Dịch giả: Nguyên Dũng
…
Đám trẻ con có đôi mắt trong sáng và suy nghĩ đơn giản, nhưng những người lớn đằng sau chúng đã xé bỏ lớp ngụy trang cơ bản nhất của con người. Một người đàn ông vạm vỡ đầu cạo trọc hô to:
- Lấy đồ ăn ra, không lấy thì ngươi đừng hòng xuống.
- Ta không có đồ ăn.
Tần Vũ dứt khoát xua tay, nói tiếp:
- Thật sự không có, khu quy hoạch chúng ta đều là quỷ đói, cũng không dễ dàng, nếu thật sự có, không tính các người ta ít nhất cũng…
- Đừng nói nhảm nữa, ta nhìn thấy ngươi có đồ ăn.
Người đàn ông lực lưỡng tiếp tục quát:
- Mau lên, lấy xong chúng ta liền đi, chỉ cần một nửa là được.
- Đã bảo không có
Tần Vũ lắc đầu.
- Vào phòng hắn kiểm tra.
Người đàn ông cường tráng trầm giọng quát.
- Chú, cháu muốn ăn.
- Cho cháu chút gì ăn đi.
- ...!
Đám đông lại nhao nhao lên, chiếc cầu thang treo bên ngoài tòa nhà tiếp tục rung chuyển, như thể chúng có thể sụp đổ xuống bất cứ lúc nào.
Tần Vũ nhìn đám người đông nhung nhúc, ánh mắt nhất thời đỏ au lên, đoạn hắn nhấc chân phải, tay phải từ trong ống quần lấm bẩn rút ra một con dao găm, chỉ vào đám người quát:
- Mẹ kiếp, ức hiếp lão tử đơn thân độc mã à? Bây giờ còn ai sợ chết nữa? Ta có đồ ăn, nhưng cứ qua được con dao này đi đã!
Tất cả mọi người sửng sốt trong chốc lát, gã đàn ông đô con kia lạnh lùng quát:
- Đám trẻ con ở phía trước, ngươi có giỏi thì đâm chết hết đi.
- Mẹ nó chứ…!
Tần Vũ nhất thời không nói nên lời.
- Vào nhà lấy đồ ăn đi.
Người đàn ông cường tráng vung tay, lại gầm lên một tiếng.
Vừa dứt lời, người trên bậc thang liền vọt tới, mấy đứa nhỏ trong nháy mắt vây quanh Tần Vũ, ra sức kéo lấy hắn gào thét:
- Chú, cho cháu ăn đi.
- Chú, mấy ngày rồi cháu chưa được ăn.
- Cút ra khỏi đây!
Tần Vũ tay cầm con dao găm, bất đắc dĩ hét vào mặt bọn nhỏ:
- Nếu không ta đâm thật đấy, ta đâm thật đấy…
Trong nhà, tiểu Trang thấy ngoài cửa xảy ra xung đột, lập tức ngăn Tần Vũ lại, hô to trấn áp một câu:
- Đừng manh động, có chuyện gì cứ từ từ nói.
Bọn trẻ con đói đến mức không còn biết sợ là gì, chỉ biết bám lấy Tần Vũ, còn những người lớn phía sau đã từ trong kẽ hở chen lên.
Tần Vũ thân hình cường tráng, đưa chân tay ra chắn ở đó cũng đủ tạo thành một cái cửa vững chãi, trừng lớn hai mắt quát:
- Ta chỉ sống cho bản thân, các ngươi đừng ép ta!
Nhóm người vẫn điên cuồng xông về phía cửa, không ai để ý đến lời nói của Tần Vũ.
Tần Vũ bị mấy đứa nhỏ thấp bé kéo ra khỏi cửa, nhưng hắn thật sự không dám đâm thật, chỉ có thể giãy giụa thân thể, chuẩn bị đối phó đám người lớn xông tới.
- Chú, cho cháu một bát cơm thôi cũng được.
- Cút!
Khi một đứa trẻ chừng mười tuổi dùng sức với tay đến chỗ Tần Vũ, hắn lùi về sau lắc mạnh cánh tay định vùng ra, không ngờ đứa trẻ bị đám đông đang lao tới ở sau đẩy làm cho mất đà, bước chân loạng choạng rồi ngã ngửa xuống dưới đất, cả cơ thể nó lọt qua khoảng trống trên hàng rào sắt vốn không hề kiên cố.
- Aaaaa!
Tiếng hét kinh hoàng của đứa trẻ vang vọng hồi lâu, sau đó là một tiếng “bịch” nặng nề vang lên.
Ngay sau đó, dưới lầu vang lên tiếng thân thể ngã dính xuống đất.
Tần Vũ và tiểu Trang đồng thời sửng sốt, thở dồn nhìn về phía lan can sắt, ngay lúc ấy bối rồi không biết nên làm gì.
Đám đông im lặng, khu vực cầu thang trở về trạng thái bình thường.
- Đứa bé đó… nó ngã xuống dưới rồi.
Tiểu Trang là người rống lên đầu tiên, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.
Liền sau đó mấy chục cái đầu đồng loạt quay lại nhìn cảnh tượng dưới lầu, thần sắc trống rỗng, trầm mặc không đến hai giây, kế đó đồng loạt quay đầu lại. Còn mẹ của đứa trẻ thì sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, vừa khóc tức tưởi vừa lao nhanh xuống lầu.
Tần Vũ sững sờ.
- Đồ ăn đâu.
- Đứa trẻ đã ngã xuống rồi, không đưa đồ ăn ngươi sẽ không rời khỏi đây được đâu.
- Cướp của hắn đi.
- …!
Tiếng hét lớn và uy nghiêm ngút trời kéo sự chú ý của tất cả dồn về Tần Vũ, bọn họ không quay đầu nhìn đứa trẻ rơi xuống lầu mà tiếp tục túm tụm xông vào.
Tiểu Trang đứng ở cửa, nhìn chằm chằm đám người chen chúc, trong lòng biết rất rõ, hôm nay nếu không bỏ ra chút đồ nhất định phải liều mạng, vì vậy bèn liếm môi lớn tiếng nói:
- Được rồi, các ngươi giỏi lắm, ta thua, ta chấp nhận... đi lấy cho các ngươi là được chứ gì.
Nghe thấy vậy, Tần Vũ lập tức với lấy cánh tay tiểu Trang, trầm giọng ra lệnh:
- Không được đưa, dù là một chút cũng không.
Tiểu Trang nhìn đám người làm loạn ngoan cố không buông ở ngoài cửa, trợn to mắt vặc lại:
- Dù sao cũng đã lộ rồi, nếu không cho chúng một ít, đám người này nhất định không buông tha cho chúng ta.
- Ngươi mà cho sẽ còn phiền phức hơn.
Ngữ khí Tần Vũ vô cùng nghiêm túc đáp:
- Ta thà liều mạng chứ nhất quyết không buông tay.
- Nói xàm!
Tiểu Trang không có chung góc nhìn với Tần Vũ, hắn kiên quyết nói:
- Hai chúng ta chỉ có mình cậu nói là xong à, bên ngoài đông người như vậy, cậu có dám chắc khống chế được hết không? Nếu như không chặn nổi, chúng ta nhất định vẫn bị cướp, bọn họ đỏ cả con mắt lên rồi không thấy sao?
- Ngươi cứ nghe ta là xong, ta quay về lấy vũ khí.
- Tiểu Vũ, ngươi không nhìn thấy sao? Đứa trẻ kia ngã bọn họ cũng không rời đi, những người này đều mất đi lý trí rồi...
Tiểu Trang hất tay Tần Vũ ra, thấp giọng nói:
- Chúng ta cũng ăn đủ nhiều rồi, đổi lấy tiền được cũng đổi rồi, cho bọn họ bát gạo cũng không phải là mất mát quá lớn đối với chúng ta, ta không muốn lấy mạng mình ra đánh cược, chỗ lương thực này có một nửa là của ta, nên có quyền quyết định sử dụng nó như thế nào.
Tần Vũ nghe xong không nói nên lời.