Chương 148: Tập Đoàn Lính Đánh Thuê

Bên kia bờ Đại Tây Dương,

Moyock, Bắc Carolina, nước Mỹ.

Vùng bình nguyên bằng phẳng với những bải cỏ xanh mướt, hồ nước rộng lớn mênh mông và những ngôi nhà xinh đẹp mang phong cách đặc trưng Mỹ quốc mang tới cho du khách một cảm giác yên bình không ngờ rằng lại nơi đồn trú của tập đoàn lính đánh thuê thiện chiến nhất thế giới “Blackwater”.

Lực lượng này được thành lập từ năm 1997 bởi một cựu nhân viên của CIA tên là Bernard Ebbers và mấu chốt thành công của Blackwater chính là từ mối quan hệ chặt chẽ giữa kẻ này với một số nhân vật cộm cán của đảng Cộng hòa và quân đội Mỹ.

Bernard Ebbers sinh ra trong một gia đình cực kỳ giàu có và thế lực ở Holland, bang Michigan. Cha hắn ta cũng là một cựu quân nhân của không quân Mỹ, sau khi xuất ngũ thì thành lập hãng Bernard Corporation chuyên về sản xuất linh kiện xe hơi. Hãng này nhanh chóng gặt hái thành công, trở thành đơn vị kinh tế chủ lực của địa phương và giúp cha Bernard xây dựng quan hệ với các chính trị gia cấp cao thuộc đảng Cộng hòa.

Tiếp nối truyền thống gia đình, Bernard nhập ngũ và trở thành thành viên của đội đặc nhiệm siêu tinh nhuệ SEAL. Chính trong môi trường này, hắn ta đã nung nấu ý tưởng thành lập công ty quân sự và an ninh tư nhân. Sau khi cha hắn qua đời, Bernard nhận được phần thừa kế 500 triệu USD và xuất ngũ để thành lập Blackwater.

Những thành viên chủ chốt thuở ban đầu của Blackwater không ai khác chính là một số đồng đội SEAL của Bernard. Đây cũng chính là chiến lược hoạt động của hãng này: tuyển dụng từ quân đội và cảnh sát, vừa không tốn phí đào tạo vừa có người tham gia huấn luyện cho tân binh theo hợp đồng với chính phủ các nước. Những nhân viên chủ chốt đều là cựu đặc nhiệm SEAL (Mỹ), SAS (Anh)... từng trải qua quá trình rèn luyện, sàng lọc cực kỳ khắc nghiệt để có những kỹ năng chiến đấu đặc biệt như giải thoát con tin, thăm dò thông tin tại những khu vực do đối phương kiểm soát, hoạt động ở nhiều điều kiện địa hình khác nhau, sử dụng được nhiều loại vũ khí, phương tiện… Thời điểm Bernard thành lập Blackwater cũng thuộc giai đoạn chính phủ Mỹ siết lại chi tiêu quốc phòng và giảm số lượng binh sĩ từ 2,3 triệu còn 1,6 triệu, mở đường cho các công ty quân sự tư nhân chia sẻ hoạt động. Nhờ các quan hệ được xây dựng từ thời cha mình, Bernard đã làm cho Blackwater nhanh chóng ký được nhiều hợp đồng quan trọng với Lầu Năm Góc, đặc biệt kể từ sau sự kiện 11 tháng 9 năm 2001. Nhiều người nhận định Blackwater được như ngày nay chính là nhờ Osama bin Laden. Trong ngân sách hơn 100 tỉ USD mà chính phủ Mỹ chi cho các công ty quân sự tư nhân trong cuộc chiến chống khủng bố, Blackwater là một trong những hãng giành được phần lớn nhất.

Blackwater không chỉ nổi bật về khả năng kinh doanh mà còn “vượt trội” về tai tiếng. Đỉnh điểm là vụ xả súng làm 17 dân thường thiệt mạng tại Baghdad và một số nhân viên của hãng đã bị truy tố. Ngoài ra, theo báo cáo của hạ viện Mỹ, Blackwater còn có liên quan đến rất nhiều vụ nổ súng ở Iraq, trong đó có nhiều trường hợp là do lính của tập đoàn bắn trước. Bên cạnh đó, tờ The New York Times đưa tin Blackwater bị phạt 42 triệu USD vào tháng 8.2004 vì buôn bán vũ khí trái phép ở Afghanistan.

Sau những vụ tai tiếng, lợi thế của Blackwater bị suy giảm, tuy nhiên hãng này vẫn được CIA tin tưởng. Một số tờ báo lơn còn đưa tin sau vụ việc, Blackwater đã giành được thêm một hợp đồng thuê của CIA trị giá lên đến 120 triệu USD. Theo bản thỏa thuận này, một chi nhánh của Blackwater sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ trong vòng 18 tháng các cơ sở và nhân sự làm việc tại các lãnh sự quán của Mỹ ở thành phố Herat và Mazar-i-Sharif, miền Bắc Afghanistan. Tại một số căn cứ bí mật ở khu vực biên giới Pakistan - Afghanistan, hãng này còn được phép dùng máy bay không người lái để tiêu diệt các phần tử Taliban và al-Qaeda.

Sau khi chiến tranh Iraq kết thúc, một số nhân chứng tố giác người của Blackwater nhiều lần tiến hành các phi vụ giết hại thường dân bừa bãi khiến họ phải chịu búa rìu dư luận. Bộ Nội vụ Iraq sau đó đã tuyên bố tước giấy phép hành nghề của Blackwater ở Iraq. Nhà Trắng và Lầu Năm Góc, trước sức ép của quốc hội và dư luận, cũng đã buộc phải tiến hành điều tra về công ty Blackwater. Trong một loạt bài báo được đăng tải sau đó, các nhân viên của Blackwater lộ rõ là những tên lính đánh thuê chỉ cần có tiền là hành động bất kể đúng sai, phải trái. Có tờ báo Mỹ đã chỉ trích Eric đang xây dựng một quân đội tư nhân chỉ phục tùng ông ta mà không chịu sự kiểm soát của chính phủ Mỹ.

Cho đến hiện tại, tập đoàn có 2.000 nhân viên chính thức tại chín quốc gia và hàng chục ngàn nhân viên hợp đồng thời vụ ở những vùng giao tranh trên khắp thế giới.

Trụ sở chính của Blackwater tại Moyock là một trại huấn luyện hiện đại rộng 24 km2 với bãi đáp máy bay, 52 thao trường, các ngôi làng giả để thực hành trinh sát, tấn công. Trong bãi đáp là nhiều trực thăng thuộc dòng Bell 412, Black Hawk cùng 1 máy bay Dash 8 để chuyển quân. Trại huấn luyện này còn được dùng cho các hợp đồng huấn luyện kỹ thuật quân sự với quân đội, cảnh sát Mỹ hoặc các nước khác. Tổng cộng mỗi năm có khoảng 30.000 người được rèn luyện tại đây.

Khi này, trên trục đường mòn rải đá vụn trong khu căn cứ, một chiếc Cadillac đen bóng đang chầm chậm hãm dần tốc độ rồi rẽ vào trước cửa một căn nhà được xây bằng đá xanh kiên cố thì dừng lại.

Từ trên xe, một người đàn ông tóc vàng, mặt vuông vức bước xuống. Khi người này vừa xuất hiện thì từ bên trong nhà một người khác cũng vội vàng bước ra lên tiếng: - Ngài Rick Wagoner, tôi là Direk Sivers, phụ tá của đoàn trưởng Bernard Ebbers. Hiện tại đoàn trưởng đang nhận được cuộc gọi khẩn từ chỉ huy nhóm biệt kích tại Baghdad nên bố trí tôi ở đây để tiếp ngài. Mời ngài vào bên trong!

Rick Wagoner cảm thấy hơi khó chịu khi biết mình phải chờ đợi nên lập tức hỏi lại:

- Ngài phụ tá, tôi muốn biết khi nào thì đoàn trưởng Bernard Ebbers có thể quay trở lại đây?

Vị phụ tá Direk Sivers biết vị Chủ tịch của GM đang có chút không hài lòng nên vội vàng trả lời:

- Vâng, ngay khi có thể, đoàn trưởng sẽ có mặt sớm nhất tại đây.

Rick Wagoner bực mình lớn giọng:

- Ngài phụ tá, tôi cần một thời gian cụ thể chứ không phải một cái hẹn không rõ ràng như vậy. Tôi đến đây là có lịch trình nên không thể chờ đợi lâu, phía sau còn có rất nhiều công việc cần xử lý.

Direk Sivers cười khổ giải thích:

- Ngài Rick Wagoner, thật sự mong ngài lượng thứ. Ngài là khách quý nên chúng tôi biết việc đoàn trưởng không thể có mặt để tiếp đón ngài đó là thất trách của chúng tôi nhưng quả thật sự việc tại Baghdad đang vô cùng cấp bách không thể không có ý kiến chỉ đạo của đoàn trưởng được. Có điều, tôi nghĩ rất nhanh đoàn trưởng sẽ có mặt tại đây thôi!

Rick Wagoner dò xét:

- Đoàn trưởng của các anh chính xác hiện tại đang ở đâu?

- Vâng, Đoàn trưởng đang trong hầm ngầm chỉ huy nằm ngay trong căn cứ. Xin mời ngài vào bên trong, tôi sẽ liên lạc lại ngay với đoàn trưởng để thông báo là ngài đã tới.

Cân nhắc một chút, cuối cùng Rick Wagoner vẫn gật đầu sau đó nối gót theo Direk Sivers tiến vào bên trong ngôi nhà.

Sau khi đưa Rick Wagoner vào một căn phòng kín và rót một ly cà phê cho ông ta, Direk Sivers vội vàng xin phép ra ngoài liên lạc với Bernard Ebbers.

Hiện trường còn lại một mình, Rick Wagoner cau mày cầm lên ly cà phê nhấm nháp, có điều khi vừa nhấp vào ngụm đầu tiên ông ta vội vàng phun ra bởi không chịu được mùi vị đậm đặc của nó. Cà phê gây sốc lại kèm với việc phải chờ đợi, Rick Wagoner không nhịn được buông lời văng tục: - Mẹ kiếp, lại là Death Wish Coffee. Thứ đồ uống chết tiệt!

Ngay khi Rick Wagoner vừa xả xong lời bực tức thì ngoài cửa có tiếng cười lên sang sảng:

- Ha ha, nói cho chính xác là Nitro cold brew 11- ounce, loại cà phê siêu đậm đặc mạnh nhất trong dòng sản phẩm của Death Wish.

Rick Wagoner theo bản năng ngẩng đầu lên thì nhận ra người vừa tới chính là vị đoàn trưởng Bernard Ebbers của binh đoàn lính đánh thuê Blackwater mà ông ta đang muốn EqeY hẹn gặp.

Tỏ ra có chút không thoải mái, Rick Wagoner cau mày hỏi:

- Chẳng phải vị phụ tá nói anh đang phải tiếp một cuộc điện đàm quan trọng từ Baghdad sao?

Bernard Ebbers gật đầu:

- Đúng vậy, có điều tôi cũng không dám để ngài chờ đợi lâu nên sau một số trao đổi quan trọng, tôi đã giao phần việc còn lại cho vị phó đoàn trưởng để tới đây tiếp đón ngài.

Nói xong, theo nghi thức xã giao thông thường Bernard Ebbers đi tới bắt tay Rick Wagoner. Thả tay vị chủ tịch của GM ra, Bernard rảo bước tiến về phía quầy bar.

Rót lấy một ly lớn cà phê pha sẵn giữ trong ấm bảo ôn, Bernard cầm lên tới ngồi đối diện với Rick Wagoner để bắt đầu trò chuyện.

Có lẽ đã quen với phong cách hành xử phóng khoáng của nhà binh nên Bernard cũng không nói nhiều lời khách sáo như nhiều người khác, hắn tự nhiên nhấp một ngụm cà phê, hai mắt khẽ lim dim ra chiều rất là thưởng thức loại đồ uống này.

Bẵng đi vài giây, sau khi cảm thụ vị sốc kích thích mà cà phê bắt đầu mang lại, Bernard Ebber mới mở mắt ra nhìn vị khách đối diện. Khi này thấy ánh mắt có chút e ngại của Rick Wagoner đang nhìn mình, Bernard khẽ nhếch miệng cười rồi lên tiếng hỏi: - Ngài Rick Wagoner, ngài không thích loại cà phê này sao?

Rick Wagoner nét mặt có chút xám xịt lắc đầu:

- Uhm… Những thứ hạng nặng như thế này, tôi không dùng được!

Bernard Ebbers cười lớn:

- Ha ha, ngài Rick Wagoner, xin lỗi vì ở đây chúng tôi lại chỉ có duy nhất loại đồ uống này. Ngài cũng biết công việc của chúng tôi phải thường xuyên duy trì sự tỉnh táo nên rất cần những loại cà phê mạnh như vậy. - Uhm, không sao. Anh không cần bận tâm!

Rick Wagoner gật đầu tỏ vẻ thông cảm. Mặc dù không phải quá để ý tin tức nhưng với một người thường xuyên phải dựa vào đồ uống kích thích để làm việc khuya, ông ta cũng được thư ký giới thiệu về loại cà phê Death Wish Coffee này chính là loại có khả năng chống buồn ngủ mạnh nhất thế giới. Nó có lượng caffeine gấp ba lần lượng có trong những hạt cà phê thông thường nhờ trải qua một quy trình rang xay đặc biệt. So sánh với hai loại cà phê có công năng tương tự trên thị trường hiện tại là Redbull và Monster, hàm lượng coffeine của Death Wish Coffee cao tới hơn năm lần. Bernard Ebbers nói đúng là không sai, loại đồ uống này quả là rất thích hợp cho những tay lính trong lữ đoàn đánh thuê luôn cần phản ứng nhanh khi thi hành nhiệm vụ.