Chương 1: Thất tông tội (1)

Dịch giả: Nguyên Dũng

Thảm khốc!

 

Sau nhiều biến cố bất ngờ, đất đai bị tàn phá, giống loài biến dị, thức ăn khan hiếm, môi trường sống trở nên khắc nghiệt, thời đại bị hủy diệt hoàn toàn, nền văn minh biến mất.

 

...

 

Trên một con phố không tên cách phía bên trái Đặc khu 9 ba trăm cây số, một thanh niên chừng 23 tuổi mặc quần áo chỉnh tề, đầu cúi gằm vừa bước đi vô định vừa suy tư.

Đường phố dột nát, xấu xí, hệ thống thoát nước thải ngầm đã bị tê liệt hoàn toàn từ nhiều năm trước, những nhà vệ sinh đơn sơ ngoài trời bốc mùi hôi thối nối liền với những dãy cửa hàng bán lẻ. Toàn bộ khu vực có rất ít ánh đèn, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một nhóm người đứng cùng nhau ở ven đường, nhưng phần lớn là phụ nữ, nam giới không nhiều.

 

Chàng thanh niên trẻ tuổi rảo bước đi nhanh, ánh mắt thẳng tắp không nhìn ngang ngó dọc kể trên tên là Tần Vũ, cao 1m82, dáng người cường tráng, hôm nay thất nghiệp, dự định đi mua một phiếu tư cách thường trú chính thức của Đặc khu 9, để hoàn thành bước đầu tiên trong kế hoạch của mình.

Tần Vũ trước đây khuôn mặt sáng ngời, ngũ quan tuấn tú, anh tuấn như nắng, cũng có thể coi là một soái ca tương đối thu hút, nhưng giờ đây ăn mặc có chút luộm thuộm, râu chưa cạo, tóc hơi dài bết vào nhau, quần áo dính đầy vết dầu nhớt trông rất khó coi, đặt trong đám đông không có gì nổi bật.

Trên suốt đoạn đường hắn đi nhanh không dừng lại, đoạn Tần Vũ ngẩng đầu nhìn thoáng ngã tư, đang định rẽ vào bên trái trở về nơi ở bỗng nghe thấy tiếng người gọi.

 

- Tiểu ca! Tiểu ca!

 

Một giọng nói trong trẻo vang lên, một nữ nhân mặc một chiếc váy liền được giặt đến sờn cả vải, tay ôm lấy một chiếc áo khoác, đứng bên đường nhẹ nhàng gọi Tần Vũ.

Tần Vũ hơi sửng sốt một chút, sau đó quay đầu lại nói:

- Có chuyện gì vậy?

 

- Ba mươi tệ.

Người phụ nữ giơ ba ngón tay thon dài ra, quay đầu nhìn về căn nhà xiêu vẹo phía sau lưng, thấp giọng nói:

- Chúng ta tới đó đi.

- Ha ha, ta không kham nổi.

Tần Vũ cười một tiếng rồi tiếp tục đi.

 

- Đợi đã.

Nữ nhân với tay, lần nữa thử chèo kéo Tần Vũ.

- Hai mươi lăm, hai mươi lăm tệ được không?

 

Tần Vũ quay đầu nhìn nữ nhân một lượt, dừng động tác một chút rồi tiếp tục lắc đầu:

- Ta không có tiền.

- Không thích ta sao? Trong phòng vẫn còn người.

 

- Ta thật sự không có tiền.

Tần Vũ xua tay:

- Buông ta ra, ta có việc gấp cần về nhà.

 

Nữ nhân cắn chặt lấy đôi môi đỏ mọng, đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt Tần Vũ, trầm mặc hồi lâu mới nhẹ giọng năn nỉ:

- Hai bát gạo cũng được, nhưng phải lấy bát của ta mà đong.

 

Tần Vũ cau mày:

- Ta đã nói là không có, cút đi!

 

Người phụ nữ vẫn ngoan cố chưa buông tay, dùng ánh mắt tha thiết mong chờ quay lại nhìn một đám trẻ con 7-8 tuổi bên cạnh nói:

- Ta có ba đứa con, nếu tối nay mà còn không có việc, chúng sẽ chết đói mất… Tiểu ca, anh đồng ý được không, giúp ta một lần, dù chỉ một bát gạo, ta quỳ gối xuống trước anh rồi đây.

 

Tần Vũ nhìn nữ nhân rồi lạnh nhạt nói:

- Thế giới đã tan nát bao nhiêu năm rồi? Ở hoàn cảnh như này, không có năng lực tự nuôi sống bản thân, thì còn sinh con làm gì?

 

Nữ nhân nghe thấy vậy bèn đông cứng lại, tạm thời không biết nói gì.

 

Tần Vũ lắc mạnh cánh tay, phẩy quần áo tiếp tục đi về phía trước.

 

Nữ nhân đứng đó một lúc lâu, sau đó mới chạy như bay trở lại nhà kho, thở gấp gáp nói:

- Người đàn ông đó có nó, hắn ta có nó. Khi ta kéo lấy hắn ta đã nhìn thấy thứ bên trong áo khoác của hắn.

...

 

Khoảng nửa giờ sau.

 

Tần Vũ quay trở lại một tòa nhà sáu tầng đổ nát, men theo những bậc thang cũ kỹ đầy bụi bặm, đi vào nhà mình ở lầu năm.

Hiện giờ tòa nhà này chỉ có Tần Vũ và người bạn tên tiểu Trang sống ở đây, vách tường bên ngoài đã sụp đổ, mà thực ra trước đó, nơi đây cũng là một tòa nhà đang trên đà được phá dỡ, thế nên nhìn quanh trông vô cùng tiêu điều. Nhưng trong thời đại này, ý nghĩa của ngôi nhà chỉ giới hạn ở nơi người ở đâu, chứ không phải nơi sống ở đâu. Tần Vũ chọn ở đây vì hắn không có đèn điện, không có nguồn nước, cho nên cũng không cần gánh chịu bất kỳ chi phí sinh hoạt đắt đỏ nào.

 

Căn nhà rất đơn sơ, một cái giường, hai cái tủ hỏng, không có bất kỳ phương tiện giải trí nào, chỉ có duy nhất một cuốn tạp chí quân nhân đã được xem đi xem lại đến nát cả giấy, trên đó vẫn dừng ở năm phát hành 2019.

Tần Vũ cởi chiếc áo khoác lấm đầy bụi bẩn xuống, từ trong ngực lấy ra một chiếc túi vải bóng loáng, cẩn thận đi đến bên giường, nhặt một chiếc bát nứt, từ bên trong rót mấy hạt gạo trắng bóc hấp dẫn vào đó, sau đó mở miệng gọi:

- Tiểu Trang, cơm nước xong chưa?

 

- Vẫn chưa, ta cũng vừa trở về.

Có tiếng người đáp lại vọng từ phòng trong ra, sau đó một thanh niên trạc tuổi Tần Vũ bước ra, nước da ngăm đen, vẻ mặt kiên nghị.

 

“Đùng! Đùng! Đùng!”

 

Vào lúc Tần Vũ đang định nói chuyện với Tiểu Trang, đột nhiên từ dưới lầu truyền đến nhiều tiếng bước chân chấn động điếc cả tai. Hắn sững người một lúc, sau đó lập tức giấu chiếc túi và bát vào tủ, bước nhanh đến cánh cửa chỉ còn sót lại một cánh cửa gỗ đổ nát.

 

Không đến mười mấy giây, 7-8 đứa trẻ con dưới 10 tuổi dẫn theo mấy chục nam nữ xuất hiện ở cầu thang.

 

Cầu thang ở bên ngoài vốn đã sắp hỏng, bê tông nứt toác, lan can sắt cũ kỹ, nhiều người cùng nhau xông lên lại dùng tốc độ gấp gáp như vậy khiến tòa nhà đổ nát như muốn rung chuyển một hồi.

 

Tần Vũ lập tức với tay ra kêu to:

- Đừng… đừng có đi lên mạnh như thế, mẹ kiếp, cầu thang sập mất.

 

- Chú, cháu đói.

 

- Chú, cháu muốn ăn...

 

- ...!

 

Nhoáng một cái đã thấy mỗi đứa trẻ cầm một cái bát nhỏ đứng trên cầu thang, mặt mũi lấm lem bẩn thỉu nhìn Tần Vũ.

 

- Chú cũng đói, nhà cháu đã ăn tối chưa? Nếu chưa cho chú ăn cùng với!

Tần Vũ cười híp mắt đáp.