Hà Đô, văn phòng Giám đốc Công ty Bất động sản Phú Thịnh
- Rầm! Lũ ăn hại! Có mỗi việc đơn giản như vậy mà cả tuần nay đều làm không nên thân! Cái đồ giá áo túi cơm này, chúng mày chỉ biết ăn không biết làm hả. Chuyện này rốt cục là ra làm sao? Giải thích tao nghe!
Tiếng đập bàn đầy giận dữ của người giám đốc trẻ tuổi khiến tên thuộc hạ rụt đầu rụt cổ sỡ hãi lùi về phía sau mấy bước . Hắn lén nhìn đôi mắt đang vằn lên đỏ lừ của Trần Khanh rồi cắn răng lên tiếng: - Anh Trần Khanh, không phải là bọn em làm việc tắc trách nhưng không hiểu làm sao cứ mỗi lần bọn em bám đuôi Lý Đông từ trường về thì giữa đường đều có hai ba chiếc xe bất ngờ xuất hiện chắn đường khiến bọn em không tài nào vượt qua đuổi theo được. Hôm nay bọn em đổi sang xe máy cho tiện thì lại bị ô tô tông rồi chạy mất, thằng Hải và thằng Toàn còn đang phải băng bó trong viện. - Xe chắn đường? Ô tô tông? Tình cờ như vậy?
Nghe tới đây, Trần Khanh cau mày suy nghĩ một chút sau đó quay lại hỏi:
- Việc như vậy sao mày không nói sớm?
- Dạ, ban đầu em cũng chỉ nghĩ là tình cờ thôi ạ!
Trần Khanh tức giận gằn lên từng tiếng:
- ĐM… thằng ngu này, tình cờ mà liên tục ngày nào cũng lặp lại. Não mày để cho chó gặm hả? Ngu nó cũng phải có mức độ thôi chứ, tao không biết nuôi bọn mày có ích gì không nữa!
Tên thuộc hạ bị chưởi cho đến tối tăm mặt mũi, mặc dù vô cùng bất mãn trong lòng nhưng lại không dám phát tác. Hắn chỉ dám cúi đầu nhìn trừng trừng xuống nền gạch, mặt mũi đỏ gay, không hé răng lấy một lời mà đứng im chịu trận.
Nhìn thấy biểu hiện không thèm phản ứng của tên này, Trần Khanh lại càng là nổi điên dùng tay chỉ thẳng mặt hắn gầm lên:
- Sao? Tao nói sai? Thấy oan ức lắm hả? Oan ức thì tin tức của Lý Đông đâu rồi? Đâu rồi hả?
Lần này tên đàn em không dám không trả lời, heo đó hắn hục hặc gật đầu:
- Dạ, em không dám! Anh chửi rất phải!
Trần Khanh hừ lạnh sau đó lên tiếng:
- Mẹ kiếp, từ ngày mai bọn mày không phải theo dõi nữa, để tao tính cách khác, trông chờ vào lũ ăn hại chúng mày thật chẳng nên cơm cháo gì. Cút ra ngoài cho tao! - Vâng, anh ở lại ạ, em ra ngoài trước!
Tên đàn em ngoan ngoãn rút lui ra cửa, còn lại một mình, Trần Khanh ngồi vật ra ghế lẩm bẩm:
- Kẻ này còn có vệ sĩ âm thầm hộ vệ đến mức độ như vậy, thân phận hẳn nhiên rất tôn quý. Rốt cục mình đang phải đối đầu với ai đây? Có nên dừng chuyện này lại hay không?
Suy nghĩ thêm một chút, có vẻ không chịu được việc mình đầu hàng dễ dàng như vậy, trán Trần Khanh nổi lên gân xanh, hắn gằn lên:
- Không được! Mình không thể sợ bóng sợ gió như vậy, chưa biết đối phương là ai mà đã co vòi rút quân không phải là cách làm xưa nay. Hừ, Lý Đông mặc kệ mày là kẻ nào, nếu đã dám tranh giành cái gì với tao thì phải cho mày một bài học mới được.
Nói xong, Trần Khanh bật dậy cầm lấy áo khoác, hùng hổ tiến ra ngoài đi điều tra tin tức. Có điều, vào lúc này có đến trong mơ Trần Khanh cũng không thể tưởng tượng ra được là kể từ lúc tên thủ hạ tiến vào trong phòng hắn, Trần Khanh đã bị lọt trong tầm ngắm của đám mật vụ. Theo đó, mọi hành động tiếp theo thế nào của hắn cũng sẽ nằm trong sự theo dõi.
Sở dĩ xảy ra chuyện này là bởi những vụ cắt ngang xe bám theo Lý Đông không phải là do vệ sĩ của Lý Đông thực hiện mà lại là người của Cục Cảnh yếu quốc gia, những người đã được giao toàn quyền sinh sát để bảo vệ an toàn cho Lý Đông. Phải hiểu vị trí của Lý Đông hiện tại trong nước có thể xem quan trọng ngang hàng như “tứ trụ”, thậm chí có thể được coi như là “quốc bảo”. Ngay như đêm diễn ra vụ xung đột, nếu không phải là trong quán có quá nhiều người chạy loạn chắn ngang tầm bắn thì mạng của mấy tên côn đồ đã ô hô ai tai rồi làm gì còn cơ hội tấn công Lý Đông nữa. Tất nhiên sau đó sự việc được Lý Đông giải quyết quá nhanh nên mật vụ cũng không có cơ hội ra tay.
Nói là vậy nhưng không có nghĩa chuyện này không gây ra một hiệu ứng gì. Đã để xảy ra một lần bất ngờ mật vụ không dám tiếp tục coi thường những tình huống tương tự khác, theo đó vào hôm sau, ngay khi phát hiện ra có kẻ âm thầm bám theo Lý Đông, bọn họ đã tiến hành cắt đuôi và lập tức điều tra kẻ đứng phía sau để từ đó có biện pháp ngăn chặn từ trong trứng nước bất cứ nguy hiểm gì có thể xảy ra. Do vậy, với tình hình hiện tại, nếu Trần Khanh thực sự cứ tiếp tục quyết định dấn sâu vào chuyện này thì chờ đón hắn sẽ là vô vàn những rắc rối. **. 10h tối, Khu biệt thự Pháp cổ, đường Lý Thường Kiệt, Quận Tây Hồ
- Đình Hương, làm gì mà ngồi ngơ ngẩn, có người vào phòng mà cũng không hay biết vậy con?
Đình Hương đang ngồi tại bàn học chống cằm nhìn ra ngoài cửa suy nghĩ vu vơ thì giật mình quay lại. Nàng nhận ra người mới tới là mẹ nàng Tố Lan, trên tay đang cầm một ly sữa nóng hổi có lẽ là mang tới cho nàng. Đình Hương vội vàng điều chỉnh lại một chút sắc mặt mỉm cười nhìn Tố Lan trả lời qua quýt: - Dạ, con đang nghĩ về việc đoàn thể ở lớp thôi ạ.
Tố Lan đi tới đặt ly sữa lên bàn rồi tiếp tục hỏi lại:
- Mẹ thấy thời gian gần đây con hơi khác, làm cái gì cũng thiếu tập trung. Sao hả, có thấy đau mệt gì trong người không?
Đình Hương vội phủ nhận:
- Dạ không, con không sao, đau ốm con phải biết chứ. Chẳng qua là việc học và việc đoàn thể hơi nhiều một chút thôi ạ.
Tuy trong lòng vẫn còn đôi chút nghi ngờ nhưng Tố Lân vẫn gật đầu nói:
- Uhm… làm được thì làm, không làm được thì để cho người khác, trong lớp còn có bí thư, lớp phó kia mà. Mình là con gái xông xáo quá làm gì!
Thấy mẹ đã cho qua vấn đề vừa rồi, Đình Hương nhoẻn miệng cười gật đầu:
- Vâng, con biết rồi!
Nói xong, nàng lập tức đứng lên ôm lấy cánh tay Tố Lan rồi kéo nàng về phía giường ngồi xuống hỏi:
- Mẹ, cha con khi nào về? Chuyến công tác này có vẻ dài quá nha!
Nghe con gái nhắc tới Đình Đại, Tố Lan khẽ thở dài:
- Nhắc lại mới nói, cha con vừa điện về thông báo là phải một tuần nữa mới có thể trở về được.
Đình Hương ngạc nhiên:
- Ủa, chẳng phải cha nói sẽ sớm về sao? Có chuyện gì vậy mẹ?
- Uhm! Vẫn là chuyện làm ăn thôi! Cha con cũng không nói rõ với mẹ nhưng hình như gặp phải vấn đề trục trặc gì đó phải ở lại thêm bên đó để giải quyết.
Nghe tới đây, Đình Hương gật gù ra vẻ hiểu ra vấn đề:
- À, ra là vậy! Cha vất vả quá!
Tố Lan nhìn con gái rồi đưa tay vuốt đầu nàng cười nhẹ:
- Thôi, đó là chuyện của cha mẹ, con không phải suy nghĩ đến. Con học hành hay làm gì đó thì làm đi còn ngủ sớm. Mẹ ra ngoài đây! Nhớ đừng có thức khuya đấy! mai còn phải đi học đó! - Trời ạ! Con có còn bé nữa đâu mà phải dặn dò kỹ thế ạ!
Tố Lan dùng ngón trỏ dí vào trán Đình Hương cười nói:
- Ừ, đúng là cô lớn rồi thì không cần mẹ bảo ban nhắc nhở gì nữa. Tôi đang tính một hai năm nữa ra trường thì tống khứ cô đi lấy chồng cho rảnh nợ đây!
Đình Hương nhăn mặt túm lấy cánh tay nàng đưa qua đưa lại làm nũng:
- Mẹ, con không lấy chồng đâu. Con thích ở với mẹ cơ!
Tố Lan lập tức lắc đầu xua tay:
- Thôi thôi, tôi xin cô! Đến tuổi mà không gả đi là ế đấy con ạ!
Đình Hương chun chun cái mũi xinh xắn giả đò khóc lóc:
- Hu hu, cha mẹ bắt đầu ghét bỏ con rồi à? Đình Hương thật là đáng thương lắm!
Tố Lan buồn cười nhìn con gái, sau đó như nhớ tới chuyện gì, nàng cũng không vội trở ra mà ngồi lại giường rồi cầm tay con gái nói:
- Giả bộ ăn vạ cái gì hả? Uhm… mẹ bảo này, mẹ đang có đám này hay lắm. Sắp xếp hôm nào gặp gỡ người ta một hôm đi!
Đình Hương giật mình tròn mắt hỏi lại:
- Mẹ nói gì cơ ạ?
- Thì đi ra mắt đó. Mẹ có cô bạn có đứa con trai mới du học Pháp về và đang tiếp quản dần công ty của gia đình. Cậu này được lắm! Mẹ gặp qua cậu ta rồi, đẹp trai cao ráo, gia thế lại rất phù hợp với gia đình mình, theo mẹ thấy là rất xứng đôi với con.
Đình Hương nghe xong thì lập tức giẫy tay ra khỏi tay mẹ mình rồi lên tiếng phản đối:
- Không, con không đi đâu!
Tố Lan dỗ dành:
- Con gái, con lớn rồi đừng hành xử trẻ con như vậy. Mẹ nghĩ là con cứ thử đi một hôm xem sao, có mất gì đâu. Không thành đôi thì cũng thành được bạn bè mà, xem như mở rộng mối quan hệ, biết đâu sau này còn có việc qua lại thì sao.
Đình Hương vẫn lắc đầu:
- Không, con nhiều bạn bè rồi, không cần thêm đâu ạ!
Tố Lan vẫn nhẫn nại:
- Đình Hương, coi như con cho mẹ chút mặt mũi được không? Mẹ đã trót hứa với người ta là cho hai đứa gặp mặt nhau rồi. Bây giờ bảo thôi mẹ sợ họ nói chúng ta không nể mặt, lần sau khó mà nhìn nhau. Hơn nữa, công ty của cha cậu ấy và công ty của cha con cũng đang có hợp tác làm ăn, con không muốn vì việc nhỏ này để hai bên có khúc mắc khiến cha con gặp bất lợi chứ? - Con…!!!
Nghe lời mẹ nàng phân tích, Đình Hương có chút khó xử không biết nên trả lời thế nào. Mẹ nàng đã nói như vậy nàng còn từ chối nữa quả là nàng không hiểu lý lẽ rồi, có điều Đình Hương thật lòng không muốn đi chuyến này.
Cân nhắc thêm một chút, Đình Hương cắn răng nhìn Tố Lan nói:
- Mẹ, con đi cũng được nhưng chắc chắn chuyện này sẽ không đi tới đâu đâu. Mẹ và cô ấy cũng đừng hứa hẹn thêm với nhau điều gì đâu đấy. Hôn nhân của con, con muốn tự mình được lựa chọn đối tượng cho mình.
Thấy con gái chịu thỏa hiệp, Tố Lan hài lòng gật gù:
- Mẹ biết rồi, con yên tâm đi! Vậy để P06vcXz mẹ sắp xếp cho hai đứa gặp gỡ nhé!
Thấy Đình Hương ngồi im mím môi không trả lời mình, Tố Lan cười:
- Được rồi, không phải xị mặt ra như vậy. Mẹ ra ngoài đây! Ngủ sớm đi!
Tố Lan liếc mắt nhìn con gái sau đó ung dung đi ra khỏi phòng. Dù sao nàng rất tin tưởng con gái sau khi gặp cậu thanh niên kia cũng sẽ làm ra lựa chọn giống nàng, theo Tố Lan nhận định chỉ cần con gái đồng ý mối hợp tác này thì có thể an an ổn ổn vượt qua một đời mưa gió được rồi, người làm mẹ như nàng vậy là có thể yên tâm.