Chương 4: Cơn Ác Mộng Của Cả Nhân Loại 2

- Trời ơi!!! Con tôi, ai cứu con tôi với!!!- Cô Nguyệt khóc lóc.

Thành quay ngoắt lại. Cậu lao thẳng ra chỗ Huyền. CôNguyệt bần thần, cô định chạy ra nhưng bà Nga ngăn lại với cái lắc đầu tuyệt vọng.

- Huyền...bình tĩnh lại không khóc nữa, nó chỉ cách chúng ta 15m nữa thôi!!!- Thành hổn hển, rồi cậu nói tiếp- Bây giờ em hãy nghe anh, khi nào anh nói “bắt đầu” thì hít một hơi dài rồi nín thở nhé, thôi nín đi, sẽ không sao đâu!!!

Con khủng long càng ngày càng tiến lại chỗ hai người, chỉ còn 7m nữa...

- Bắt đầu!!!- Thành ra hiệu.

Cả hai bất động, nín thở. Con bạo chúa ngửi quanh, nó thở phì vào vào hai cơ thể còn sót lại. Trong sự hồi hộp, lo lắng, sợ hãi của Thành và Huyền, con T-rex lại nhìn thẳng về phía đoàn người, gầm to rồi đuổi theo họ.

- Anh đã nói rồi mà, chúng ta sẽ không sao đâu.

Thành nhìn theo con khủng long, rồi cậu quay ra nhìn Huyền:

- Huyền này, hình như ngay kia là trại huấn luyện quân đội thì phải. Em có biết chỗ đó không???

- Dạ...có...có ạ!!!

Huyền dẫn Thành vào trong.

- Đưa anh tới kho vũ khí đi, nhanh lên, chúng ta sẽ giết nó- Thành quả quyết.

Đến trước cửa phòng, Huyền nhập mã, cánh cửa mở tung. Kho vũ khí lúc này đã trống trơn, may mắn cho họ vẫn còn hơn 30 khẩu súng ngắn lazer, 10 khẩu súng máy lazer và 5 khẩu lazer ngắm. Thành nhanh chóng đúc tất cả vào ba lô của mình và của Huyền. Cậu đưa cho Huyền một khẩu ngắm và cho mình chiếc súng máy.

- Anh sẽ nhằm vào chân nó, em cố bắn vào lồng ngực của nó nhé.

Nói xong hai người di chuyển thật nhanh tới chỗ con khủng long. Thành bắn liên hoàn vào chân nó từ khoảng cách 45m. Con bạo chúa ngoảnh lại, nó tức tối đuổi theo Thành. Thành lại tiếp tực bắn nhưng dường như chỉ là vết thương ngoài da đối với con bạo chúa.

- Thôi xong rồi!!!- Thành cắm đầu chạy.

“Rầm” một cái, mặt đất rung chuyển mạnh, Thành ngã phịch xuống đất. Cậu từ từ quay đầu ra phía sau,cậu bất ngờ trước hình ảnh của con T-rex đang hấp hối nagy sau cậu và hình ảnh Huyền quỳ gục xuống thở hổn hển với khẩu súng ngắm.

- Huyền, em có sao không???

- Em...kh...không sao...a...anh...

Huyền ngất đi, Thành đã nhận ra cái chân trái của Huyền đang rất đau nhưng Huyền vẫn cố chạy thật nhanh đến chỗ Thành. Thành cõng Huyền đi tới chỗ đoàn người trong sự ngỡ ngàng và vui mừng tột độ.

- Các con không sao chứ!!!- Bà Nga hỏi.

- Dạ, con không sao, còn Huyền...

- Còn Huyền thì sao??? Thành, cháu mau nói đi Thành???- Cô Nguyệt lo lắng.

- Em ấy bị trẹo chân, vừa ngất đi ạ.

- Trời ơi con tôi!!!- Cô Nguyệt khóc lóc.

Một lúc sau, mọi việc có vẻ ổn định, bà Nga bắt đầu tuyên bố:

- Chúng ta đã phí thời gian cho những việc vô bổ, bây giờ chúng ta chỉ còn lại 986 người, có tới 96 người bị dẫm đạp chết, còn lại 165 người đã bị ăn thịt thảm khốc. Một con số không hề nhỏ. Vậy nên từ nay chúng ta không được phép lơ là cảnh giác, bắt đầu di chuyển tiếp thôi.

Cả đoàn người lại tiếp tục hành trình tới đất nước Ý xa xôi.