Chương 20: Đường Long ! Đê Tiện !!!?

" Long Phượng Vực nha " Cổ Huyền Thiên xếp bằng lúc này mở hai mắt ra nhìn xuống phía dưới.

Ở dưới là một mảnh đại địa, ngự trên là vô số toà núi khổng lồ đan xen những dòng sông xanh biếc, trên những đỉnh núi vân vụ xu thế kết thành từng mảng.

Trung tâm là một toà đại thành mấy chục vạn dặm, phồn hoa đến cực điểm.

Tường thành cao mấy trăm mễ, từng viên gạch đều khảm nạm trận pháp công phòng, lộ ra vẽ cổ kính cùng kiên cố.

Toà thành này nằm giữa vô số sơn hà ở trận thế như vậy, mà lại lộ ra vẻ hoà hợp với tự nhiên, mang cho người chứng kiến một cảm giác đối mặt với tự nhiên bao la. Giữa cổng đại thành có treo một tấm bảng tử kim sắc gồm ba tự

— Long Phượng Thành —

Truyền thuyết trước kia ở nơi đây, có một con Chân Long cùng một con Thiên Phượng đại chiến tạo thành huỷ hoại khủng khiếp, vô số lòi lõm, tạo nên vô số ngọn núi cùng dòng sông, về sau người ta đặt ở đây là Long Phượng Vực.

" Lần này tổ chức Thiên Kiêu Chiến do Hạo Minh Tông chủ trì, vị trí tổ chức vẫn như hàng năm, các ngươi tự kết thành tổ tìm vị trí phòng ốc ở với nhau, ba ngày sau bắt đầu chiến. " Lộc Phó Tông Chủ mỉm cười đạo.

Long Phượng Trang là một mảnh gia trang rộng lớn dùng để cho các thiên tài tham gia tỉ thí.

" Oa, cuối cùng cũng đến "

" Ngồi mấy canh giờ phi chán chết ta "

" Đi dạo xem Long Phượng Trang có gì vui không nha..."

Mấy cái đệ tử háo hức xem ngang xem dọc xung quanh.

Lúc này có một cái thân ảnh lam y phi hành tới, đáp xuống trước mặt mấy vị Thái Hư Tông

" Lộc Huynh, đã lâu không gặp " Lão giả cười ha hả, sau đó chắp tay chào hỏi với hai vị phó tông chủ.

" Thiên huynh, tại sao chỉ có một mình ngươi ra đây, mấy vị phó tông chủ Hạo Minh Tông đâu ? " Lộc Phó Tông Chủ thấy chỉ có một cái trưởng lão của chủ nhà ra tiếp nên hơi không vui nghi hỏi.

" Khặc...ha ha, nói ra thật ngại, mấy vị trưởng lão cùng phó tông chủ các vị nhân vật cao tầng đã đi đón tiếp mấy tông khác, cho nên...cho nên. " Thiên trưởng lão thẹn thùng nói ra.

Thái Hư Tông mấy lần trước đều không có đạt được vị trí cao trong Thiên Kiêu nhị bảng Long Phượng, thậm chí có năm còn không có ai lọt vào. Điều này làm cho vị trí cùng với thanh danh của Thái Hư Tông một đường xuống dốc. Khỏi cần nói ra cũng biết bị Hạo Minh Tông khinh thị.

Mấy vị trưởng lão đứng sau hừ lạnh một tiếng, bất quá cũng không nói gì thêm.

Đệ tử ở đây cái nào không phải thông linh, lập tức suy nghĩ ra vấn đề, khó chịu cùng với tức giận là không thể tránh.

Đường Long thấy thế cũng hơi nhíu mày, nhìn một bên thản nhiên Cổ Huyền Thiên.

" Đế... "

Cổ Huyền Thiên lắc đầu nhẹ đạo.

" Không sao, ngươi cũng nên thay đổi, mấy chuyện lặt vặt này không nên để tâm " nói xong nhắm mắt lại như đang tính toán cái gì.

Đường Long nghe vậy lại thôi, hắn tính náo lên.

Thanh Vân Tiên Tử đứng một bên ánh mắt si mê nhìn Cổ Huyền Thiên, từ ngày quan hệ của hai người gần thêm một bước, tâm hồn của nàng như bị ném đi mất, lúc nào cũng nghĩ đến hắn.

Cổ Huyền Thiên thấy Thanh Vân Tiên Tử nhìn mình, chỉ liếc một cái rồi thầm thở dài, dù sao đây đối với hắn chỉ là nhất thời, không phải tình cảm gì, nhưng hắn cũng không phải không có trách nhiệm.

" Đi thôi, chỉ được xung quanh Long Phượng Trang " Lộc phó tông chủ nói với các đệ tử, sau đó thân ảnh biến mất. Sau đó mấy vị trưởng lão cũng phi hành mất theo, chỉ để lại đám đệ tử.

" Hừ ! Đáng giận, năm nay Thái Hư Tông sẽ cho các ngươi biết thế nào mới là thiên kiêu " Một cái nam đệ tử bất bình nổi giận nói.

" Ha ha ! Thiên kiêu ? Các ngươi nghe rõ không, một đám phế vật cũng dám xưng mình là thiên kiêu "

Đúng lúc này một giọng nói vang lên, chỉ thấy một cái thanh niên tuấn tú cẩm y dẫn đầu một đám đệ tử đi đến, trong tay cầm một chiếc bạch phiến phe phẫy, làm một bộ dáng tiêu sái, ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn về Thái Hư Tông.

" Hạo Long huynh nói đúng nha, một lũ phế vật, tham gia chung tỷ thí với đám phế vật thật là mất mặt " một cái nữ đệ tử xinh đẹp cùn nịnh bợ nói.

" Các ngươi nói ai là phế vật !! " Thái Hư Tông đệ tử nghe thế nổi giận mắng chửi.

" Ha ha, phế vật tất nhiên là các ngươi, năm nào cũng đứng chót bảng, còn dám xưng thiên kiêu ? Có dám hay không sơ sơ một cái tỷ thí trước " Hạo Long ánh mắt nham hiểm đạo, từ sơ sơ nhưng nếu Thái Hư Tông đồng ý hắn sẽ không nương tay, hắn cũng là một thành viên chủ chốt tham gia đại diện cho Hạo Minh tông.

Mấy cái đệ tử nghe thế cũng nổi lên chiến ý, bất quá nghĩ đến như tông chủ từng dặn trừ trưởng lão với phó tông chủ ra, lần này dẫn đội tỷ thí phải nghe theo đội trưởng, mà đội trưởng là...

Mấy vị đệ tử bỗng dưng lui hết ra, để lại một đường đi thông đến sau cùng trong đội ngũ.

Chỉ thấy một cái tuyệt thế mỹ nam đứng chắp tay một bên, đứng hộ pháp phía sau, trước hắn là một cái nam tử bạch y. Nếu Đường Long phong thái xưng là tuyệt thế mỹ nam tử thì Cổ Huyền Thiên gọi Cửu Thiên Chân Tiên cũng không đủ.

Cổ Huyền Thiên ngồi xếp bằng trên đất, toàn thân chỉ xỏ một cái trường bào bạch sắc thơi thùng thình phấp phới, không có trang sức hay phụ kiện gì, thậm chí giày cũng không, tuy không có mang giày nhưng chân hắn lúc nào cũng như bạch ngọc, không nhiễm một tý bụi đất.

Hạo Minh tông mấy vị đệ tử thấy Đường Long giật nãy cả mình, đặc biệt vị nữ đệ tử bên kia ánh mắt si mê, cho đến khi nhìn xuống Cổ Huyền Thiên cả đám chết lặng.

Cổ Huyền Thiên ngồi yên đó không nói một tiếng nào, lúc này Đường Long lên tiếng nhàn nhạt đạo.

" Có thể, bất quá đến điểm là dừng, không gây thương tích "

Hạo Minh Tông đám đệ tử nghe âm thanh giật mình nhìn lại, thấy ánh mắt khinh bỉ của Thái Hư Tông nhìn mình.

" Hừ, bất quá là cái xác tốt một chút " Hạo Long ghen ghét nghiến răng đạo.

" Ồ ! Không ngờ trong đám phế vật vậy mà có một cái tuyệt thế mỹ nữ...khà khà "

]

Hạo Long nhìn thấy Thanh Vân, ánh mắt nổi lên một tia tham lam cùng dục vọng.

Hắn tính để đám để tử hành hạ Thái Hư Tông là đủ rồi, nhưng thấy có mỹ nữ nên hắn muốn thể hiện bản lĩnh.

Hạo Long chắp hai tay sau lưng từng bước bước ra, cẩm y phấp phới, nhìn có một chút tiêu sái cùng phong độ.

" Vậy để cho ta xem đám phế vật các ngươi có bản lĩnh gì mà tự xưng thiên kiêu, ai lên trước "

Đường Long nhìn đám đệ tử nhíu mày, hắn thấy chỉ có vài người là đánh ngang với Hạo Long, còn lại nếu như lên là miểu sát. Thái Hư Tông quả thật nhược bạo nếu so với Hạo Minh Tông.

" A !? La Phong tiểu tử Thiên Cơ Huyết Mạch, không sai " Đường Long thầm đạo.

" Uy, La Phong, ngươi lên ứng chiến đi a " Đường Long nhìn La Phong tà ác cười.

La Phong đang ngồi xếp bằng bỗng dưng sởn tóc gáy, nghe âm thanh vang lên hắn chỉ biết cười khổ, mặt dù không muốn nhưng hắn cũng phải nghe, dù sao người này tu vi cũng khủng bố đến cực điểm, với lại hắn cũng không nuốt trôi một khẩu khí này, phải cho tông đối phương biết mặt.

" Ân, vậy để ta " La Phong đứng dậy, chậm rãi đi tới, hắn tuy còn trẻ tuổi nhưng xung quanh thân đã có một luồng khí vận huyền bí, cổ lão, đây chính là do huyết mạch của hắn.

" La Phong, Vũ Tông trung kỳ " La Phong nhàn nhạt mở miệng nói

" Đến đây " Hạo Long thấy khí tức trên La Phong cũng không khinh thường, toàn thân linh khí bắt đầu vũ động lên, linh khí còn ẩn ẩn phát sáng, đây là đặc điểm của công pháp Hạo Minh tông.

Hai người khí thế động vào nhau, Hạo Long khí thế cuồng bạo ép về phía La Phong, La Phong khí thế trầm ổn nặng như biển, huyền ảo chậm rãi chống lại nhưng không rơi xuống hạ phong.

" Hạo Phong Hoả Vân Kiếm " Một vị đệ tử ngạc nhiên kinh hô lên, chỉ thấy trong tay Hạo Long chẳng biết bao giờ xuất hiện một thanh kiếm

" Trung phẩm Linh Khí nha "

Vô số đệ tử ngưỡng mộ hô lên.

La Phong thấy trung phẩm linh khí cũng hơi biến sắc. Lập tức trong tay xuất hiện một cái Hạ phẩm đỉnh phong Linh Khí trường thương.

— Keng ! Keng ! Keng ! Keng —

Hai thân ảnh cấp tốc giao thủ nhau, đinh tai nhức óc tiếng vang lên.

Mỗi lần Hạo Long gần đắc thủ là La Phong lại dùng quỹ tích kỳ dị né tránh hoặc phá đi công kích của hắn, luôn luôn ổn áp hắn một đầu.

Hạo Long nổi giận gầm lên

" Hoả Bạo Lưu Tinh "

Trường kiếm thân bỗng dưng đỏ thẫm sau đó cháy rực lên một ngọn lửa hồng, Hạo Long vung kiếm về phía La Phong

Từ thân kiếm hoá ra vô số hoả cầu hồng diễm chói mắt.

La Phong đồng tử co rụt lại

" Thừa Phong Vũ Ảnh "

Chỉ thấy thương trong tay La Phong phân ra mười mấy cái ảo ảnh, liên tục xoay đều, từng nguồn khí linh lực phong nguyên tố như bị lực lượng dẫn dắt về tạo nên một cái phong thuẫn.

Mấy cái hoả cầu va vào phong thuẫn bắt đầu bạo phát

— Ầm ! Ầm ! —

Mặc dù có chuẩn bị nhưng La Phong vẫn bị ảnh hưởng dư kình uy áp đánh chúng.

La Phong bay ra sau mười mấy trượng, trên mình hơi thấy một số vết thương, khoé miệng chảy ra một tia máu.

Hắn hít sâu một hơi rồi thở ra. Trường thương trên tay biến mất.

La Phong lúc này nhìn như thay đổi hoàn toàn, thay đổi gì thì ở đây ngoài Cổ Huyền Thiên không ai nhìn ra.

La Phong trên người từng đợt linh vụ không rõ màu sắc pha tạp lẫn với nhau nhìn vô cùng huyền ảo xoay quanh. Sau đó hắn bước từng bước tới Hạo Long.

Hạo Long nhìn La Phong lúc này, trong lòng hắn áp lực cực lớn.

" Hừ ! Giả ma giả quỷ " Hạo Long hừ lạnh đạo, nói xong kiếm pháp bắt đầu triển khai, vô số ánh kiếm loạn vũ tấn công đến La Phong.

Chỉ thấy chậm rãi như người mất hồn đi đến, một bước một bước, mỗi một bước áp lực toả ra làm xung quanh đệ tử cũng nhận lấy áp bức.

Hắn đi vào vô số hắn kiếm như chỗ không người, khi ánh kiếm chạm đến gần người hắn như bị một lực lưỡng quỷ dị bẻ cong quỷ tích.

" Thiên Cơ Huyết Mạch nha...bẻ cong vận mệnh, biết trước tương lai, vạn pháp dè chừng " Cổ Huyền Thiên hai mắt hơi mở ra nhìn lầm bầm đạo.

Mấy cái đệ tử thấy cảnh này trợn mắt há mồm, Hạo Long điên cuồng công kích, vô số công kích rơi vào người La Phong cứ như là cố ý đánh hụt rồi đi xuống đất, vô số bụi mù.

Lúc này bụi mù tản đi thì thân ảnh La Phong cũng biến mất theo.

Hạo Long chỉ cảm thấy một luồng nguy cơ, hắn xoay người lại thì chỉ thấy một cái chỉ tay đặt trên mi tâm hắn, đối diện hắn là La Phong cặp mắt lạnh lùng nhìn hắn.

" Ngươi, thua ! " La Phong lạnh lùng nói.

Chưa kịp đợi Hạo Long trả lời thì hắn búng vào trán, Hạo Long thân ảnh bị vứt ra xa mấy chục trượng. Trên trán còn một vết máu.

" Không...không thể nào " Hạo Long miệng tràn ra một tia máu, hai ánh mắt không thể tin được lầm bầm.

Hắn một trong những chủ chốt thiên tài đi tham gia Thiên Kiêu tỷ thí mà lại thua một đám mình cho rằng phế vật, điều này làm cho hắn cảm thấy điên cuồng.

La Phong không nói gì, chỉ chậm rãi bước về chỗ trong tiếng hoan hô.

Đệ tử Hạo Minh Tông sắc mặt âm trầm, khó chịu, đặc biệt là những kẻ la lớn ban đầu.

Hạo Long thấy La Phong xoay người lại, ánh mắt hiện lên một tia hiểm độc. Trong người lấy ra một cái tiểu phi tiêu nhỏ, dùng hết linh lực dồn vào đấy phóng về phía cổ La Phong.

La Phong cảm thấy huyết mạch nhảy dựng, biết là có nguy hiểm, nhưng hắn không đề phòng nên biết cũng lực bất tòng tâm.

" Hèn hạ " Đệ tử Thái Hư Tông tức giận hét ầm lên, nhưng ai cũng không kịp ra tay.

Đúng lúc này một cái lam y thân ảnh vụt tới.

Kim sắc linh lực loé lên, phi tiêu lập tức bị kẹp trong tay hắn.

Đường Long ánh mắt lạnh lùng hạ, Hạo Long chỉ cảm thấy khủng bố áp lực, cả người run rẩy không ngừng.

— Rẹt —

Tiên Thiên Thánh Đạo Thể dưới, phi tiêu lập tức hoá khí, cặn cũng không còn.

Hạo Long sắc mặt trắng bệnh, phải biết phi tiêu đó là gia tộc cho hắn phòng thân, một kiện trung phẩm linh khí khác. Vậy mà giờ chỉ trong nháy mắt hoá khí, có thể nghĩ người thanh niên trước mặt hắn khủng bố cỡ nào.

Đường Long im lặng, không nói gì, hắn chỉ chậm rãi đi về phía chỗ có cây đại thu to vài chục mét.

Trong ánh mắt kinh hãi vô số của đệ tử, hắn nhẹ nhàng... bức cả rễ của gốc cây lên, đúng vậy, là lấy cả gốc cây lên, bàn tay nhỏ dán chặt lấy một cái đại thụ đưa cao lên trời, nhìn bao nhiêu dị thì có bấy nhiêu.

Linh lực kim sắc chậm rãi truyền vào gốc cây to, cả đại thụ dần dần óng ánh kim sắc quang mang chói mắt.

Đường Long nhìn Hạo Long nhe hàm răng trắng như tuyết ra cười tươi, nhưng Hạo Long nhìn thấy nụ cười này cực kỳ khủng bố.

" Hình như gia gia có nói với bọn tiểu tử các ngươi...không gây thương tích "

" Các ngươi không chỉ gây thương tích...mà còn âm hiểm đánh lén "

" Gia không thích những ai dùng giọng điệu kiêu ngạo với gia "

" Ngươi nhìn gia bằng ánh mắt khinh bỉ "

Đường Long nhàn nhạt không nhanh không chậm nói rãi, đại thụ trên tay hắn cứ liên tục nện xuống.

— Ầm ! Ầm ! Ầm ! Ầm ! Ầm ! —

Trong vô số ánh mắt trợn tròn của đệ tử hai tông.

Cảnh tượng kỳ dị diễn ra, một cái thanh niên cầm một khúc gỗ nện một thanh niên khác la thảm thiết, có điều khúc gỗ này là một cây đại thu mấy chục mễ. Nhìn quả thực dị, dị đến nhà bà ngoại nó.

" A "

Tiếng hét thảm đau đớn của Hạo Long vang vọng, đệ tử xung quanh sắc mặt trắng bệch.

" Ồn ào mất trật tự ! đáng đánh "

" Ánh mắt nham hiểm ! nên đánh "

" Ân...xấu xí ! Nha, tội này nặng "

— Ầm... —

Tiếng vang cuối cùng vang lên. Hạo Long nằm đó chỉ thấy như một con chó chết, còn đâu là dáng vẻ của một công tử tiêu sái. Ánh mắt hắn nhìn Đường Long sợ hãi cùng khủng bố, không có một tia oán hận.

Xương cốt hắn lúc này cũng phải đứt mấy đoạn, cũng phải mấy ba tháng nằm trên giường để chữa thương.

Thấy Đường Long dừng lại không nện nữa, hắn mừng phát khóc, thậm chí trên miệng còn nở một nụ cười, thở phào.

Đúng lúc này Đường Long nện thêm phột phát

— Ầm —

" Ngươi đây con mẹ nó sao lại còn nện lão tứ ! Lý do ! Lý do gì ? " Đang thở phào Hạo Long bỗng dưng bị nện thêm một cú trời giáng. Hắn điên đến mức không để ý gì nữa, nằm như chó chết quát lên.

Đường Long đỏ mặt thẹn thùng, lấy tay gãi gãi mặt.

" Ta...ta, ta liệu tay a "

Đám đệ tử nghe thế sắc mặt chuyển thành màu đen.

Hạo Long nghe xong im lặng nhìn hắn không nói gì cả, sau một hồi phun ba ngụm máu ngất đi.

Cổ Huyền Thiên nhìn thấy cảnh này run lên trong lòng thầm nghĩ.

Tiện ! quả thật đê tiện đến nhà bà ngoại nó ? Không lẽ Tiên Thiên Thánh Đạo Thể lại đê tiện đến mức này. Nếu Bạch Hy Thánh Tôn biết được truyền nhân của hắn là đê như vậy tiện không biết có trùng sinh lại một lần nữa một tát đập chết hắn không.

" Đường huynh...Ngưu bức ! " La Phong đứng một bên chết lặng, đưa ngón cái lên về phía Đường Long.