Chương 7: Kế Hoạch Của Tiêu Thần

Sau khi Tiêu Thần xuống đài, hắn nhờ Tiêu Lệ đưa mình trở về nhà, rời đi một lúc thì có một bóng người lặng lẽ theo sau, còn đại hội thì vẫn tiếp tục chủ yếu xay quanh trận đấu của Tiêu Ngọc với Tiêu Hàn, nhưng làm người ta chú ý nhất chính là trận của Tiêu Viêm với Tiêu Ninh, với Đấu Giả Bát Tinh solo Đấu Sư Nhị Tinh, và một số trận đấu khác nhau, chốt lại hạng nhưng bất ngờ nhất là Tiêu Viêm đạt quán quân, Tiêu Hàn thứ hai, và còn lại Tiêu Ngọc. sau trận quyết đấu với Tiêu Ngọc, Tiêu Hàn bị thương nhẹ sau đó lại đấu với Tiêu Viêm, nhưng không ngờ phút cuối Tiêu Viêm bộc phát sức mạnh lên tới Đấu Sư tứ tinh nhờ vào Đấu Kỹ đặc biệt thắng được quán quân, lại nói về Tiêu Thần.

“Con mẹ nói xui quá, lão cẫu khốn kiếp, không phải tại lão thì phần thưởng hạng nhất về ta rồi” Tiêu Thần đang nằm trên giường mà chửi to, thương thế của hắn hiện tại khó mà vận động được, Tiêu Lệ bên cạnh vờ như không nghe, nàng cho rằng hắn mạnh nhưng chắc không thể hạng nhất(Nhưng nàng không biết hắn còn một con bài chưa lật đó là Hắc Hỏa) được nên tiếp tục chăm chú lau vết máu lúc nãy cho hắn, kình lực của Hổ Nha làm hắn bị thương nhẹ nhưng lại bị áp lực của đại trưởng lão nên trở nên nghiêm trọng và đó cũng chỉ là một phần lý do.

Hai ngày trước khi đại hội gia tộc diễn ra, Tiêu Thần đang ở trên núi tu luyện đấu kỹ, sau khi giải quyết Tiêu Nộ, hắn được một ít linh thạch dùng để nâng tu vi của mình, hắn điên cuồng vận dụng Phá Băng Quyền đấm mạnh vào mấy tảng thiết thạch trước mặt, vốn có tên như vậy là vì những tảng đá này rất cứng, khó mà phá hủy được.

“Tú Nhi nói xem bây giờ phải làm sao đây, hai ngày nữa đại hội diễn ra rồi, chắc chắn phần thưởng không nhỏ đâu” hắn chẳng quan tâm đại hội là gì, mục tiêu duy nhất của hắn là phần thưởng, nếu là Kim tệ thì dùng đổi linh thạch hoặc nói là đấu kỹ cũng được nốt.

“Cái này phải tùy vào ngươi, ta chỉ quan sát và chỉ dẫn một chút thôi, còn lại ngươi phải tự dựa vào chính mình”.

“A điều này thật không ổn” vừa mới nói xong bỗng cảm thấy tiếng động, Tiêu Thần tò mò tiến lại gần núp một bên bụi rậm gần đó, thì thấy một con hắc báo đang bị ăn sống bởi một con lợn rừng, nói đúng hơn là một con ma thú giống lợn rừng, thân hình nó to cao hơn 3m, hai cái nanh từ miệng nhô ra trên đó còn dính chút máu thịt, đôi máu đỏ chót, bộ lông xù xì, phía trên sống lưng nhấp nhô mấy cột đá.

“Má ơi con quái đó kinh khủng quá” Tiêu Thần nuốt nước bọt, tuy không biết con ma thú đó ra sao, nhưng con Hắc Báo kia hắn rất rõ, ma thú nhất giai thực lực không thua Đấu Giả tứ tinh, nhưng tốc độ của nó cực nhanh, không ngờ lại bị cái thứ kia nhai nát.

“Thạch Ma Trư, ma thú nhất cấp trung kỳ, thực lực tương đương Đấu Giả cửu tinh” Tú Nhi quan sát bên trong thức hải của Tiêu Thần rồi nói.

“Tương đương Đấu Giả cửu tinh, đệt kèo này ta bỏ” Tiêu Thần bỗng có ý nghĩ ra beem con quái này nhưng lại bị phần giới thiệu cho nghẹn lại, nhị tinh mà đòi với cửu tinh, không phải nạp mạng là gì.

“A hah, ta có nhiệm vụ cho ngươi nè, bằng mọi cách phải giết được con lợn lòi đó, phần thưởng cho ngươi 5000 linh thạch và một bộ đấu kỹ thích hợp ok, chừng nào xong bảo ta nhé ta ngủ một giất đây” Tú Nhi bất chợt đưa ra một nhiệm vụ khó nhằn sau đó mặc kệ Tiêu Thần có đồng ý hay không thì đã im luôn mà đi.

“Đệt đùa nhau à, này này cái khác được không, ca này khó quá” Tiêu Thần nhìn vào hư không mà la khẽ.

“Trời ơi, ta nói là muốn mạnh nhanh, chứ có nói là muốn đi chết đâu mà cho ta cái nhiệm vụ quỷ quái này”.

Hắn lại nhìn về phía con Ma Trư đang nhai ngấu nghiến con mồi, lại nhìn về địa hình xung quanh, trong đầu đột nhiên lại nghĩ ra ý tưởng táo bạo, hắn chờ con Ma Trư chén xong con mồi rồi bỏ đi liền chạy ra một bụi cây gần đó, sử dụng tinh thần lực dò xét cung quanh, à sau khi Tú Nhi xuất hiện, thì tinh thần lực của hắn mỗi ngày một cao.

Hắn dò xét xong xui thấy không có bất cứ sinh vật gì xung quanh 60m thì bắt đầu hì hục đào một cái hố sâu, bề mặt hố rộng đường kính phải hơn 5m và sâu hơn 9m, hắn đào phần đáy hố rộng thêm một ít rồi phủ một lớp bột trắng xóa khắp nơ , trên bề mặt thì dùng cây đắp ngang rồi lấy lá khô phủ đầy trên đó, kết thúc bằng việc thổi lên một chút bột phấn vào đám lá khô đó.

“Hehe xong, kiểu này xong rồi Trư ca ca ạ” Đôi mắt Tiêu Thần nhìn đám lá phủ đầy bột phấn kia rồi cười cười, thì ra toàn bộ bột phấn đều là Xuân Dược lúc trước với Tiêu Lệ còn dư một ít, hiện tại lại đen ra phục vụ cho kế hoạch bẩn bựa của hắn.

“Rồi giờ chỉ còn đi dụ Trư Lão Ca thôi” Tiêu Thần đi khắp nới dùng tinh thần lực dò xét tung tích của con Ma Trư, thì thấy một con Dục Hầu, cũng là Ma Thú nhưng hình như cũng mới đột phá trung kỳ nên thực lực chỉ bằng Đấu Giả Thất hay Bát Tinh thôi, và loài ma thú này cực kỳ thích hợp cho kế Hoạch của Tiêu Thần, Bọn Dục Hầu này rất dâm dục cũng như tên thường chặn đường bắt các nữ nhân rồi làm nhục, những người bị bọn chúng bắt được đều có kết quả thê thảm.

“Hắc hắc Trư lão ca có bạn rồi” Hắn đi lại gần, cầm cục đá ném thẳng vào con Dục Hầu đằng kia, bị tấn công bất ngờ con dục hầu nhìn về Tiêu Thần nhe răng khéc khéc lao tới, đạt được mục đích Tiêu Thần xoay người bỏ chạy hướng về phía cái hố mới đào khi nãy, tốc độ của con Dục Hầu này cực nhanh chẳng mấy chốc gần bắt kiệp Tiêu Thần, hắn phải Vận dụng Ám Ảnh để cách nó một đoạn khá xa.

Khi con dục hầu tiến gần phạm vi cái hố, thì lúc đó Tiêu Thần ở trên cành cây bên cạnh đang quan sát hành động của con khỉ này, chỉ thấy cái mũi của nó hít hít liên tục, khuôn mặt trở nên dâm tà, thật ra lỗ mũi của lũ này thính lắm, có thể đánh hơi được nhiều mùi hương vì thế nên khi nữ nhân xuất hiện gần đó thì bọn chúng đều biết ngay, và trên hết Tiêu Thần sử dụng cái khăn tay mà Tiêu Lệ bỏ lại lúc trước làm mồi trên bề mặt hố.

“Lệ nhi lão bà tha lỗi cho ta, dùng mùi hương của nàng làm mồi dụ con súc sinh này, sẽ không có lần sau đâu haha” Tiêu Thần cười khổ nhìn con Dục Hầu đang hóa dâm kia lao về chỗ cái khăn tay, trong lòng thầm xin lỗi Tiêu Lệ.

Con Dục Hầu ngửi thấy mùi thơm thì lao thẳng về phía cái hố, đúng là khi nổi máu dâm thì không quan tâm gì hết, cứ cắm đầu mà lao zô chỗ chết. Và khi nó chụp vô cái khăn tay cũng là lúc “Rắc!!” “Rầm” nó liền đạp gẫy những cày cây mỏng kia mà rớt thẳng xuống dưới hố, Tiêu Thần thấy vậy liền nhanh chóng bịt mũi đáp xuống gần hố, quan sát bên dưới cái con Dục Hầu đang phát điên, bởi vì nó đã bị dính Xuân Dược, nên lý trí lúc này của nó không tìm cách thoát ra mà mặc sức phát tiết, cào cấu gào thét.

“Đừng lo ta tìm kiếm đồng bạn cho ngươi ngay đây Hắc Hắc” Tiêu Thần cười tà, sau đó ngụy trang về mặt hố thành ban đầu rồi quay lưng trở lại hướng con Ma Trư đi lúc nãy, “Kế hoạch được một nữa rồi”.

Hắn Theo hướng đó đi được 400m thì gặp con Ma Trư đang nằm gần một cái ao nhỏ, nước của cái ao trong veo thấy cả đáy, và bên dưới ao có một vật gì đó đang phát sáng, thì bỗng Tú Nhi từ trong thức hải đột nhiên kêu lên.

“Thủy Thạch của Thủy Nguyên Tố, không thể nào nó lại ở đây được”

“Thủy Thạch, Thủy Nguyên Tố đó là gì” Tiêu Thần nghe vậy nhìn về phía cái vật dưới ao kia mà hỏi.

“Trên thế giới này được hình thành từ nhiều loại nguyên tố khác nhau, Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, còn có Lôi Phong hay Ánh Sáng và Bóng Tối, đỉnh cao hơn nữa là Không Gian với Thời Gian, các nguyên tố cấu hình thành thế giới, do năng lượng thế giới dư thừa nên thường kết tinh thành năng lượng thạch, kẻ nào hấp thụ được chúng sẽ có khả năng nâng cao thể chất cùng với năng lượng của nguyên tố, giống như Thủy Thạch kia, nếu ngươi hấp thụ được thì mọi Đấu Kỹ thuộc thủy hệ của ngươi hoàn toàn được tăng thêm uy lực với lại ngộ tính của ngươi với thủy hệ cũng gia tăng, là thứ mà mấy lũ thế lực lớn thèm muốn, ngay cả thần tộc bọn ta cũng vậy”

“Cơ mà ta không ngờ nơi đây lại là điểm tích tụ năng lượng thủy hệ luôn” Tú Nhi cảm thán, sau đó hưng phấn.

“Vậy bây giờ làm sao”

“Bằng mọi giá phải hấp thụ nó, không được để kẻ khác biết được, nếu không sẽ mang đến họa sát thân” Tú Nhi trầm giọng.

“Ực” Tiêu Thần nuốt nước miếng, không ngờ cái vật tưởng chừng như vô hại kia, lại là một bảo vật mà người đời thèm muốn, mà cũng đúng, ai mà không muốn tăng ngay uy lực cho nguyên tố của mình cơ chứ, ngay cả thần cũng vậy mà.

“Ok!! Bắt đầu thôi Trư ca ca” Tiêu Thần nói xong một quyền đánh thẳng một cái cây gây ra tiếng động lớn, Thạch Ma Trư giật mình tỉnh dậy, gầm lên tức tối, nhưng vẫn đứng thủ hộ bên cạnh cái Thủy Thạch.

“Chậc!! con quái này có vẻ không dễ bị dụ đây” Tiêu Thần thấy vậy liền lao thẳng hướng con Ma Trư, vận đấu khí tung ra Phá Băng Quyền đấm thẳng con Ma Trư.

“GRAO!!” Con Thạch Ma Trư gào lên dùng nanh của mình húc tới Tiêu Thần, nó định nghiền nát hắn, nhưng Hắn nhanh hơn một quyền trên đỉnh đầu của con Ma Trư, làm nó lui lại một bước rồi nổi điên, nó liên tục húc về hướng Tiêu Thần, mỗi lần vậy hắn đều chật vật né rồi đánh trả, đột nhiên nó dừng lại và trên hai cái nanh của nó bắt đầu phát sáng.

“Tránh mau đó là Thổ Lực” Giọng nói gấp gáp của Tú Nhi vang lên nhưng không kịp, từ trong nanh của con Ma Trư phóng ra một nguồn năng lượng thổ thẳng tới Tiêu Thần, biết né không được, hắn vận đấu khí vào cánh tay rồi tung Phá Băng Quyền đỡ lại nhưng bị thổi bay.

“RẦM!!”.“Aaaa, khốn kiếp đau vãi ra, đkm nó” Tiêu Thần bị dính đòn văng đi làm đổ luôn mấy cái cây gần đó, hắn đau đớn mà la hét, cả ngươi hắn lúc này tả tới, một số nơi còn có máu, hai bàn tay thì do đánh với con Ma Trư hiện giờ đang nhức nhói, con Ma Trư vẫn chưa dừng lại, nó đang tụ Thổ Lực lại lần nữa.

“Con súc sinh, đánh lén ông à, bố mày chơi khô máu luôn” Tiêu Thần La lên, từ trong bàn tay một luồng Hắc Sắc Hỏa Diệm bùng lên, máu trên cánh tay từ từ bốc hơi.

“Mày chết đi, Hắc Hỏa Nộ!!!” Tiêu Thần phóng luồng Hắc Sắc Hỏa Diệm đó hướng về phía con Ma Trư.

“GRAOO” nó gầm lên phóng năng lượng Thổ Lực lần nữa về hắn, hai nguồn năng lượng va chạm nhau thổi bay toàn bộ mặt đất cây cối gần đó “ẦM!!” Tiêu Thần bị chấn lùi đi một đoạn, máu từ miệng chảy ra.

“GRAOOO!!!” Con Ma Trư bị một phần ngọn lửa thiêu cháy, nó điên cuồng gào thét, lăn lộn trên mặt đất, ngọn lửa từ từ tắt ngủm, do đây chỉ là một phần trăm của Hắc Sắc Hỏa Diệm mà Tú Nhi đưa cho hắn thôi, nên chưa thể đạt được trạng thái cháy mãi không tắt được.

“Hahah ta biết chơi không lại mày nhưng kế hoạch của ta” Tiêu Thần thở dốc, để ý lúc con Ma Trư đang phân tâm thì sử dụng Ám Ảnh, lao nhanh về phía cái ao nhảy xuống chợp ngay Thủy Thạch sau đó hướng về trước chạy nhanh.

Con Ma Trư khi quay lại thì thấy Tiêu Thần đang cầm Thủy Thạch mà bỏ chạy liền nổi giận gào lên đuổi theo, mỗi nơi nó đi qua cây cối đều ngã sập, còn Tiêu Thần thì đang bị thương không nhẹ, hắn cố hết sức lao thẳng về phía địa điểm trong kế hoạch, chạy gần 5 phút hắn cuối cùng cũng gần tới cái hố rồi, chân bắt đầu tê cứng, Ám Ảnh càng ngày càng yếu lại, con Ma Trư thì đuổi theo gần tới.

“Con mẹ nó bố liều mạng” Tiêu Thần hét lên lao thẳng về phía cái hố, chân hắn chạy càng lúc càng mất thăng bằng.

“GRRAOOO” con Ma Trư phóng tới như điên, chỉ còn cách Tiêu Thần 7 8m. “GAAAAA” Hắn dùng hết sức nhảy qua cái hố cùng lúc con Ma Trư lao tới sát với Tiêu Thần chừng 1m thì “RẮC!!!” vừa dẫm lên mặt hố thì sức nặng con Ma Trư đạp gãy toàn bộ mấy cây bắt ngang, trọng lực đưa nó rớt xuống hố ngay và luôn.

“Hah hah mệt quá cái định mệnh nhà nó” Tiêu Thần sau khi nhảy qua cái mặt hố thì nằm ngửa xuống thở dốc, hắn hiện tại đã đuối sức nhưng vẫn cố ngồi dậy nhìn xuống dưới hố, cảnh tượng tiếp theo khiến hắn nôn ọe.

Con Ma Trư sau khi rớt xuống hố liền bị dính ngay xuân dược, tệ hơn con Dục Hầu khi nãy đang phát dục tính không tìm được chỗ tiết thì gặp con Ma Trư, nó điên cuồng lao tới bắt lấy con Ma Trư, do cũng bị dính xuân dược với lại còn bị thương, nên Ma Trư không ngăn được con Dục Hầu, liền bị nó điên cuồng thông ass, cảnh này khỏi tả vì nó quá tởm, hai con súc sinh giao phối lại là hai con đực.

“ỌE!!!! đm biết kế hoạch này tởm lợm lắm rồi mà không ngờ thực hiện nó lại tởm tới vậy” Tiêu Thần nôn xong liền gắng đứng dậy đi lại phía gốc cây nằm nghĩ.

“Tiêu Thần không ngờ kế hoạch của ngươi kinh tởm tới vậy, ngươi ác quá” Tú Nhi từ trong thức hải hắn vọng ra.

“Cái này haha, ta rất trong sáng mà” Tiêu Thần cũng cười trừ nói ra một câu khiến Tú Nhi cạn lời. Một lúc lâu sau mấy tiếng gào thét gầm rú dưới hố yên tĩnh lại, Tiêu Thần mới mò tới xem thì mới biết con Ma Trư bị con Dục Hầu thông tới chết, còn con Dục Hầu thì nằm sủi bọt mép một bên, cả hai con đều đi bán muối.