2h chiều, một chiếc xe máy màu mận chính tà tà rẽ vào quán cà phê có cái tên khá giản dị “Mộc”
Dựng xe vào bãi gửi ngay vỉa hè phía trước, người thanh niên nhận vé rồi bước vào trong. Ấn tượng đầu tiên xuất hiện với bất cứ ai lần đầu tới đây đó là phong cách thiết kế giản dị như chính tên của quán. Tông màu chủ đạo của sơn tường, họa tiết trang trí cũng như bàn ghế ở đây chính là vàng đất và đỏ sậm kết hợp với các chùm đèn có mức ánh sáng vừa phải, điều này tạo cho khách quan một sự ấm cúng khi ngồi thưởng thức đồ uống ở đây.
Trong quán bây giờ đang phát một bản nhạc nhẹ, âm thanh du dương khiến không gian càng có chút gì đó trầm mặc. Tại mỗi khu vực bàn, những mái đầu đang chụm lại trò chuyện, âm thanh người nói cũng không quá lớn, chỉ vừa đủ để cho người cần có thể nghe được.
Người thanh niên đang đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm thì phía góc trái, tại một chiếc bàn tròn dùng cho hai người, một cánh tay đưa lên vẫy vẫy kèm theo tiếng gọi: - Lý Đông, tao ở đây!
Lý Đông quay đầu nhìn sang, nhận ra là ai hắn rảo bước tiến tới kéo ghế ngồi đối diện với người kia rồi nhếch miệng cười nói:
- Lê Hải, dạo này khỏe không?
Lê Hải gật gù rồi thở dài ra vẻ tư lự nói:
- Khỏe một vài chỗ nhưng cũng yếu một vài chỗ!
Lý Đông hiếm khi thấy cái tên có tính cách vô cùng nhí nhố trước mắt này lại thể hiện ra tâm trạng như vậy thì bật cười thành tiếng hỏi lại:
- Ha ha… cụ thể là sao? Nói xem yếu chỗ nào để tao còn tìm thầy chữa.
Lê Hải cười buồn:
- Cái này bác sĩ không chữa được đâu!
- Sao bi quan thế! Cứ nói đi biết đâu anh em có cách, chẳng phải mày gọi tao ra đây là để tâm sự sao?
Lê Hải không trả lời Lý Đông mà đưa tay rút từ trong túi ra một bao thuốc kèm theo bật lửa rồi nhìn Lý Đông nhếch miệng:
- Hút không?
Gặp bộ dáng có chút gì đó sa đọa của Lê Hải, Lý Đông hơi ngán ngẩm lên tiếng:
- Mày hút thuốc?
- Ừ, khói thuốc làm tinh thần con người trở nên phiêu lãng hơn, mọi vấn đề trong cuộc sống theo đó cũng nhẹ nhàng hơn.
Lý Đông hơi có chút phát cáu khi thấy ánh mắt có chút hoang mang của Lê Hải, hắn phát ra câu chửi thề:
- Mẹ kiếp, thuốc lá thì hại thân chứ phiêu với lãng cái mẹ gì. Đừng học đòi người ta tập tành vớ vẩn. Nói đi rốt cục là mày bị làm sao?
Lê Hải không bị những lời này của Lý Đông tác động, theo đó hắn từ tốn rút ra một điếu, châm lửa rồi quẳng nhẹ bao thuốc xuống bàn, đưa thuốc lên mép rít sâu nhả ra một làn khói mờ ảo, mặt thì quay ra dõi mắt nhìn dòng người qua lại trên đường qua tấm kính ngăn vách.
Đúng lúc này, cô nhân viên phục vụ bàn đi tới đặt trước mặt Lý Đông một cốc nước lọc sau đó hỏi hắn có yêu cầu gì không. Lý Đông gọi thêm một ly đen đặc không đường sau đó quay sang cầm lên cốc nước tiếp tục nhìn Lê Hải chờ đợi câu trả lời từ hắn.
Về phần Lê Hải, tĩnh đi một lúc, như cảm thấy thể hiện như vậy đã đủ cho Lý Đông thấy được bề sâu tâm trạng của mình, hắn mới nhìn qua Lý Đông nói:
- Tao đang thất tình!
- Sặc… khụ khụ
Nghe tới đây, Lý Đông bị sặc nước, cúi người xuống bàn ho lên sặc sụa.
Lê Hải thấy vậy thì bất mãn nói:
- Hừ… Chuyện đó có gì mà mày phản ứng lớn vậy?
Lý Đông khó khăn vuốt vuốt ngực rồi ngẩng đầu lên cố nén cười xua tay trước mặt Lê Hải:
- Không… không phải! Chắc nhân viên rót nhầm dấm hay sao mà cốc nước này chua quá, tý nữa làm tao nghẹt thở. Uhm… được rồi, bây giờ mày kể tao nghe rõ ràng xem nào?
Lê Hải liếc mắt tỏ vẻ khinh thường câu nói giả dối của Lý Đông, tiếp đó rít thêm một hơi thuốc dài rồi mới dùng chất giọng khàn đục kể lể:
- Lần đầu tiên tao nhìn thấy cô ấy là khi tham dự vào đội hình bê tráp cho đám cưới ông anh thằng bạn cùng lớp đại học.
- Ừ!
- Cô ấy nằm trong nhóm bạn của cô dâu!
- Ừ!
- Mày biết không, từ lúc vừa nhìn thấy cô ấy, tao đã nghĩ cô ấy chính là định mệnh của đời mình, đặc biệt là khi tiếp xúc, tao càng bị sự dịu dàng của cô ấy chinh phục. - Ừ!
- Lân la làm quen mãi tao cuối cùng cũng xin được số của nàng, đêm đó hai đứa nhắn qua nhắn lại. Mất vài hôm đò đưa, tao mới mạnh dạn hẹn được nàng đi uống nước. - Ừ!
- Chuyện tình của bọn tao bắt đầu từ đó. Cũng như bao cặp đôi khác, có hẹn hò, có đón đưa, có la 0LlF3P1 cà quán xá này nọ, rồi thì bẽn lẽn những phút cầm tay, rồi thì bối rối nụ hôn đầu, nói chung là không thiếu cái trò gì cả. - Ừ!
- Những tưởng bọn tao sẽ có một mối tình đẹp, tao sẽ được trải qua mối tình đầu thật nhiều kỷ niệm thì tình cờ tao phát hiện ra một bí mật vô cùng khủng khiếp! - Ừ!
- Sao mày cứ ừ suốt thế? Bộ mày không muốn biết bí mật đó là gì hả?
Lý Đông giật mình phản ứng:
- A… Xin lỗi, tại mày đang trong mạch truyện nên tao không dám cắt đứt. Ừ! Vậy mày nói đi, bí mật đó là gì?
Lê Hải hừ lạnh sau đó lại rít sâu một hơi thuốc nữa, ánh mắt trở nên có chút vô hồn lẩm bẩm:
- Cô ấy là người chuyển giới.
- Cạch… cái đệch…Khụ khụ
Lý Đông nghe xong không tự chủ được đặt mạnh cốc nước xuống bàn, phun ra một câu chưởi thề sau đó bụm miệng gập người xuống đất, dù đã cố gắng thế nào Lý Đông cũng không thể kiềm chế nổi việc cười lên thành tiếng.
Nghe tiếng cười khó nghe như tiếng gà trống mới bị cắt tiết của Lý Đông, Lê Hải rất là tức giận hậm hực:
- Lý Đông, mày làm cái gì thế hả? Anh em đang đau hết cả ruột gan đây mà mày còn cười.
Mặc Lê Hải giận dữ, phải mất một lúc sau Lý Đông mới có thể ngẩng đầu lên nhìn Lê Hải rồi vừa ho vừa nói:
- Khụ khụ… Lê Hải xin lỗi nhưng mày phải cho tao nói một câu. Bộ chuyển giới thì khó nhận ra đến vậy sao?
- Hừ… mày không gặp cô ấy thì không biết đấy thôi, từ ngoại hình tới giọng nói cô ấy không khác gì những cô gái khác, thậm chí còn nữ tính hơn rất nhiều người. Không phải mỗi mình tao mà mấy đứa bạn cùng lớp tao khi gặp cô ấy đều không nhận ra được. - Vậy tại sao mày phát hiện ra?
- Tao đọc trộm nhật ký!
- A… sau đó thì sao?
- Còn sao nữa, tao sợ quá, lấy cớ không hợp rồi chia tay rồi.
- Ừ! Nếu đã là như vậy, mày có gì mà phải dằn vặt thế?
Lê Hải khẽ lắc đầu rồi với tay cầm lấy bàn tay Lý Đông, ánh mắt tràn đầy sự cầu xin nói:
- Lý Đông, tao cũng tưởng chia tay là xong nhưng không hiểu sao bắt đầu từ hôm đó ngày nào tao cũng nhớ tới cô ấy, nhớ tới kỷ niệm giữa hai đứa. Tao đã nghĩ mọi cách mà vẫn không thể quên đi được. Lý Đông, như vậy là sao? Có phải là tao có vấn đề gì về tâm sinh lý hay không? Mày phải giúp tao, thức tỉnh tao Lý Đông, đừng bỏ rơi tao Có được không?
Nghe những lời này của Lê Hải, Lý Đông có chút hoang mang. Nhìn xuống thấy hắn lại còn đang nắm chặt tay mình, gai ốc trên người Lý Đông nổi hết cả lên, theo đó Lý Đông vội vàng rụt tay lại, khẽ đẩy ghế ra phía sau một hòng chút giữ khoảng cách an toàn rồi mới nhìn Lê Hải hỏi: - Nhưng sao chuyện này mày lại tìm tới tao?
Vẫn ánh mắt đầy tâm sự, Lê Hải trả lời:
- Vì trong những người tao biết chỉ có mày là chuẩn men nhất, theo đó, Lý Đông, tao nghĩ mày là người duy nhất có thể đưa tao trở về con đường chính đạo, để làm một đứa con trai bình thường. Lý Đông, bây giờ tao đang rất rối, mày phải giúp tao. Tao xin mày đấy!
Lý Đông cảm thấy tê hết cả da đầu. Cái thứ chuyện rắc rối tưởng như chỉ có trong tiểu thuyết đam mỹ này mà lại có thể xảy ra được là sao hả? Đặc biệt bây giờ Lý Đông hắn lại còn bị cái tên Lê Hải này cuốn vào vòng xoáy, coi Lý Đong như cứu tinh giúp hắn giải quyết mớ rắc rối này.
Suy nghĩ một hồi, Lý Đông đành lên tiếng:
- Lê Hải, mày không nên quá lo lắng! Tao nghĩ về mặt tâm sinh lý mày vẫn là một người đàn ông bình thường có điều đúng như mày nói, người kia về vẻ bên ngoài hoàn toàn chính là một cô gái dịu dàng đáng yêu đồng thời lại là mối tình đầu nên mọi chuyện bỗng nhiên kết thúc dang dở như vậy thì đúng là khó mà ngay lập tức quên đi cho được. Chuyện tình cảm phức tạp này, tao thật sự cũng không biết nên nói cái gì mới là đúng đắn nhất. Có điều bây giờ nếu bắt buộc phải có một lời khuyên thì tao khuyên mày nên đi du lịch đâu đó cho khuây khỏa hoặc đăng ký tham gia vào sinh hoạt đoàn thể, cố gắng để cho các hoạt động chiếm lĩnh hết quỹ thời gian và sức lực thừa thãi của mày. Biết đâu nhờ việc này mày lại có cơ hội gặp gỡ thêm được nhiều cô gái khác, họ sẽ dần thay thế và khỏa lấp hình ảnh của cô gái kia trong lòng mày thì sao? - Nhưng nếu tao vẫn không quên được đây?
- Mày chưa thử sao lại khẳng định như vậy. Yên tâm đi, tưởng gì chứ hoa thơm trong thiên hạ còn nhiều lắm, mày chỉ loanh quanh trong cái trường kỹ thuật mà một đứa con gái cũng là của hiếm thì làm sao mà biết được. Chịu khó ra ngoài mở mang thêm đi!
Nghe tới đây, Lê Hải lệch đầu ra vẻ suy nghĩ, sau một hồi hắn mới gật gù:
- Uhm, biện pháp này nghe có vẻ ổn, để tao làm theo thử xem sao.
- Phải rồi! Cố gắng lên người anh em!
Lê Hải cảm động lên tiếng:
- Lý Đông, cảm ơn mày nhé! Việc này tao thật đúng là không dám nói với ai, chỉ nói với mình mày thôi đấy. Đừng có đồn thổi lung tung lên đó!
- Được được, mày yên tâm. Tao mà nói ra không khéo mọi người lại tưởng tao bốc phét ấy chứ. Ai mà tin cho được!
- Ờ, vậy tao yên tâm rồi.
Hai người nói tới đây thì cô nhân viên phục vụ bàn lại đi ra đặt một cốc cà phê đen lên bàn:
- Dạ, đồ anh gọi đây ạ! Mời anh!
Lê Hải có vẻ đã có người để chia sẻ, tâm lý được giải tỏa phần nào theo đó bây giờ hắn mới có tâm trạng để mà quan sát xung quanh. Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn của cô nhân viên, hai mắt hắn chợt sáng lên. Đợi cho tới khi người này quay đi, hắn mới khều khều tay Lý Đông nháy mắt nói nhỏ: - Này, này… con bé này nhìn được đấy nhỉ?
Lý Đông trợn mắt lên nhìn Lê Hải sau đó lắc đầu cười khổ nói:
- Tao nghĩ chắc mày cũng không cần du lịch hay tham gia cái gì đó đâu. Mày sắp trở lại bình thường rồi đó.
Lê Hải đực mặt ra, mất một lúc như hiểu lời Lý Đông nói là cái gì, hắn bật cười lên thành tiếng:
- Ha ha… hóa ra tao vẫn là một người đàn ông chính hiệu!