Chương 7: Đám tang của Hoa

Đến sáng hôm sau Nam xin nghỉ học để đi viếng Hoa.Hắn ăn mặc chỉnh tề.Một cái áo sơ mi màu đen,một chiếc quần âu màu đen,một đôi giày màu đen.Nói chung là hắn mặc full set màu đen.Ăn mặc chỉnh tề xong Nam bất giác ngồi xuống rồi nhìn vào đôi giày màu đen mà mình đang đeo.Đôi giày này là Hoa đã mua để làm quà sinh nhật cho hắn.Lúc sinh nhật Nam hắn vui vẻ nhận nó từ Hoa nhưng chỉ có cất chứ có thèm đeo đâu.Lúc đi học Hoa hỏi hắn

Tại sao anh lại không đeo đôi giày mới mà em mua cho anh ??

Nam vui vẻ trả lời

Hì hì...là tại vì đối với quà của em anh chỉ có cất để mà ngắm thôi nha..

Hoa nghe vậy trong lòng ấm áp,ngọt ngào.Liền cười tươi mà mắng yêu Nam

Cái anh này...thật là...nhưng mà nghe anh nói vậy...em cũng vui lắm...

Cái nụ cười đó của Hoa vẫn còn hiện lên trước mắt Nam.Nụ cười chan chứa tình cảm đó Nam vẫn không thể nào quên.Nhưng ôi...nhìn vào hiện tại bây giờ mới trớ trêu làm sao.Giờ đây Nam.Chính bản thân hắn bây giờ lại phải dùng đôi giày đó...đôi giày mà người yêu hắn tặng cho hắn để đi đến tang lễ của người yêu hắn.Trong lòng Nam bây giờ đang thắt lại,Nam quặn đau,nước mắt hắn lại chảy xuống.Hắn đứng dậy vừa đi vừa khóc đến tang lễ của bạn gái hắn.

Đến trước cổng nhà Hoa một cảnh u buồn hiện lên.Hiển nhiên là không ai mà vui vẻ trước lễ tang rồi.Nhất là bố mẹ Hoa.Nam nhìn vào gương mặt tiều tụy của họ mà cảm thấy xót thương.Hai cái gương mặt vì vừa đã thức cả đêm để chuẩn bị tang lễ cho con gái mình,vì vừa xót thương cho con gái mình.Nam không muốn bẹn lòng mình bèn tiến gần đến hỏi thăm bố mẹ Hoa

Chú...

Cô...

Bố Hoa thấy Nam đến bèn hỏi

Nam à...đến viếng cái Hoa à cháu

Nam không chần chừ mà trả lời luôn

Vâng chú...

Nghe nam trả lời xong bố Hoa cũng ậm ừ...

Thế thì ngồi đi cháu...chú còn việc khác phải làm nữa

Vâng chú

Nam cũng tìm một chỗ mà ngồi xuống.Nhìn vào di ảnh Hoa đang đặt trên một cái bàn được trải khăn vàng được đặt trước quan tài cô ấy.Cái di ảnh của Hoa vẫn hiện lên là một cô gái tươi cười rạng rỡ.Nam nhìn.Càng nhìn hắn càng xót xa,hắn đau...đau lắm chứ,nhưng mà hắn vẫn cố gắng cắn chặt răng mình,cố gắng không khóc.Nhỡ Hoa đang nhìn hắn thì sao,nhỡ Hoa nhìn thấy hắn khóc như vậy thì Hoa sẽ đau buồn như thế nào.Tự trong đầu Nam nghĩ như vậy.

Rồi hắn đứng dậy,lấy số lượt viếng.Đến khi lão hát đám ma kêu tên Nam thì hắn lấy một lén hướng rồi lấy trong túi quần cái phong bì.Hắn bước đến trước di ảnh Hoa,đặt phong bì lên giấy rồi cắm lén hương xuống bát hương rồi khấn.Xong xuôi,hắn chào ba mẹ Hoa lần nữa rồi ra về.Khi hắn ra về,một bóng người đứng từ xa nhìn Nam với cảm giác vui sướng,trên miệng nở một nụ cười gian ác...

Một lúc sau thì tập thể lớp của Nam đến viếng Hoa.Trong đó người đại diện cả tập thể là lớp trưởng đến trước di ảnh của Hoa cũng đặt phong bì rồi đưa từng người một trong lớp,mỗi người một lén hương rồi khấn...

Nam trở về nhà liền vào thẳng trong phòng mình.Nam cảm thấy thật là mệt mỏi nên liền nằm xuống giường.

Đến sáng hôm sau Nam lại dậy.Hôm nay là Hoa sẽ xuất quan xuống đất.Lần này Nam chỉ đứng từ xa nhìn vào nhà Hoa.Đến tầm 12 giờ thì mọi người thân trong nhà Hoa bắt đầu chuẩn bị đưa quan tài Hoa ra nghĩa trang.Tiếng trống tiếng kèn nổi lên.Mọi người bắt đầu khiêng quan tài Hoa lên đặt vào xe kiệu.Một vài cô bắt đầu rải tấm vải vàng ra cầm lên rồi kéo dọc theo đường thẳng rồi cái xe kiệu được đẩy theo sau cùng một số người khác nữa trong nhà theo sau cùng.Cứ thế trên đường đi xuất hiện một đám ma.Cái cờ đám ma đen trắng cứ phập phìu theo gió,tiếng trống cứ gõ,tiếng kèn cứ vang,người đi trên đường thấy vậy liền móc ra vài đồng lẻ rồi tiến đến chỗ đám ma mà đặt vào tấm vải vàng được cầm kéo dọc trên đường,trẻ con cũng liền thế bắt trước theo sau mà cũng mang vài đồng lẻ ra mà cũng nhanh chân chạy đến bỏ vào rồi cũng nhanh chân chạy đi.

Nam thì cứ đi rón rén từ xa mà nhìn theo.Thật sự hắn muốn nhìn hình ảnh cuối cùng của Hoa trước khi cô biến mất thế nên hắn mới rón rén theo sau.Đến một tiếng sau mọi người mới đến được cánh đồng.Những ngọn lúa xanh trải dài một màu lục biếc khắp cánh ruộng đang đong đưa trong gió.Gần gần cánh đồng lúa lớn đó là một bãi đất lớn phủ một màu cỏ xanh nhưng cũng có vài chỗ đất thì xụp lún,đất thì lở lên.Xa bãi đất đó hơn chút là mấy con bò đang ăn cỏ còn gần hơn là mấy nấm mồ to tròn được đắp lên đầy cỏ xanh mọc lên cùng với đó là những tấm bia bằng đá được cắm thẳng trước những nấm mồ xanh đó.Trên mỗi bia đá đều khắc tên và hình ảnh của mỗi người đã khuất.Phải...đó chính là...chỗ nghĩa trang mà đoàn đám tàn sắp gần đến.

Đến nơi,xe kiệu mở ra,quan tài Hoa được kéo ra khỏi xe kiệu rồi lại được khiêng lên cùng đoàn đám tang bước qua cái cổng nghĩa trang mà bước tới nơi mà đã được đào sẵn một hố đất hình chữ nhật rất sâu xuống dưới.Nam chỉ dám đứng từ chỗ cổng nghĩa trang mà nhìn tới chỗ đó.Sau khi căn chỉnh quan tài Hoa một hồi để có thể đặt xuống hố,liền có một người hô to

HẠ THỔ!!!

Nghe cái tiếng hạ thổ mà Nam như bị tiếng búa bổ vào tai.Rồi sau đó quan tài của Hoa dần được từ từ hạ huống hố.Đến đáy hố thì dừng lại,mấy cuộn dây kéo quan tài được kéo lên,chỉ còn lại quan tài Hoa vẫn đặt im dưới hố.Nam chỉ đứng khững như một bức tượng không nhúc nhích một tí nào nhưng ai đâu biết rằng giờ đây Nam đang đứng như một bức tượng không có móng đỡ dễ dàng đổ xụp xuống bất ngờ.Và đúng là như vậy,Nam nhìn cái hố chôn đã được đặt quan tài Hoa ở dưới đang bị lấp đất lại để trở thành một nấm mồ,Nam chỉ đang cố nhìn những cảnh cuối cuối cùng còn lại của Hoa, đến khi thấy cái hố chôn đó đã được lấp đầy lại thì lúc đó…Nam không thể chịu nhìn hơn nữa quay chân mà chạy đi.Bức tượng đang đứng vững đã xụp đổ.Nam đang vừa chạy vừa khóc,nước mắt của Nam lại chảy xuống đôi má của hắn lần nữa.

Ngày hôm sau Nam đi học trở lại.Với biểu hiện chán nản của mình,Nam bước những bước chân lặng lề khi đi đến trường,hắn cứ cúi gằm mặt xuống mà đi.Lúc Nam bước qua cổng trường có một người đang nở một nụ cười trước hắn,nhưng Nam đâu có để ý,giờ đây hắn với cái đầu óc chán nản,thẫn thờ vẫn cứ thế cúi mặt xuống mà bước từng bước đến lớp học duy chỉ có tên vẫn đang nở nụ cười với Nam,hắn vẫn đang cười.Mà nụ cười của tên đó giống với bóng người đã nở một nụ cười gian ác khi đứng nhìn Nam từ xa khi mà Nam đến đám tang viếng Hoa-người yêu của Nam.