Chương 19: 19 : Đi Tới Long Phượng Vực

Đã qua mấy ngày từ khi Minh Gia bị diệt, Vũ Tôn trở lên toàn bộ sát. Còn lại một ít Vũ Giả ở dưới tuy rằng không nhỏ yếu, nhưng miễn cưỡng cũng được xem là nhất lưu thế lực thôi, còn được xem là nhất lưu là chủ yếu dựa vào nội tình, đan dược, số lượng Vũ Hoàng Vũ Vương không ít.

Còn chưa nói tới Minh Gia có thể tồn tại được xuống tiếp hay không, mấy cái đệ tử kiêu ngạo là sẽ không thiếu mà đi ra ngoài kiếm chuyện đấy, chưa tính mấy thế lực cạnh tranh, ngấp nghé địa bàn của Minh Gia, cho dù Cổ Huyền Thiên không tận diệt, thì cũng có người diệt.

Mấy ngày này, tin tức Minh Gia, cường giả hắc bào thần bí luôn là vấn đề nghị luận, đi đâu cũng nghe thấy.

Thanh Vân mấy ngày này cảm giác cứ như mộng vậy ? Nàng biết được tin tức Minh Gia bị diệt lần đầu tiên cứ cho là mấy cái đệ tử nói đùa, cho đến khi nghe vài vị trưởng bối đang bàn luận thì nàng mới ngẩn người ra, lão giả hắc bào ? Minh gia ? Đây không phải quá trùng hợp đi, bất quá trong lòng nàng đã biết tám chín phần. Nàng cảm thấy việc này thật đáng sợ, lão giả đấy chỉ bước chân, mấy chục vạn dặm đệ tử hầu như muốn phế đi, một cái phất tay mấy nghìn vị vũ tôn, mấy trăm vị vũ đế toàn bộ thành huyết vụ, nghĩ lại cũng sởn gai ốc.

Nàng muốn đem chuyện này đi hỏi Cổ Huyền Thiên, nhưng nàng suy nghĩ lại, có một số việc có lẽ không nên biết, không nên hỏi.

Giờ phút này nàng chỉ cảm thấy Cổ Huyền Thiên xung quanh có một màng vụ huyền ảo, càng tìm hiểu lại càng phát hiện ra hắn càng bí ẩn.

—— " Đế thượng, ngài có muốn hay không ăn cái gì một chút, ngài cứ toạ ở đây ba ngày rồi nha " Đường Long lo lắng đứng một bên nhìn chủ nhân, Cổ Huyền Thiên đã im lặng thất thần ngồi yên ba ngày, không biết hắn đang làm cái gì.

Đường Long hỏi Cổ Huyền Thiên có cần ăn uống cái gì, không phải lo hắn đói chết, đến cấp bậc này của bọn hắn, một lần bế quan tu luyện vài năm cũng chẳng hề hấn. Chẳng qua chủ nhân của hắn đã quen sinh hoạt như phàm nhân, một ngày ba bữa, tắm rửa, ngủ bình thường. Thật ra hắn suy nghĩ nát óc cũng không ra. Hắn chưa bao giờ thấy Cổ Huyền Thiên tu luyện cái gì cả, hắn chỉ là hai mắt khép hờ ngồi đó thôi.

Lúc này Cổ Huyền Thiên đang ở một trạng thái kỳ diệu, mọi tác động hay âm thanh ở ngoại giới hắn cũng không nghe được. Hắn lúc này đang xuất hiện ở trong một mảnh tinh không, nói đúng hơn không chỉ có một mình hắn, mà là vô số Cổ Huyền Thiên.

Mỗi một thân ảnh đang diễn hoá một loại thần thông, ngũ hành, lôi điện, không gian, sinh tử, luân hồi, tuế nguyệt, huỷ diệt, sinh mệnh, hắc ám, quang minh, phong bạo nói chung không thiếu một cái gì. Việc này kỳ thật có liên quan đến Hỗn Độn Thanh Liên cùng Hỗn Độn Thể.

Hai thứ này đều là tượng trưng cho Vạn Pháp. Hỗn Độn Thiên Thể bao dung vạn vật, là nguyên thuỷ chi sơ, khởi nguyên vạn vật. Hỗn Độn Thanh Liên tượng trưng cho Đại Đạo Pháp Tắc, phàm là có tồn tại nằm trong đại tự nhiên đều được gọi là hỗn độn. Một thứ bao dung cùng phóng đại, một thứ sản sinh ra vô số pháp tắc.

Pháp tắc là một thứ kinh khủng, không phải nói tu vi càng cao là càng mạnh. Pháp tắc là có thể trời sinh, trăm ức người mới có một người nắm được một tiểu tia tia. Chỉ có những tồn tại cổ lão hay đại năng thiên giới, mới chân chính nắm giữ pháp tắc, nhưng cũng chỉ một hai loại đã là khủng bố. Pháp tắc càng tinh khiết thì càng khủng bố.

Hỗn Độn Thanh Liên đản sanh ra mọi pháp tắc nguyên thuỷ, khủng khiếp nhất, nếu lúc này có người thấy Cổ Huyền Thiên sở hữu vô số pháp tắc chắc chắn sẽ cười nhạt xong nhắm mắt lại ngủ tiếp, cho đó là một giấc mộng, đánh chết hắn cũng không tin.

Lúc này trong tinh không, vô số tuyệt thế thần thông được thi triển, lập đi lập lại, mỗi một loại thần thông đều chưa một đường hay nhiều pháp tắc liên kết lại với nhau.

Nếu thật sự phải hỏi pháp tắc là gì, thì khó mà trả lời được, một loại lực lượng tồn tại ngang bằng với hỗn độn, vượt lên Thiên Đạo, ngay cả Thiên Đạo cũng phải tuân thủ trật tự pháp tắc. Pháp tắc là một loại lực lượng kì dị tồn tại ở mọi nơi, vô hình hoặc hữu hình.

Cổ Huyền Thiên cau mày nhìn các thần thông đang diễn biến, hắn đang đau đầu. Thật sự thần thông của hắn nhiều lắm, nhiều đến hắn cũng không biết bao nhiêu. Hắn đang suy tư, nếu như hắn dựa vào Hỗn Độn Thiên Thể cùng Đại Tự Nhiên Pháp Tắc thì hắn có thể thi triển ra tất cả thần thông, nhưng học nhiều không bằng học tinh, hắn đang suy nghĩ phải đi lên một con đường như thế nào.

Suy nghĩ một hồi lâu, lông mày hắn giả ra, khoé miệng kéo lên một nụ cười.

" Tại sao từ đầu ta không nghĩ tới nha. Phàm là vũ kỹ thần thông đều được cấu tạo từ các kỹ xảo, cách vận linh lực. Đã có kết cấu thì tất phải có cách khắc chế. Không có gì là không phá. Không bằng ta tự phế tất cả thần thông, lấy Hỗn Độn cùng Đại Tự Nhiên làm gốc, không phải lúc đấy chiêu thức gì mặc cho ta tuỳ tâm triển khai "

" Cũng như lấy vô chiêu thắng hữu chiêu. Tâm ta ứng biến vạn pháp, vô pháp vô địch "

Nghĩ đến đây, Cổ Huyền Thiên khẽ quát

" Tán " . Vô số đạo thân ảnh đang diễn hoá thần thông, vũ kỹ, pháp tắc lập tức biến mất.

Sau đó trên mi tâm Cổ Huyền Thiên hiện lên một đoá kim liên gồm chín múi, tượng trưng cho Hỗn Độn Thanh Liên, đoá kim liên này tinh xảo đến chí cực, nhìn từ xa chỉ thấy như một chấm vàng kim, vô cùng cao quý, kim ấn đó toả sáng chói, như vượt lên mọi pháp tắc.

Lúc này sau lưng Cổ Huyển Thiên, hiện lên vô số dị tượng kim sắc khủng bố, Thiên Tử, Đại Nhật, Tứ Đại Thánh Thú, Vô Thượng Kim Lân, Hỗn Độn Thanh Liên, Ngũ Hành Hộ Pháp, Âm Dương, Tử Lôi...

Vô số dị tượng hiện ra, một khí thế kinh khủng lấy Cổ Huyền Thiên làm trung tâm bắt đầu phong bạo tràn lan ra xung quanh, tinh không cũng muốn rung động.

" Hợp " Cổ Huyền Thiên nhẹ nhàng đạo. Nói xong tất cả dị tượng hiển hiện sau lưng như bị một lực hấp kỳ dị, hút vào trong cơ thể của Cổ Huyền Thiên.

Cổ Huyền Thiên lúc này thể phách sáng chói kim quang, bạch y phấp phới như Thiên Địa Chi Chủ.

Giờ khắc này, hắn hoá tất cả vạn pháp vào thân mình, lấy thân mình làm vô pháp, vô tận pháp, tuỳ tâm triển khai hay sáng tạo.

Ở ngoại giới, thân hình hắn vẫn như cũ, chỉ là lúc này trên mi tâm có một cái tiểu tiểu như đoá kim liên chín múi toả ra kim sắc cao quý.

Đường Long thấy trên mi tâm chủ nhân có một đoá kim liên cũng hơi giật nảy mình, không biết đây là gì, bất quá khi hắn nhìn lại thì thấy Cổ Huyền Thiên đã tỉnh.

" Ta như thế này bao nhiêu ngày rồi " Cổ Huyền Thiên đứng dậy vươn hai tay lên, cốt cách âm thanh — đùng — đùng — rồi hỏi.

" Đế thượng cứ như thế này ba ngày rồi, Thanh Vân tiên tử cũng có đến vài lần nhưng thấy ngài bất động lại rời đi " Đường Long cung kính trả lời, bất quá như nhớ ra cái gì, lại nói tiếp.

" Hôm nay hình như tông chủ tập trung đệ tử được tuyển chọn đi khiêu chiến nha, nhắc đến hình như cũng có chủ nhân nữa. Bất quá nếu ngài muốn cũng không cần tham gia, một đám tiểu thí hài thôi. " Đường Long bất mãn, dùng một bộ dáng lão gia nhắc nhở, bất quá hắn cũng quên hắn cũng chỉ là một cái thanh niên không lớn hơn bao nhiêu.

]

" Nga ? Vậy sao. Nhắc đến mới nhớ, hôm hay hình như là ngày tập trung lên phi thuyền để đi đến địa điểm tỷ thí nha, đi chơi một tý cũng được " Cổ Huyền Thiên vừa đi ra cửa vừa đạm mạc nói, xong như cảm giác được cái gì, hắn mỉm cười đạo.

" Hơn nữa...ta cũng cảm giác được Huỷ Diệt Chi Tâm đang nhảy nhót, chẳng lẽ lần đi này sẽ gặp gỡ — Địa Vương Tịch Diệt Thể, bài danh thứ bảy !!?? "

" Liên tiếp gặp hai cái bảo thể tiền thập, thật không biết phải nói sao. Thiên Đạo ngủ quên sao ? " Cổ Huyền Thiên lầm bầm bước ra khỏi cửa. Đường Long thấy thế cũng đi theo.

——— Giữa quảng trường Thái Hư Tông có một cái phi hành linh bảo dài mấy trăm mét, vô cùng hùng vĩ, mấy vạn đệ tử hâm mộ cùng sùng bái nhìn phi thuyền. Phi thuyền này màu bạch kim, ánh nắng mặt trời chiếu xuống lộ ra vẻ đặt biệt chói mắt.

Lúc này trên thuyền đứng hai vị phó tông chủ, cùng ba vị trưởng lão.

" Được rồi, tông môn đã lựa chọn ra hai mươi đệ tử xuất sắc nhất năm nay, các ngươi ai được tuyển chọn tên đều đã có trên bảng danh sách cùng tin tức trong ngọc giản, lên phi thuyền a " Một vị xích bào phó tông chủ nói.

" Lộc huynh, Cổ Huyền Thiên hắn sẽ đến chứ ? " Vị phó tông chủ bạch bào hỏi.

" Ta cũng không biết, tông chủ lúc về cũng chẳng nói gì, lập tức bế quan " Lộc phó tông chủ lắc đầu, thở dài một hơi.

Lúc này quảng trường thượng từng một từng một thân ảnh xuất hiện.

La Phong, Yến Thiên Dương, Thanh Vân cùng một số tinh anh đệ tử khác đều lên phi thuyền.

Hai mươi vị đệ tử được chọn dưới ánh mắt hâm bộ cùng sùng bái của mấy vạn đệ tử, đắc ý bay lên phi thuyền.

Chỉ có đám Thanh Vân sắc mặt đạm nhiên, cùng La Phong như đang tìm kiếm ai đó trong đám người.

" Hừ, lần này ta sẽ để các ngươi xem ta đại triển thần uy, một đám phế vật lần nào cũng đứng chót bảng " Một cái nam thanh niên tuấn tú mặt kiêu ngạo nói.

Lời này hắn nói ra gây nên một mảnh khó chịu bất quá cũng không ai nói gì, bọn Thanh Vân thì không quan tâm, đám người kia thì chiến lực không bằng hắn, hắn là một vị thiên tài mới quật khởi.

Chỉ là từ khi vào tông mấy tháng, hắn thể hiện tuyệt thế thiên phú, một đường đánh vào nội môn, chưa một lần bại, gần nhất hắn đi làm nhiệm vụ trở về, thực lực tiến mạnh, một lần vọt lên hẳn trước năm nội môn.

" Không phục, lên đánh với lão tử một trận " Lâm Hùng thấy lời mình vừa nói ra gây nên một mảnh xôn xao, mặt đám đệ tử không phục liền ra lời khiêu khích.

Hình ảnh này khiến mấy vị trưởng lão nhíu mày, đang tính lên tiếng dẹp loạn trật tự thì bỗng dư ai hét lên

" Ma vương, ma vương đến "

Cả quảng trường im bặt, mấy vạn đệ tử không ai dám gây ra một tiếng động, thậm chí có mấy người sợ quá mà nín thở. Bất quá cũng không phải chỉ có những người sợ, vô số ánh mắt mê ly, cuồng nhiệt quăng đến thân ảnh bạch y đang đi tới.

Không phải Cổ Huyền Thiên thì là ai, theo sau hắn là luôn luôn mặt lạnh Đường Long, tên này chỉ khi gặp người lạ mới đưa ra cái băng diện, nếu ở một mình thì hắn với tiểu Kim quả thật phải xưng là Song Tiện.

Cổ Huyền Thiên chậm rãi đi tới phi thuyền trong ánh mắt sợ hãi, sùng bái, hâm mộ của vô số người, hai vị phó tông chủ cùng trưởng lão cũng ngạc nhiên, rồi mừng rỡ.

Lâm hùng nhìn đến Cổ Huyền Thiên ngẩn người vài giây, sau đó trong ánh mắt hiện lên một tia sáng âm độc, hắn tuy kiêu ngạo nhưng dựa vào thiên phú, người khác luôn luôn sợ hãi cùng sùng bái hắn, nhất là mấy nữ đệ tử. Nhưng khi nhìn đến khuôn mặt người này thì hắn cảm thấy một luồng hoả ghen ghét không kiềm chế được.

Hắn vừa đi làm nhiệm vụ trở về hôm nay, không biết người này là ai, bất quá nhìn không có tu vi gì, hắn âm trầm mở miệng đạo.

" Tiểu tử, ngươi là ai " Lâm Hùng dùng bộ dáng lão thiên đệ nhất lão tử đệ nhị nói ra.

Lời này vừa ra, vô số người rút một hơi khí lạnh, đặc biệt mấy vị trưởng lão cùng hai vị phó tông chủ, mồ hôi lạnh chảy róc rách sau lưng. Bọn hắn cũng không dám đứng ra xen vào, bọn hắn còn sợ hãi.

Cổ Huyền Thiên không để ý, không nhìn hắn một cái từ đầu đến cuối, chậm rãi đi tới. Đường Long sắc mặt lạnh càng thêm lạnh.

Lâm Hùng thấy mình bị bỏ qua, lập tức nộ hoả này chồng chất nộ hoả khác, hầu như là thét ra

" Súc sinh, ngươi dám không nhìn ta "

Nghe lời này, các vị đệ tử sợ choáng vang, thậm chí có người lầm bầm " Dừng...dừng lại đi. "

Hai vị phó tông chủ mắt cũng co rụt thành lỗ kim.

Đường Long sắc mặt lúc này từ cực kỳ băng lãnh, chuyển thành tươi cười như thái dương, bất quá nụ cười này càng xem càng thấy quỷ dị, cặp mắt cười híp thành một đường chỉ.

" Bằng hữu, chúng ta làm quen a " Đường Long mở miệng đạo, chưa kịp đợi Lâm Hùng mở lời thì hắn không biết từ lúc nào xuất hiện trước mặt Lâm Hùng.

Ngay cả các vị cao tầng cũng không kịp phản ứng.

Lâm Hùng đồng tử co rút lại.

" — BÀNH ! BÀNH ! BÀNH ! BÀNH...— "

Tiếng bạt tai vang dội trên quảng trường, Lâm Hùng mặt bị quất thành đầu heo, mười mấy cái răng cũng bay ra mất, thổ huyết tại chỗ, ánh mắt tràn đầy sợ hãi. Hắn không kịp phản kháng, cũng không dám phản kháng, vừa rồi hắn bị một luồng sát khí băng lãnh khoá lại, hắn tin tưởng nếu hắn dám động hắn sẽ bị xay thành nhân bánh bao.

" Miệng tiện, nên vả, với lại ta cũng không có bằng hữu nào là súc sanh " Đường Long ánh mắt băng lãnh, lạnh lùng nói ra.

Kỳ thật đây đã là hắn nương tay, đế thượng bảo muốn tham gia cuộc vui nên hắn không có ý định phá hoại, chứ hai cái phó tông chủ là gì, không thấy nhân gia không vui liền diệt đi một cái Viễn Cổ Gia Tộc sao ?.

Mọi người trầm mặc, không ai muốn nói gì, hai vị phó tông chủ cùng phó trưởng lão nhắm mắt lại như không biết chuyện gì xảy ra, sau đó Lộc phó tông chủ đạo tiếp

" Giờ chúng ta xuất phát đi đến địa điểm a, Long Phượng Vực, lôi đài tổ chức ở đó, nơi đó tập chung nhiều đại môn phái, các ngươi không nên gây chuyện a. Lần này ai đạt thứ hạng trước năm mươi tông môn ban trọng thưởng. "

Nói xong, Lộc phó tông chủ phất tay, ra dấu hiệu khởi hành.

—— Lúc này ở trên cao, phi thuyền đang dùng tốc độ âm thanh phi đi, có màn chắn trận pháp bảo vệ nên các đệ tử cũng không bị ảnh hưởng.

Một vị trưởng lão liếc nhìn bạch y thanh niên toạ ở một góc sau đó nói với hai vị phó tông chủ cùng trưởng lão

" Hi vọng, lần này không ai chọc phải cái sát thần kia, bằng không thì chúng ta cũng không thể quản " Nói xong, mấy vị ở đây cùng thở dài, chỉ biết cầu phúc.

Cổ Huyền Thiên đang ngồi lúc này mỉm cười

" Quả thế, Địa Vương Tịch Diệt Thể — ngươi cũng tham gia sao ” hắn thì thầm nói, sau đó nhắm mắt lại, không biết trong đầu đang suy nghĩ gì.

Đường Long cùng Tiểu Kim đứng sau lưng hắn.

Xung quanh chỗ ba người, đều bị né xa xa thành một cái vòng tròn. Chỉ có đám Thanh Vân Tiên Tử gần đó.

—— " Ân, đây là cảm giác gì, vì sao giống như ta cảm giác đang có một thứ gì đó rất quan trọng với ta đang đến gần " Một cái thanh niên hắc phát lầm bầm, không khí xung quanh thanh niên này luôn có có vẻ u ám, âm trầm.

" Hừ, ngươi lầm bầm cái gì, chỉ là một cái tạp dịch có cơ may được đi theo Long Phượng Vực, mau đi lấy nước ra đây " Một cái quần áo phú quý, nhìn vào là biết gia tộc có tiền, hắn kiêu ngạo nhìn hắc phát đệ tử tạp dịch kia nói.

Hắc phát đệ tự kia khuôn mặt cũng được tính là một cái mỹ nam, bất quá u ám không khí âm trầm xung quanh làm che đi vẻ nổi bật của hắn, lộ ra hết sức tầm thường.

Hắn tên là Hoàng Minh, một cái mồ côi may mắn được đi vào trong tông môn làm đệ tử tạp dịch, chẳng biết sao hắn chẳng thể tu luyện được, nên mấy năm nay không phát triển, chỉ dựa vào một thân man lực để qua ngày.

Nghe tên đệ tử kia sai khiến, Hoàng Minh không đáp lại, lạnh nhạt đi làm việc. Tên đệ tử kia bất mãn thấy thế hừ lạnh một tiếng, bất quá cũng không nói gì, chẳng hiểu sao khi đứng gần Hoàng Minh hắn thấy một cỗ cảm giác sợ hãi, như thể hắn đi vào cửu u vậy. Hắn bất quá quát Hoàng Minh để lừa dối cảm giác bản thân mình thôi.

" Mặc dù ta không biết thứ gì đang đến gần, nhưng hy vọng nó có thể thay đổi cuộc đời ta a " Hoàng Minh nghĩ thầm, khuôn mặt vẫn luôn là lạnh như băng, không có cảm xúc, tiếp tục đi làm việc.

——— P/S : Thật sự thì viết truyện mình cũng chẳng cầu nguyệt phiếu hay gì, mình chỉ đơn giản là thích viết truyện thôi. Một khoảng thời gian mình không viết nữa thật sự là mình không có thời gian, nếu cố viết thì truyện nó sẽ không ra cái gì cả.

Mình đợi khi giải quyết hết công việc, ổn định tâm thần lại rồi mới bắt đầu viết lại từ hôm trước.

Mình có lẽ là viết quá lâu, cũng không cầu nguyệt phiếu gì, đương nhiên mình không phải là chê :D mà là mình cảm thấy hơi ngại khi nhận cái gì từ các bạn vì hiệu xuất mình làm việc chậm quá.

Thật sự rất cảm ơn những bạn bình luận, dù là khen hay chê, mình cũng vui vì có người góp ý.

Nhưng mình mong mấy bạn mình luận mang ý phê bình hay trách móc dùng mấy từ ngữ nói giảm nói tránh, dù gì đây cũng là truyện đầu tiên mình viết, mấy chương đầu các bạn có thể thấy ngắn và văn phong gà mờ, thật sự thì càng về sau càng đỡ hơn một tí.

Các bạn có chê cũng đừng dùng mấy từ ngữ nặng. Thật sự thì mình không muốn như Tôn Thượng bị đem ra so với Đế Bá, mặc dù nó giống. * lắc đầu *

Có lẽ các bạn cmt bằng cách chào đón những người mới tham gia viết truyện cho mình để cổ vũ thì tốt hơn.

Mình hôm nay bận cả ngày, rảnh mỗi buổi tối nên về chỉ muốn nghỉ, mở lên thấy 12 phiếu cảm thấy vui vui ấm ấm, nên sách cái tab ra ngồi gõ tiếp 1 chương :D