Hắn hoàn toàn cảm nhận được lúc nãy tất cả đều là thật, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục như cũ, đây chính là việc làm hắn hoang mang.
Mọi người thở dài một hơi, bất kỳ ai ở đây cũng không muốn chịu đựng thêm cái cảm giác đó một lần nữa, áp lực thực sự quá kinh khủng, nó là từ bản năng sợ hãi, không thể kiềm chế.
Thậm chí bọn hắn cảm giác nếu như tiếp tục kéo dài có thể bọn hắn sẽ hoá điên mê thất chính bản thân.
" Kết thúc rồi sao " Mộng Thanh Diệp thở dài ra một hơi, giờ khắc này nàng cũng không còn nghĩ đến cái gì Bất Tử Thiên Kinh nữa
" Rốt cuộc là thứ gì, chẳng lẻ là Vô Thượng A Tu La " Sát Lục Thánh Tử ánh mắt có chút rung động, ẩn sâu trong đó là một tia sợ hãi, hắn vẫn đang nghi vấn lòng mình có thực sự là Vô Thượng A Tu La.
Thời điểm Đế Hoành nhắc đến Vô Thượng A Tu La, hắn kém chút nữa cho quỳ, bất quá nghĩ đến Đế Hoành giở trò quỷ, hắn lại không đi tin tưởng. Cho đến lúc nãy, khí tràng khủng bố kia xuất hiện không khỏi để hắn xem xét lại suy nghĩ ban đầu, cả người hắn cảm thấy lạnh lẽo.
" Vô Thượng A Tu La ? Thật sự có trên đời này sao " Hoàng Phủ Hạo Nhiên âm thanh trầm thấp tự hỏi mình, tuy âm thanh tiểu nhưng đủ truyền vào tai tất cả mọi người.
Mọi người trầm mặc quỷ dị, mặc dù bọn hắn đã thoát khỏi nguy cơ trước mắt không hiểu lý do nhưng vẫn còn một chút ít sợ hãi là tránh không khỏi.
" Có "
Không biết ở đâu, không biết từ khi nào, cũng không biết là âm thanh của ai nhẹ nhàng vang lên, nó truyền rõ ràng vào thanh nhĩ tất cả mọi người không bỏ xót.
Tất cả mọi người ở đây bao gồm Đế Hoành giờ khắc này da đầu như muốn nổ bạo, cả người không kiềm chế được đánh run mạnh.
Không một dấu hiệu, không biết khi nào, một cái vô song tuấn mỹ thanh niên tầm 20 tuổi, một trương đơn giản hắc bào không có hoạ tiết, một đầu hắc phát dài đến gót chân vô cùng mỹ lệ, một nước da như huyền ngọc điêu khắc mà thành. Tóm lại, thanh niên này nói về mỹ mạo hoàn toàn không thua kém Cổ Huyền Thiên bao nhiêu, nhất là ở cặp mắt hắn một đôi như Vạn Cổ Thâm Uyên đồng tử.
Nếu như nói Cổ Huyền Thiên là vô song tuấn mỹ, thuộc về xuất trần vượt lên vạn cổ loại này khí chất, vậy thì thanh niên này chính là tuấn mỹ vô song, ma dị lại thần bí đến cực điểm loại hình.
Cả người hắn không có sát khí, cũng không có khủng bố hung uy, hoàn toàn như một cái bình thường lại không thể bình thường hơn thanh niên trẻ tuổi. Ánh mắt của hắn cũng không có một chút gọi là sát khí, cả khuôn mặt giờ khắc này lộ ra bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên trong suốt, thậm chí không nhìn ra cặp đồng tử Vạn Cổ Thâm Uyên như vừa rồi, hoàn toàn vô khiết vô cấu.
" Ngươi...ngươi là ai... " Mộng Tử Vân tê cả da đầu, người này khi nào xuất hiện mọi người ở đây hoàn toàn không ai biết, quá khủng bố cùng quỷ dị.
Tuy người thanh niên này trước mắt tuấn mỹ cực hạn, thậm chí làm nàng loại này tu vi người cũng sinh ra một tia thích thú mê hoặc, nhưng cũng không khỏi sợ hãi.
Nàng lúc này thật sự không biết người thanh niên trước mắt này là ai, càng cũng không nghĩ đến vừa rồi cái kia Vô Thượng A Tu La mà Đế Hoành nhắc đến.
Vì giờ khắc này trong tưởng tượng của nàng, nói đúng hơn là tất cả mọi người ở đây không nhấc lên một tia liên hệ. Cũng không ai nghĩ đến.
Chỉ duy nhất Đế Hoành lúc này đã sắc mặt đen lại, âm trầm chảy ra nước.
Ma dị tuấn mỹ thanh niên cũng không trả lời nàng, từ lúc hắn xuất hiện đến nay chỉ duy nhất một từ " Có " vang lên, tựa hồ trả lời Hoàng Phủ Hạo Thiên.
Mộng Tử Vân đang dự định hỏi tiếp, nhưng Đế Hoành âm thanh trầm thấp vang lên.
" Không cần hỏi nữa... " Hắn chăm chú nhìn ma dị tuấn mỹ thanh niên thật sâu, hắn hoàn toàn không cảm giác đến sự tồn tại của người này, phảng phất chỉ cần nhắm mắt lại là không có sự tồn tại của hắn.
Đế Hoành hít một hơi thật sâu, sau đó nói ra một câu làm cho mọi người ở đây chết lặng.
" Hắn là...
Vạn Ác Lá Cờ người cầm đầu — Vô Thượng Đại Diệt Chúng Sinh Vương Toạ — Vô Thượng A Tu La — ! "
—————-———
p/s : Hôm nay tạm một chương nhẹ trước, mai nếu rảnh sẽ bù lại sau cho mọi người.
Ta đi ăn đây
Sáng giờ lu bu chẳng ăn được gì cả, cứ chạy như phong tử ngoài đường TT ~ TT