Chương 6: Chấn Động

Sau khi mấy nghị luận từ từ ổn định lại, thì Tiêu Thần người đang bất động từ nãy giờ, chầm chậm bước lên đài, đa số thì đang nghị luận làm cách nào thân cận với Tiêu Gia, số còn lại thì thì thầm to nhỏ, chỉ có mấy người đang theo dõi Tiêu Thần.

“Hắn là ai vậy” đa số các khách mời đều đặt câu hỏi với chàng thiếu niên vô danh này.

“Hử Tiêu Thần, thằng nhóc này không biết đang làm gì đây”

“Ngài biết cậu ta” Nhã Phi tò mò về chàng thiếu niên áo đen này, cậu ta mang một khí chất bí ẩn mà cái khí chất đó lại chí mạng đối với nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân tò mò như nàng.

“Hắn là con trai của một người họ hàng xa, gửi đến đây, từ nhỏ không thể tu luyện đấu khí được, hazz ta cũng cố gắng chu cấp cho cậu ta đầy đủ” Tiêu Chiến nhớ lại lúc trước mà thở dài.

“Vậy à, đáng mong đợi đây” Nàng nhìn chăm chú than ảnh phía dưới.

“Chậc Tiêu Viêm ơi là Tiêu Viêm, chú mày biết luyện đan nên cua được một đống gái, chắc ta cũng học luyện đan luôn quá.

“Ngươi nhanh đi” bước lên tới đài Tiêu Thần đặt tay lên phiến đá, thì ầm một đám già trẻ lớn bé đều hoảng sợ, cái này là hoảng sợ cực độ còn hơn lúc nãy.

“Đấu…. Đấu Giả cửu tinh, con mẹ ta nằm mơ rồi” giám khảo sắp sùi bọt mép.

“Mẹ ơi quái thai”

“Hắn có thật là Tiêu Thần không”

“Ngươi biết hắn”

“Đương nhiên mấy hôm trước khi hắn bất tỉnh thì chính ta đưa hắn về cơ mà, lúc ấy dược sư nói hắn ta thể chất yếu ớt không bao giờ tư luyện được đấu khí mà, trên dưới Tiêu Gia đều biết”

“Mẹ ơi mới có mấy hôm từ tên không thể tu luyện, mà hiện tại Đấu Giả Cửu Tinh”

“So với hắn Tiêu Viêm thua xa quá” Tiêu Chiến nhìn đứa con của mình xong quay sang Tiêu Thần lẩm nhẩm.

“Lệ nhi, muội nói xem hắn…. làm sao hắn” Tiêu Ngọc bên cạnh lắp bắp hỏi Tiêu Lệ, nàng cũng không biết trả lời làm sao nữa.

“Muội không biết, hắn hắn không nói với muội là…” đúng rồi nếu hắn bình thường thì làm sao có thể với thể chất yếu ớt ấy mà sống cho tới tận bây giờ, nếu hắn bình thường thì làm sao có thể khiến nàng mất bình tĩnh mà đến với hắn, càng ngày một màng sương phủ quanh Tiêu Thần, khiến nàng cũng không thể hiểu hết con người này.

“Đúng rồi hắn có thể né chiêu của ta dễ dàng mà, hắn không thể giữ lại” Sát cơ trong mắt Tiêu Hàn càng ngày càng đậm, một kẻ uy hiếp đến hắn thì không thể giữ, huống chi kẻ đó lại có quan hệ với người hắn yêu.

“ĐM, viên Khí Thạch này chắc chắn bị hư rồi, yêu cầu đổi lại” Tiêu Cuồng đnag ngồi cũng phải bật dậy mà la lối.

“Không thể đây là Đấu Khí Thạch chuẩn nhất, cho dù đo tới đấu vương cũng được” Một vị lão giả bỗng lên tiếng

“Hắn có thể ngang cơ với Tiêu Viêm ca ca sao, không còn hơn thế” Tiêu Huân Nhi đang nhìn Tiêu Thần và đang suy nghĩ một cái gì đó.

“Hắn cho ta cảm giác khó chịu quá, có cái gì đó là lạ, Sư Phụ ngươi mau nhìn xem” Tiêu Viêm bỗng gọi một tiếng thì có một làn khói nhẹ nhẹ xung quanh hắn hiện lên mà không ai biết.

“Ừm xem cái thế chất này, hình như hắn mới tu luyện lại không lâu, để ta xem tinh thần lực hắn xem sao” vừa nói xong Dược Lão đưa tinh thần của mình vào trong thức hải của Tiêu Thần.

Cảm nhận được tinh thần dò xét, miệng Tiêu Thần cong thành một đường, “ẦM!” tinh thần của Dược Lão bị đẩy ra.

“A, không thể tin đc, cái gì thế này” Dược Lão hốt hoảng.

“Sư Phụ có chuyện gì thế” Thấy tiếng của Dược Lão, Tiêu Viêm vội hỏi

“Thức Hải của hắn có chứa thứ gì đó khủng bố, ngay cả ta cũng dò không ra, khi tinh thần của ta gặp nó thì cho ta một cảm giác áp bức khủng khiếp, nếu ta không nhanh thu lại, thì chắc ta sẽ bị tổn thương nặng tệ hơn nữa là tan biến”

“Cái gì, sư phụ không giỡn à, ngay cả ngài cũng không nhìn ra cái gì sao, tinh thần của ngài thuộc hang bá đạo mà” Tiêu Viêm không thể tin vào những lời sư phụ mình nói.

“Hazz ta nghiêm túc đấy Tiêu Viêm, hãy nhớ hắn sau này có thể là kẻ địch cực mạnh đối với ngươi, nhớ kĩ khi thời khắc đó đến, tốt nhất hãy trừ đi cái họa này” giọng nói ngày càng lạnh dần.

“Vâng sư phụ”

Ở một góc nào đó : “Là hắn, không thể nào tại sao hắn lại tới được đây và bên trong hắn” Giọng nói u ám, khiến cho con người ta sơn tóc gáy.

“Sao ngươi biết được, là anh ấy” Tiêu Mị lúc này thần sắc cực kỳ nghiêm túc.

“Trên người hắn có một mùi giống y của ngươi, và ta chắc chắn rằng một trong các Tỷ Tỷ của ta đang ở trong hắn, bởi vì tinh thần dao động, chỉ có các tỷ tỷ ta mới cho ta cảm giác đó thôi” giọng lại lần nữa phát ra.

“Đây là số mệnh sao, anh làm em bất ngờ đó”

Trong lúc đó, Tiêu Mị nhớ lại khi nãy, lúc Tiêu Thần đi ngang qua nàng: “Tiểu mỹ nhân, nàng cho ta một cảm giác cực kỳ quen thuộc khi lại gần, không biết chúng ta là gì của nhau” khuôn mặt hai người lúc đó sát nhau chừng một gang tay đến nỗi có thể cảm nhận hơi thở của nhau.

“Tiêu Thần, à không Vũ cuối cùng em cũng gặp lại anh rồi, không ngờ anh cũng tới được đây, đã thế em sẽ giữ chặt anh” Tiêu Mị nhẹ nhàng mĩm cười sau đó đỏ mặt, nếu như Tiêu Thần nghe được thì chắc chắn hắn sẽ không thể tin được là có một người biết tên, chính xác hơn là tên kiếp trước của mình trước khi xuyên không đi vào trong thế giới ĐPTK này.

“À Tiểu Thần Thần, ngươi làm cái gì để người ta dùng tinh thần lực dò xét vậy” Một giọng nói buồn ngủ vang lên trong đầu của Tiêu Thần, là Tú Nhi, vốn dĩ nàng sẽ không tỉnh dậy, nàng bảo sẽ không liên quan đến đại hội hay mấy thứ liên quan, chắc bởi vì tinh thần bị dò xét mới tỉnh lại.

“À là lão sư phụ của Tiêu Viêm á”

“Thì ra là hắn,hi hi làm ta cảm thấy lạ, tại sao lại xuất hiện ở đây một đấu thánh, dám làm ta tỉnh ngủ hừ hừ” nàng tinh nghịch trả lời

“Người ta là thánh đó, đối với người thường thì là quá mạnh rồi” Tiêu Thần cũng cạn lời với tính cách trẻ con của nàng nữ thần này.

“À mà hình như có cái gì đó làm ta cảm thấy quen thuộc nhỉ, chắc là ta tưởng tượng thôi” nàng cảm nhận xung quanh thấy một chút gì đó.

“Hử gì cơ”

“Không có gì đâu, mà ngươi tự lo nhé, ta sẽ không giúp được gì đâu, hiện tại ta sẽ bế quan ít lâu, cần phải hấp thu đấu khí lại"

"À được rồi, ta tự lo được, nàng phải chú ý đến mình đó" Tiêu Thần quan tâm

"Ừm"

“Này xong rồi thì ngươi chuẩn bị tham gia tỷ thí đi” Giọng giám khảo kéo Tiêu Thần trở về thực tại, nhưng hắn vẫn hơi lo lắng cho Tú Nhi

“Ahaha, làm phiền ngài rồi”

“HÔ, theo quy định mỗi người có thể khiêu chiến đối thủ của mình, à mà không thể khiêu chiến kẻ tu vi yếu hơn mình trừ khi hắn đồng ý, giờ thì bắt đầu”

“ĐM Tiêu Địch ngươi lăn ra đây cho ta”

“Tiêu Đẩu, nhóc ác ngon ra solo với ta này”

“Thằng trẩu Tiêu Ngạo đâu”

Vừa tuyên bố thì vô số thanh thiếu niên to mồm khiêu chiến ngay và luôn, đa số toàn giải quyết vấn đề cá nhân, Tiêu Thần nhìn cảnh này mà trong long hét “Loạn cmnr”. Thế éo nào cái diễn võ trường y như cái chiến trường vậy, kẻ bị đánh bay xuống thì lại có vài kẻ khác thay nhau lao lên, thế éo nào các giám khảo không, vừa nghĩ vậy Tiêu Thần nhìn lên thì.

“Tất cả từ từ, từng đợt lên, không chen lấn xô đẩy, từ từ sẽ được beem nhau” cái thể loại gì thế này, Tiêu Thần cạn lời, chưa hết.

“Tiêu Gia ta chỉ cần những người mạnh mẽ không cần kẻ yếu, mau tiếp theo”

“Tiêu Lệ với Tiêu Ngọc”

“Quao hai mỹ nhân đánh nhau, mọi người trật tự” toàn trường từ từ êm ắng lại, ôi trời cách cái tình huống éo thể tả được.

“Lệ nhi muội muội, ta tới đây” Tiêu Ngọc hét lên rút kiếm xông thẳng tới.

“Ngọc nhi tỷ muội không thua đâu” nói đoạn cầm roi quất thẳng hướng đường kiếm đang đến.

“Xoạt!! Keng” hai âm thanh va chạm, đấu khí vận chuyển cả đấu trường chìm trong tiếng va chạm đấu khí, hai thân mỹ ảnh lướt qua nhau, mỗi lần như thế là từ đợt xung kích ập tới

“Thủy Xà Kiếm, cẩn thận ta ra tuyệt chiêu đây” Tiêu Ngọc vận dụng đấu khí vào thanh kiếm, một xà ảnh uốn lượn xung quanh, đấu khí tỏa ra mãnh liệt.

“Xuất” Thanh kiếm mang theo thân ảnh Thủy Xà đang hả họng lao tới, tiếng gió rít xung quanh.

“Mạnh quá, Hỏa Bạo” Tiêu Lệ cũng vận chuyển đấu khí thuần thục, luồng hỏa diễm từ tay nàng bùng phát.

“Hah” một kích hỏa bạo bùng lên tiếp đón xà ảnh “ẦM!!” Tiêu Lệ mất đà lùi vài bước, miệng có vài tơ máu, Tiêu Ngọc thì vẫn đứng đó.

“Muội có sao không” sau khi tung chiêu nàng liền nhìn Tiêu Lệ mà hỏi.

“Muội không sao tỷ thật mạnh, muội thua rồi” Tiêu Lệ trả lời xong, nở nụ cười chấp nhận thua cuộc.

“Không muội cũng mạnh mà, chiêu hỏa bạo đó cũng luyện được tới tiểu thành rồi còn gì”

“hazz, nàng ta cứ cố sức hoài không” Tiêu Thần nhìn thần ảnh đang bị thương kia mà đau long, móc trong ngực ra bình hồi xuân tán, là thứ trị thương rất tốt mà hắn dung toàn bộ điểm còn lại để đổi.

“Tiêu Thần đâu nếu có gan ra đấy solo với ông” Tiêu Cuồng đứng trên đài mà hét về phía hắn, mọi người xung quanh thì nhìn xem phản ứng hắn thế nào.

Tiêu Thần cười cười : “Bệnh gì cử” nói xong nhún nhẹ đạp không nhảy lên đài, thần hình hắn nhẹ nhàng gió thổi làm quần áo hắn phiêu dật, mái tóc che khuất một bên mặt bị gió thổi lên, làm lộ ra khuôn mặt tuấn tú mà tà dị.

“Woa, ngầu quá”

“Đẹp trai ghê”

“Thân pháp ghê thật”

Hắn đáp xuống đối diện với Tiêu Cuồng với những tiếng kinh hô, trong số đó

“Ngươi nói xem quan hệ của ngươi với Tiêu Lệ là gì, nếu không ta sẽ cho ngươi hối hận” Tiêu Cuồng đứng thẳng giọng đằng đằng sát khí với Tiêu Thần.

“Là ai thì liên quan gì đến ngươi, đánh nhanh đi ta về ngủ” Tiêu Thần ngoáy lỗ mũi khinh thường nhìn Tiêu Cuồng, hai anh em Tiêu Cuồng với Tiêu Nộ cũng như tên, Cuồng Nộ, luôn luôn to mồm trước trận đấu.

“Muội xem hắn gặp rắc rối nè” Tiêu Ngọc đứng bên cạnh Cười với Tiêu Lệ

“Hì, Tiểu bại hoại nhà muội mạnh lắm, tỷ yên tâm” Tiêu Lệ đạp lại nhưng cảm thấy cái gì đó không đúng, quay sang nhìn Tiêu Ngọc, thì thấy nàng đang bụm miệng cười, Tiêu Lệ đỏ mặt cuối xuống muốn tìm lổ nào để chui xuống a.

“Được rồi bắt đầu đi”

“Hây yaaa người đỡ nè” Tiêu Cuồng vừa dứt lời, quyền pháp vừa tung ra, Hổ Hình Quyền, Huyền cấp sơ giai, đấu kỹ đắc ý của đại trưởng lão, không ngờ lão ta lại truyền cho Tiêu Cuồng.

“Con mẹ nó Phá Băng Quyền” Tiêu Thần cũng hét lên Quyền đối quyền toàn bộ ập lên nhau.

“ẦM” cái gì??? Tất cả mọi người đang quan sát.

“Con mẹ gì thế Đấu Sư Ngũ tinh”

“Hắn giấu tu vi”

“Đkm toi Tiêu Thần rồi”

Oaaa, khóe miệng Tiêu thần hiện ra một tia máu, hắn nhìn kẻ trước mặt này, Tiêu Cuồng lúc đầu giấu tu vi để có thể bất ngờ xuất kích, không ngờ hắn tính kĩ tới thế.

“haha ngươi sang mắt chưa, dù ngươi có thế nào cũng là phế vật trong mắt ta thôi, kẻ như ngươi không xứng với Tiêu Lệ đâu” do chiếm thế chủ động nên Tiêu Cuồng hình như quên luôn việc Tiêu Thần chỉ mới tu luyện được đấu khí lại gần đây, hắn cười khinh bỉ.

“Ừ ngươi giỏi” Tiêu Thần nhếch môi, hắc vụ bao bọc xung quanh, cả thân ảnh biến mất, áp sát phía sau Tiêu Cuồng lúc nào không hay, canh lúc hắn không phòng thủ.

“Phá băng quyền” Một quyền đung thẳng qua lưng của Tiêu Cuồng “THỊCH” làm hắn mất thế, lao thẳng ra đằng trước, đòn toàn lực của Đấu Giả cửu tinh cộng thêm sau khi tu luyện Phá Băng Quyền thì thể chất của Tiêu Thần được cải biến không ít.

“Cái gì đấu kỹ đó là gì”

“Huyền cấp trung giai, không phải đấu kỹ của Tiêu Gia”

“Tộc trưởng” đại trưởng lão cau mày hướng Tiêu Chiến

“Xem tiếp đã”

Một bên Tiêu Lệ (Tiêu Mị): “Tiêu Thần, cố lên”

“Aaaa, thằng khốn, ta giết ngươi” Tiêu Cuồng hét lớn Lao tới Tiêu Thần.

“HỔ NHA” một tiếng gầm của Tiêu Cuồng, một cái đầu hổ to tướng hướng thẳng tới Tiêu Thần, há cái miệng đầy răng sắc nhọn.

“Đệt cái này mà trúng chắc đi” Ám Ảnh vận chuyển thân ảnh quỷ dị lúc ẩn lúc hiện, Tiêu Thần lúc này vận chuyển đấu khí vào Ám Ảnh với tốc độ nhanh nhất lao tới Tiêu Cuồng, chỉ còn cách này.

“Huyết Nộ” Một bộ Đấu Kỹ Hoàng Cấp Cao Giai, được Tú Nhi tặng sau Phá Băng Quyền, tuy nhiên Tiêu Thần ít luyện bởi vì khi sử dụng, cần tụ đấu khí vào máu ở cánh tay hay khắp chỗ nào trên cơ thể, huyết khí sôi sục bạo phát ra sức mạnh, giống như Phá Băng Quyền hay Hổ Hình Quyền chúng chỉ phát ra sát thương 60% của cơ thể thôi, nhưng Huyết Nộ nó sẽ giúp người đạt được 100% sát thương cơ thể và hơn thế đột phá giới hạn, mạnh thật nhưng độ nguy hiểm cũng cực cao, nếu không khống chế được đấu khí thì sẽ bị cắn trả, cơ thể bị huyết khí xâm nhập nổ tung mà chết.

“Tiêu Cuồng đỡ đi” sau khi tụ được huyết khí Tiêu Thần vận dụng đấu khí vào Ám Ảnh, lướt đi trong đoàn hắc vụ, tới gần Hổ kình lực.

“ẦM” Hổ Nha của Tiêu Cuồng đập thẳng xuống sàn đấu làm phá hủy luôn một khu vực đó, nhưng Tiêu Thần đã né được, lao tới trước mặt Tiêu Cuồng.

“Ngủ ngon nhé” “THỊCH” một quyền toàn lực bạo phát thẳng mặt Tiêu Cuồng, “ẦM” làm hắn văng thẳng đóng đinh trên bức tường đá, cả người tơi tả, máu tươi từ mặt chảy xuống, Tiêu Thần cũng không hơn, kình lực quá mạnh thổi bay ống áo tay phải, một cánh tay rắn chắc đầy máu.

“Như vậy là được rồi, dám đánh chủ ý nữ nhân ta ngươi đáng chết” Tiêu Thần thầm rủa Tiêu Cuồng trong lòng.

“Cuồng nhi, tên nhóc con ngươi đền mạng” một tiếng hét kèm theo đó một luồng đấu khí ập xuống chấn nhiếp Tiêu Thần, Đại trưởng lão.

“Quỳ Xuống chịu chết đi” ông ta đằng đằng sát khí lao thẳng hướng Tiêu Thần, cả người hắn bất động, máu từ miệng phun ra chân thì sắp sửa quỳ suống, cường giả đấu vương sao“Lão cẩu nếu ta còn sống mối nhục này ta sẽ tính với lão” Tiêu Thần sát khí hiện tại, thể hiện qua đôi mắt, đại trưởng lão thấy vậy bỗng dưng rét run, sát khí mạnh quá, càng quyết tâm giải quyết luôn một lần, trừ hậu họa

“Đủ rồi” một tiếng Gầm mang theo đấu khí chặn ngang trước Tiêu Thần, Tiêu Chiến.

“Ngươi biết quy tắc không, đường đường là đại trưởng lão lại ra tay với vãn bối”

“Tộc trưởng hắn sử dụng tà môn, hại cháu ta, là tà đạo phải diệt trừ”

“Trừ con mẹ ông” Tiêu Thần gầm lên hết sức.

Tất cả mọi người có mặt, hiện tại trợn mắt, tên này ngán thở rồi à, thời điểm này còn chửi mắng được.

“ĐKM nó, chỉ vì cái bao che chó má của ông với thằng cháu rác rưởi, mà ra tay với ta, được, hay lắm, lão nhớ đó chuyện này ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời” Hắn gằng lên từng chữ.

Tiêu Chiến thở dài, sau đó ngăn cản Đại trưởng lão : "Nếu ngươi tiếp tục thì chức Đại Trưởng Lão khỏi làm nữa" ,tiếp đến trấn an mọi người, hướng tới Tiêu Thần móc ra một bình dược “Ngươi dùng đi” sau đó để cho Tiêu Thần đang đứng không vững mà quay trở lại phía ghế ngồi, một bên đại trưởng lão ôm lấy Tiêu Cuồng đang trọng thương mà trừng mắt về phía Tiêu Thần.

“Ngươi thấy không, vượt cấp khiêu chiến”.

“Ừ còn có thể chịu được áp lực Đấu Vương nữa”

“Hắn ta mạnh thật”

“Tiêu Thần hửm, một chàng trai thú vị” Nhã Phi nhìn Hắc y thiếu niên đang đứng trên sân mà lẫm bẩm.

“Hắn, tại sao ta nhìn không thấu được” Tiêu Huân Nhi quan sát trận đấu, càng ngày càng tò mò với Tiêu Thần.

“Thần ca, huynh là của muội, mọi kẻ dám làm tổn hại tới huynh, ta sẽ giết hết” Tiêu Mị một bên sát khí đang hiện kín bên trong đôi mắt đẹp.

“Tiểu Bại Hoại ngươi có sao không” Tiêu Lệ là người đầu tiên lao lên đài dìu Tiêu Thần, khiến hắn được sủng mà lo.

“Tiêu Thần” thấy cảnh đó Tiêu Hàn càng ngày càng hận Tiêu Thần, khiến hắn chắc chắn với ý định trừ khử của mình.

“Hắn cực kỳ mạnh, sư phụ đã đúng, sẽ có lúc ta nên giải quyết với hắn” tinh quang trong mắt Tiêu Viêm xoẹt qua.

Quay lại với Tiêu Thần : “Có lẽ mình vẫn còn yếu, sau lần này chắc phải đi thí luyện thực chiến thôi, Tiêu Gia chắc không thể ở lại được rồi” hắn thở dài nghĩ đến đoạn đường phía trước, tương lai mình phải đi.