Thấy cũng nên vào vấn đề chính, Bernard đặt ly cà phê xuống rồi dựng thẳng người nhìn Rick Wagoner lên tiếng hỏi:
- Ngài Rick Wagoner, tôi biết ngài cũng đang rất bận. Được rồi, hãy nói ra yêu cầu của ngài đi!
Nheo mắt nhìn Bernard giây lát, Rick Wagoner hỏi lại:
- Uhm… Sẽ không vấn đề gì nếu tôi muốn các anh thổi tung một nhà máy chứ?
Bernard nhếch miệng cười:
- Sẽ không vấn đề gì nếu chi phí cho điều đó là đầy đủ. Mà điều đó tôi nghĩ không có gì là khó với GM phải không?
Rick Wagoner không đáp lời câu hỏi của Bernard, ông ta lôi từ trong ca táp bên cạnh ra một tập hồ sơ đẩy tới trước mặt vị đoàn trưởng lính đánh thuê sau đó lên tiếng: - Đây là tất cả thông tin về nhà máy. Anh xem đi!
- Uhm!
Đưa tay cầm lên tập hồ sơ, Bernard mở ra và chăm chú đọc nội dung trong đó.
Chừng mười phút sau, Bernard đặt lại tập tài liệu lên bàn rồi mỉm cười nhìn Rick Wagoner hỏi:
- Chỉ đơn giản như vậy?
Rick Wagoner nhếch mép:
- Đúng! Chỉ đơn giản như vậy!
Bernard gật đầu hỏi lại:
- Thời điểm tiến hành và mức độ nhiệm vụ thì sao?
- Càng sớm càng tốt, về mức độ thì… hoàn toàn phá hủy!
- Ngoài việc này ngài có còn yêu cầu nào khác không?
- Tạm thời là như vậy! Các anh cho một cái giá đi!
Bernard lên tiếng thăm dò:
- Uhm… Ngài cũng biết phía bên kia an ninh làm cũng rất gắt do vậy đưa người và vũ khí vào cũng không phải quá dễ dàng.
- Hừ! Cái tôi cần là kết quả, không cần biết đến khó khăn của các anh là gì. Anh cho tôi biết chi phí là được!
Cân nhắc một chút, Bernard đề xuất:
- Uhm… vậy thì 40 triệu USD? Thế nào?
Rick Wagoner không cần suy nghĩ liền gật đầu:
- Được, không vấn đề gì! Tiền sẽ được chuyển khoản vào tài khoản ngay khi các anh yêu cầu.
Bernard cười lớn:
- Ha ha, quả là chủ tịch của một tập đoàn hùng mạnh, làm việc rất là sảng khoái! Tốt lắm, chúng tôi chấp nhận nhiệm vụ này của ngài.
Rick NipAZ Wagoner hỏi lại:
- Tôi không cần nói lý do cho yêu cầu này chứ?
Bernard nhếch mép:
- Lý do? Không cần! Tiền là lý do hợp lý nhất rồi!
Liếc mắt thấy Rick Wagoner đang lom lom nhìn mình, Bernard cười khẩy nói thêm:
- Với chúng tôi, vậy là đủ!
Rick Wagoner nheo mắt giây lát sau đó gật đầu:
- Tốt! Anh nói đúng, ở thế giới này, tiền là đủ rồi!
Bernard nhấp thêm một ly cà phê sau đó tiếp tục gợi ý:
- Ngài Rick Wagoner, thành thực mà nói tôi thấy cách làm của ngài không triệt để.
Rick Wagoner ngẩng đầu lên khó hiểu hỏi lại:
- Không triệt để? Ý anh là sao?
Bernard cười nhạt giải thích:
- Ngài Rick Wagoner , ngài không cần nói lý do cụ thể nhưng việc ngài cần sự trợ giúp từ phía Blackwater thì hiển nhiên là các ngài đang phải đối mặt với những thách thức từ chủ nhân của nhà máy này mang lại. Tôi nói cách giải quyết của các ngài không triệt để là bởi nhà xưởng chỉ là những vật chết, phá hủy nó thì còn có thể tái tạo. Chỉ có phá hủy chính chủ nhân của nó thì mới không thể tái tạo mà thôi, ngài nên hiểu rõ đạo lý này.
Nghe xong, Rick Wagoner nhếch miệng cười nhẹ rồi lắc đầu. Ông ta đương nhiên hiểu Bernard là nói tới ý gì, có điều mục đích của Rick Wagoner bây giờ mới chỉ dừng lại ở việc làm gián đoạn sản xuất và uy hiếp tâm lý với Ô tô Việt Nhật, từ đó khiến bọn họ biết khó mà lui việc kiện tụng, tình thế chưa tới mức phải dẫn phát việc ám sát giết người có thể gây ra nhiều hệ lụy và rắc rối khác. Theo đó, Rick Wagoner lên tiếng trả lời: - Bernard, tôi hoàn toàn hiểu điều anh nói, có điều tạm thời đây vẫn chưa phải thời điểm thích hợp!
Thấy Rick Wagoner từ chối lời gợi ý của mình, Bernard cũng không lấy gì làm phật ý. Dù sao đơn hàng 40 triệu USD cũng là một món làm ăn không nhỏ đủ làm hắn hài lòng rồi.
Ngẩng đầu nhìn Rick Wagoner, Bernard gật đầu:
- Uhm! Các ngài đã lựa chọn như vậy thì hiển nhiên có cái lý của mình. Tôi cũng không có ý kiến gì can thiệp thêm. Có điều tôi cũng phải nhắc nhở, nếu đã phá hủy nhà máy mà không tiêu diệt chủ nhân của nó, lần sau các ngài muốn làm điều này sẽ không đơn giản đâu.
Rick Wagoner cười nhạt:
- Hừ, khó khăn à? Chẳng phải vẫn là vấn đề tiền sao?
- Ha ha… nói chuyện với người thông minh quả là tiết kiệm không ít công sức. Được rồi, ngài Rick Wagoner, chúng tôi chấp nhận nhiệm vụ này. Theo đó, kế hoạch sẽ được nghiên cứu và triển khai ngay lập tức, mọi thông tin sẽ được cập nhật sớm nhất để các ngài nắm được. - Tốt! Tôi chờ tin của các anh!
Nói tới đây, Rick Wagoner chủ động đứng lên đưa ra lời cáo từ:
- Bernard, bây giờ tôi còn có việc cần phải trở lại tập đoàn để giải quyết, các công việc cụ thể tiếp theo sẽ do trợ lý Ted Bundy của tôi phụ trách giao dịch với người của Blackwater. Chào anh!
Rick Wagoner giơ tay ra trước mặt Bernard, Bernard thấy vậy cũng đứng lên bắt tay tạm biệt vị chủ tịch của GM này.
Hai người chào hỏi đôi câu sau đó Rick Wagoner và Bernard kẻ trước người sau đẩy cửa bước ra ngoài đi về vị trí của chiếc Cadillac đang đợi sẵn.
Vị trợ lý Ted Bundy thấy Rick Wagoner đã quay trở lại liền xuống xe mở cửa ghế sau. Đợi Rick Wagoner ngồi vào trong, Bundy đóng cửa lại. Tiến tới trước mặt Bernard, Bundy khẽ gật đầu chào hỏi người chiến hữu cũ. Sau đó, hai người cũng không có nói gì thêm với nhau, Bundy liền chui vào ghế lái. Sau giây lát, chiếc xe khởi động rồi nhanh chóng rẽ vào con đường rải đá của khu căn cứ hướng ra cổng chính Đứng tại chỗ dõi mắt theo cho đến khi bóng chiếc xe mất dạng, Bernard khẽ nhếch nhếch miệng cười vì lại vừa đạt được thêm một hợp đồng béo bở. Suy tư một chút, Bernard rút điện thoại ra rồi bấm số gọi. Ngay khi đầu dây bên kia có người nhận máy, Bernard ra lệnh: - Thor, liên lạc với Irsan Rimawal đội trưởng nhóm Rồng đen tại Miến Điện, yêu cầu hắn lập tức bay qua Mỹ. Nói đây là lệnh của tao, có nhiệm vụ quan trọng cần bọn hắn thực hiện!
Nghe được đầu dây bên kia vang lên tiếng chấp hành, Bernard cúp điện thoại. Tiếp đó hắn thong dong leo lên một chiếc xe việt dã đậu gần đó, nổ máy rồ ga chạy về một khu vực không xác định nào đó trong căn cứ. *** Cổng trường Đại học Kinh tế quốc gia
Một chàng trai dáng vẻ lịch lãm đang đứng tựa hông vào thành chiếc xe Maybach sang trọng, ánh mắt trông ngóng nhìn về dãy giảng đường. Sự xuất hiện của hắn ở đây có lẽ đã thành quen mắt với nhiều sinh viên đang học tại ngôi trường này đồng thời lý do cho sự có mặt thường xuyên của người này dĩ nhiên cũng không phải là bí mật gì to lớn không thể tìm ra.
Có lẽ do chàng trai thực sự rất bắt mắt do vậy rất nhiều sinh viên đều để ý và biết hắn là tới đợi một nữ sinh viên. Có điều hình như cô gái này không mặn mà lắm với việc săn đón này thì phải. Khác hẳn với vô số nữ sinh khác chỉ vừa nhìn thấy chàng trai và chiếc xe bên cạnh thì đã trở nên mê mệt, co gái này lại tỏ ra không hề quan tâm tới điều đó, thậm chí còn cố ý né tránh và tỏ ra khó chịu với việc phải gặp gỡ người này.
Đang khi người thanh niên đang cuối xuống nhìn những hình vẽ vô nghĩa mà hắn dùng mũi giày tạo ra trên mặt đất thì một âm thanh dồn dã vang lên phía xa
Reeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeng!!!!!!!!!!!!
Tiếng chuông reo vang vọng trong không gian báo hiệu giờ tan tầm rồi cũng đã tới, theo đó người thanh niên lập tức đứng thẳng người mắt chăm chú nhìn về phía trước.
Sau chừng vài phút, từ xa có vẻ đã phát hiện ra bóng dáng quen thuộc của người mình chờ đợi, người thanh niên đưa tay chỉnh lại vạt áo rồi tươi cười rảo bước tiến lên.
Khi còn cách đối tượng một khoảng cách vừa phải, người thanh niên lên tiếng gọi:
- Đình Hương! Em tan lớp rồi à?
Mặc dù đứng không quá xa chàng trai nhưng Đình Hương có vẻ như đã quá quen thuộc với âm thanh này nên làm như không nghe thấy, nàng cúi đầu bước tiếp. Chàng trai thấy vậy cũng không phiền lòng, hắn còn tiến gần hơn chắn trước mặt nàng rồi hỏi lại: - Đình Hương! Sao em không trả lời anh vậy?
Lần này biết không thể làm ngơ người trước mặt được, cô gái đành ngẩng đầu lên tiếng:
- Anh Thành Tú, chào anh! Sao anh lại tới đây nữa vậy?
Thành Tú mỉm cười bịa ra một lý do:
- Đình Hương, anh có việc đi qua đây nên muốn mời em cùng đi ăn trưa!
Đình Hương không muốn đi cùng người này nên tìm lý do từ chối:
- Anh Thành Tú, trưa nay em cũng có hẹn với bạn rồi! Xin lỗi anh!
Thấy Đình Hương vấn như nhiều lần trước tìm cớ này nọ để tránh né mình, Thành Tú hơi có chút thất vọng và bực bội trong lòng. Không nhịn được hắn lên tiếng hỏi thẳng: - Đình Hương, sao em cứ xa cách anh hoài vậy? Chẳng lẽ anh thực sự tệ tới mức không xứng với em?
Đình Hương nghe xong thì có chút áy náy lắc đầu:
- Không phải, Thành Tú, anh đừng nói như vậy. Chỉ là…
- Chỉ là làm sao?
- Là chúng ta quả thực không thích hợp.
Nghe tới đây Thành Tú có chút không nhịn được lớn tiếng chất vấn:
- Không thích hợp? Như thế nào là không thích hợp? Chẳng phải em đã từng đồng ý chuyện chúng ta đính hôn sao?
Đình Hương khó khăn giải thích:
- Anh Thành Tú, chuyện đó cũng qua rồi. Thực tế là chúng ta cũng không có đính hôn, anh đừng nhầm lẫn như vậy.
- Hừ… em nói qua rồi là qua được sao? Chuyện đính hôn trong khi nhà anh đã thông báo hết cho họ hàng bạn bè thì nhà em lại đột ngột hủy bỏ giữa chừng, em nói xem như vậy thì có qua được không? Gia đình em ném thể diện nhà anh đi đâu hết rồi hả?
Thấy Thành Tú làm căng ra mặt chất vấn, Đình Hương cũng có chút uất ức cãi lại:
- Anh Thành Tú, việc này cha mẹ em cũng đã sang xin lỗi nhà anh. Hơn nữa anh cũng biết việc đồng ý trước đây cũng là tình thế bức bách, em không còn cách nào khác mới phải làm như vậy. Em rất biết ơn anh và gia đình thời điểm đó đã có ý đưa một tay ra hỗ trợ, có điều anh cũng phải hiểu thực chất đây chỉ là một cuộc trao đổi. Gia đình em sau đó đã tự thu xếp và giải quyết được khó khăn nên mới có chuyện hủy đính hôn giữa chừng. Anh Thành Tú, giữa chúng ta không hề có nền tảng tình cảm, anh cứ cố cưỡng ép như vậy dù chúng ta có thực sự kết hôn thì cũng không hạnh phúc nổi đâu.
Nhìn vẻ mặt có chút đỏ lên vì giận của Đình Hương, Thành Tú biết mình nhất thời to tiếng làm nàng phản ứng mạnh theo đó hắn vội kìm chế lại cảm xúc của mình rồi lên tiếng khuyên nhủ: - Đình Hương, sao chúng ta kết hôn lại có thể không hạnh phúc chứ? Chỉ cần em cho anh cơ hội, anh hứa là sẽ mang lại cuộc sống tốt đẹp nhất cho em! Anh thề đấy!
Nhìn ánh mắt cầu xin của Thành Tú, Đình Hương cảm thấy có chút bất lực. Nàng không biết phải giải thích ra sao cho sự cố chấp của người này, anh ta thật cho rằng tình cảm là thứ cứ cưỡng ép là có được hay sao.
Suy nghĩ giây lát, mặc dù có chút không nỡ khiến Thành Tú bị tổn thương nhưng vì không muốn tiếp diễn chuyện này dai dẳng, Đình Hương đành nói thẳng:
- Anh Thành Tú, đừng níu kéo nữa, mọi cố gắng nỗ lực của anh chắc chắn chỉ là vô ích! Thực sự em chỉ có thể coi anh là bạn, không bao giờ có thể chấp nhận tình cảm của anh và yêu anh được. Thực sự việc có mặt của anh ở đây mỗi ngày làm em rất khó chịu và ngại với bạn bè. Từ sau đừng đến tìm em nữa! Coi như là em đang cầu xin anh giúp đỡ đấy! Anh đi về đi!
Những lời này của Đình Hương không khác gì những mũi dao đâm vào tim Thành Tú, ánh mắt hắn trở nên đờ đẫn. Mất một lúc, Thành Tú mới khẽ cắn răng nhìn Đình Hương gằn giọng hỏi lại: - Đình Hương, rốt cuộc lý do là vì cái gì mà em không thể chấp nhận anh?
Đình Hương chán nản định rảo bước rời đi bỏ mặc Thành Tú thì bất ngờ từ phía sau một cánh tay hữu lực ôm lấy eo nàng kèm theo đó là một giọng nói mạnh mẽ vang lên: - Anh thật là ngu ngốc thật hay giả vờ cứng đầu cố tình không hiểu vậy? Để tôi nói luôn cho anh hiểu, đơn giản người cô ấy thích không phải là anh mà là tôi.
Cả Đình Hương và Thành Tú đều trợn mắt nhìn về phía người vừa nói. Nhận ra là ai, Đình Hương vốn định giãy ra khỏi cánh tay đang tập kích mình thì lại bất ngờ dừng lại rồi ngoan ngoãn đứng im cho người nào đó mặc nhiên ôm ấp, da mặt thì bỗng nhiên chuyển hồng e thẹn.
Thành Tú không phải lần đầu tiên gặp người thanh niên trước mặt, hắn cũng đoán ra được phần nào tình cảm của Đình Hương dành cho người này có điều từ trước tới nay Thành Tú chưa bao giờ thực sự coi người này là đối thủ. Theo đó, Thành Tú nhìn kẻ mới tới nhếch miệng khinh thường: - Hừ, là người cô ấy thích sao? Thật nực cười, cậu sinh viên, cậu thật sự thấy mình xứng với điều đó à?
Người thanh niên không trả lời câu hỏi của Thành Tú mà chỉ mỉm cười hỏi lại:
- Có gì là không xứng? Mà có xứng hay không cũng không phải vì đánh giá của người khác quyết định là được.
Thành Tú lạnh giọng:
- Hừ! Đình Hương không phải người cùng một giới với cậu, đừng cố trèo cao mà ngã đau.
Hơi dừng lại, Thành Tú chỉ về phía chiếc xe Maybach của hắn đang đỗ phía xa cười mỉa:
- Cậu bạn, cậu có biết chiếc xe kia đại biểu cho cái gì không? À, mà cũng không cần phải nhắc tới nó làm gì để cho cậu phải sợ hãi, hãy nói tới chiếc xe Camry mà Đình Hương đang đi đi. Chắc là cậu cũng không biết rõ trị giá của nó đâu nhỉ? Hừ... Để tôi nói cho cậu biết, số tiền bỏ ra để sở hữu nó bằng thu nhập mà nhiều người trong đó tính cả cha mẹ cậu ở quê làm việc cả đời cũng không có nổi đấy. Mà chẳng phải chiếc xe máy ghẻ mà cậu đang đi cũng đã là một tài sản lớn của gia đình rồi đúng không?
Nghe ra Thành Tú có ý phân biệt và hạ thấp Lý Đông, Đình Hương tức giận lớn tiếng:
- Anh Thành Tú, anh đừng có quá đáng như vậy. Chuyện của bọn em không có liên quan đến anh, anh không cần phải can thiệp vào.
Thành Tú không để ý tới lời của Đình Hương mà tiếp tục nhìn Lý Đông nói:
- Sao hả? Thấy chênh lệch lớn và không biết nói gì nữa đúng không? Cậu bạn, đừng biến mình thành kẻ núp bóng đàn bà, ý định đỉa đeo chân hạc nữa!
Lần này thì Đình Hương là nổi giận thật sự rồi, nàng đang định lên tiếng mắng chưởi Thành Tú thì bị Lý Đông kéo eo dính sát vào người hắn. Động tác này làm người Đình Hương như muốn nhũn ra theo đó nàng quên luôn cả việc cần làm.
Về phần Lý Đông hắn chăm chú nhìn Thành Tú một lúc rồi lắc đầu hỏi lại:
- Trước khi nói thêm bất cứ điều gì, tôi muốn anh trả lời một câu hỏi, uhm… nếu Đình Hương chỉ xuất thân bần nông thì anh có yêu thích cô ấy đến như vậy không? - Tôi…
Thành Tú ngẩn người ra trước câu hỏi của Lý Đông sau đó cũng không thốt lên được câu trả lời nào thích hợp. Đình Hương đang ở đây nên hắn không dám nói là không, tuy nhiên nếu là nói có thì chẳng phải tự vả miệng mình, chính Thành Tú hắn vừa nói đến khác biệt giai tầng đó thôi.
Nhìn thấy bộ dạng lúng túng của Thành Tú, Lý Đông nhếch miệng cười:
- Tôi không biết bối cảnh gia đình anh thế nào có điều nếu mọi vấn đề anh đều dùng tiền bạc và giai tầng để nhìn nhận, nhất là trong chuyện tình cảm thì anh quả thật là quá thiển cận và hẹp hòi. Tiền bạc của người giàu là ở trong túi, của người nghèo là ở trong tim. Anh nên biết ở trên đời còn có những thứ còn quan trọng hơn là vật chất.
Nói xong, cũng không quản thái độ của Thành Tú ra sao, Lý Đông quay sang nhìn Đình Hương nhẹ giọng:
- Đình Hương, chúng ta đi!
Đình Hương gật đầu nhu thuận lý nhí đáp:
- Vâng!
Hai người theo nhau bước về phía trước, tại hiện trường chỉ còn lại mình Thành Tú đang dùng ánh mắt tức giận mà dõi theo. Sau một lúc, Thành Tú cắn răng gằn giọng: - Hừ! Cái gì mà tiền bạc ở trong tim! Đúng là lời lẽ của kẻ nghèo! Nực cười, khi nào mày có thể thanh toán hóa đơn bằng một cái ôm thì hãy lên mặt nói với tao điều đó.
Nói xong, cũng không đứng đây làm con khỉ cho những ánh mắt tò mò xung quanh đánh giá, Thành Tú quay trở lại rồi leo lên xe rồ ga biến mất.