Chương 3: Sát Cơ Của Tiêu Thần

Sau khi phát sinh quan hệ với Tiêu Lệ thì Tiêu Thần cảm thấy thật tuyệt vời, sau hai kiếp đồng nam hiện tại hắn đã chính thức trở thành một người đàn ông chân chính, sau vụ đó vài ngày thì Nữ Thần Tú Nhi đã bơ ngay và luôn hắn ta, hiện tại hắn vẫn miệt mài van xin Nữ Thần kiêm luôn lão bà đại nhân.

“Nữ Thần xinh đẹp, Tú Nhi dễ thương, Lão Bà đại nhân,……. Ta sai rồi mà, không nên đánh thuốc nữ nhân a, tha ta lần này đi, đừng bơ đẹp ta như vậy mà” hắn van nài thấy mà thương, bây giờ hắn đang mấu chốt muốn tăng thực lực, lại muốn tạo lập dàn hậu cung thì phải thông qua đại lão bà này a, biết đâu khi nàng ta tức giận thì toi luôn cái hệ thống là chết cmnl.

“Hừ, ngươi đi tìm Tiêu Lệ của ngươi đi, người ta rất xinh đẹp mà, tối qua rên to lắm mà, còn ngươi sướng lắm cơ đấy hừ hừ” giọng nói càng ngày càng chua khiến cho Tiêu Thần ức chế thôi rồi.

“Nàng nói gì vậy, hì hì nàng là lớn mà, nàng là nữ thần đại nhân mà, làm gì mà đi tính toán mấy cái này chứ hihi” ây già nói nữ nhân là bình dấm chua di động đúng thật, tương lai sau này hơi bị khó nói à, bị quản là khỏi hậu với chả cung luôn đấy chứ.

“Ta thấy ngươi chả bao giờ thật thà cả, chỉ biết ngon ngọt dụ dỗ nữ nhân thôi” nàng mỉa mai hắn.

“Chứ sao, hai kiếp làm người cho nên ta đã rút ra kinh nghiệm xương máu đấy nhá, “Nước trong không có cá, người thật thà quá chẳng ai thương” thấy chưa hắc hắc” Tiêu Thần ưỡn ngực cười tà.

“Hazz không biết ta đưa ngươi sang đây là đúng hay sai đây” nàng nhìn hắn đang tự kỷ mà thở dài.

“Đúng chứ sao không, sau này nàng sẽ phát hiện việc làm hôm này của nàng là cực kỳ sáng suốt hihi”

“Rồi mà ngươi hiện tại đã đột phá 8 Đoạn đấu khí rồi nhỉ, tốc độ khá nhanh đó” nàng cho rằng tốc độ đột phá hiện tại còn chậm hơn so với những thiên tài gia tộc lớn, và trên tất cả là so với thần tộc nàng chỉ như hạt cát nằm giữa sa mạc thôi.

“Ừm tốc độ hiện tại thì khoảng vài ngày nữa thì tới đấu giả nhanh thôi, hazz tốc độ này chán thật” người bình thường mà nghe hắn nói cái này thì không phun nước miếng dìm chết hắn mới là lạ, người thường muốn đột phá một đoạn đấu khí thì phải mất hơn vài tháng trời, hắn hiện tại liên tục từ 2 đoạn vút bay tới 8 đoạn mà còn bảo chậm thì chịu thua.

“Ngươi muốn làm nhiệm vụ không, có nhiệm vụ hơi bị vui cho ngươi làm nè” nàng cười thần bí nói với hắn.

“Hả nhiệm vụ gì??” hắn thắc mắc hỏi, giữa trưa nắng mà nhiệm với chả vụ chán thật.

“Không có gì, chỉ là ngươi phải đập một đám ruồi sắp tới gây rối thôi” trong khi hắn đang ngây ngẩn với cái nhiệm vụ là lạ này thì bên ngoài vang lên tiếng một đám người.

“Tiêu Thần chó chết, mau ra cút ra đây cho gia gia” giọng nói hách dịch mang theo một tia khinh thường, chính là Tiêu Nộ, là cháu trai của tam trưởng lão, là thằng trẩu chuyên môn gây sự bắt nạt Tiêu Thần, bởi vì trong thế hệ hắn không thể đụng Tiêu Viêm, cũng không dám rớ vào Huân Nhi hay mấy người khác bởi vì bọn họ đã lên Đấu Giả hết rồi mà hắn hiện tại mới 7 đoạn đấu khí, nên mỗi lần bực tức chuyện gì thì đổ hết lên đầu Tiêu Thần, ai lại vì một tên phế vật không bối cảnh lại đi đắc tội với cháu trai trưởng lão đây, câu trả lời là không có ai.

Duy nhất chỉ có một cô gái đôi khi hỏi thăm hắn nhưng hắn không thể đáp lại, Tiêu Huân Nhi cô gái thiên tài hiện tại sóng đôi với Tiêu Viêm, sau này đại kết cục trở thành Viêm Hậu, Tiêu Thần biết được cốt truyện, nên hơi cay thằng tác nó ưu ái thằng Viêm quá, gái theo quá trời mà lấy mỗi Huân Nhi thôi, để tụi kia ngồi hóng. “Thế cho em xin hốt sạch dàn harem của anh Viêm nhé hắc hắc” ý nghĩ đầu tiên của hắn sau khi tới thế giới này là vậy. Mà quay lại với cảnh thằng trẩu Tiêu Nộ đã.

“Đkm trưa nắng thằng điên nào sủa om sòm làng xóm vậy” Tiêu Thần uể oải bước ra khỏi cửa nhìn vào sáu tên đằng trước, hiện tại hắn có thể nhìn thấy tu vi của một số người yếu hơn hoặc trên mình chút xíu rồi, sáu tên có hai tên 8 đoạn đấu khí, bốn tên 7 đoạn trong đó có Tiêu Nộ.

“Á đù, Tiêu Thần hôm nay ngươi ăn gan hùm mới dám mắng thiếu gia nhà ta” một tên tay chân to mồm khinh miệt chỉ vào Tiêu Thần chửi xối xả.

“Hừ hắn dám mắng ta là chuyện nhỏ, nhưng ngươi đã làm gì Tiêu Lệ, nàng ta được định làm vợ ca ca ta rồi, biết điều thì cút đi” thì ra Tiêu Lệ sẽ được gả cho ca ca Tiêu Nộ là Tiêu Cuồng, một tên thiên tài của Tiêu Gia hiện tại nghe đâu đang bế quan đột phá đấu sư thì phải.

“Chà chà có người dành nữ nhân với ngươi kìa, bây giờ sao đây Lão Công đại nhân haha” giọng cười của Tú Nhi làm cho Tiêu Thần hơi khó chịu, khó chịu không phải vì nàng mà là vì tự nhiên ký ức cũ bên trong Tiêu Thần bị khui ra, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp bị đưa đi ngay trước mặt hắn, nàng nước mắt nhìn hắn, người con gái đầu tiên hắn thích bị đưa đi gả cho Triệu gia ở Thành Đô, vì không muốn phải gả đi mà nàng đã chọn cách tự tử, nhảy từ trên vách núi xuống, sự kiện đó đã in sâu vào trong lòng hắn, chỉ tại hắn quá yếu không thể bảo vệ được nàng, hắn đã từng thề không đội trời chung với Triệu Gia và đại trưởng lão kẻ đã ép hôn nàng ấy, hiện tại cái tình cảnh ấy lại khơi dậy sát cơ bên trong Tiêu Thần, hắn không muốn nó tái diễn lần nữa, không bao giờ.

Hắn tối sầm mặt gằn lên từng chữ : “Trên đời này điều ngu xuẩn nhất của một thằng đàn ông là để cho nữ nhân của mình bên cạnh thằng khác, mà ta hiện tại cảm thấy muốn cho thằng đó hối hận vì dám đánh ý với nữ nhân của ta”.

“Hắc hắc ngươi thì làm được cái gì, chỉ cần không chết cứ thẳng tay mà đập hắn cho ta” hai tên đầu tiên nghe thấy vậy liền xông lên hướng thẳng Tiêu Thần mà đánh tới, Tiêu Nộ cười lạnh nhìn Tiêu Thần, nếu như mọi hôm thì Tiêu Thần chắc chắn sẽ bị đập nhừ tử, nhưng hôm nay mọi chuyển sẽ đảo ngược lại…..

“Ầm……rắc!!...rắc!!” hai bóng người vừa lao lên bị đánh bay ra đằng sau va vào hàng cây có thể nghe tiếng xương bị gãy, lúc này Tiêu Nộ sững sờ một lúc mới phục hồi nhìn lại Tiêu Thần như nhìn thấy quái vật, hai tên vừa rồi là 8 Đoạn Đấu Khí a, nhưng lại bị một kích đánh bay, cái này thì hắn cả kinh, từ khi nào Tiêu Thần hắn tu luyện được vậy.

“Ngươi…ngươi có thể tu luyện đấu khí” hắn lắp bắp nhìn Tiêu Thần, nhưng bình tĩnh lại, hắn có gì phải sợ, gia gia hắn là tam trưởng lão, lại có đại ca là thiên tài gia tộc thì Tiêu Thần làm sao dám đánh hắn, nhưng quyền quyết định không phải của hắn, một bóng đen quỷ dị lướt tới trước mặt hắn cổ hắn bị một bàn tay rắn chắc bóp lấy lôi đi như một con gà.

“Tiêu Thần ngươi dám đánh ta, ta không tha cho ngươi đâu” hắn trong lòng tuy sợ nhưng vẫn uy hiếp Tiêu Thần.

“Ngươi nghĩ ta sợ sao, hiện tại nếu giết ngươi thì không ai biết” trong mắt Tiêu Thần lóe lên sự lãnh lẽo khiến Tiêu Nộ khiếp hãi.

“Các..các ngươi mau lên đánh chết tên điên này cho ta” hắn hét lên khiến 3 tên tay chân còn lại lao lên tấn công Tiêu Thần, nhưng chỉ thấy toàn thân Tiêu Thần được bao bọc bởi hắc sắc quỷ dị, hiện tại Tiêu Thần hắn tu luyện Ám Ảnh đã được cảnh giới nhập môn rồi, có thể lướt đi khá nhanh cộng thêm hắn thường luyện một bộ công pháp luyện thể mà phải cầu xin Tú Nhi dữ lắm mới được tên là “Phá Băng Quyền” công pháp này thiên về tấn công nhưng tu luyện khá là khó chịu, hằng ngày phải tập đấm quyền trên đá, đấm tới mấy viên đá nát như cát là hiểu rồi, hiện tại cho dù Đấu Giả hắn cũng có thể solo lấy chiến công đầu.

“Hừ hôm nay lấy các ngươi khai đao” vừa nói xong Tiêu Thần vung Quyền Phá Băng một cỗ kình lực chấn nát toàn bộ cơ thể của một tên 7 Đoạn Đấu Khí, Ám Ảnh di chuyển áp sát lại một bên tên bên trái, một cước đá thẳng mệnh môn làm hắn đi bán muối ngay tại chỗ, tên còn lại sợ hãi nhìn hai đồng bạn vừa đi thăm ông bà, hắn định quay đầu bỏ chạy nhưng một con lạnh sống lưng ập tới, không kịp hét một tiếng thì ngực bị kình lực chấn thủng một lỗ máu văng tứ tung, giờ phút này Tiêu Thần không vì giết người mà cảm thấy khó chịu chắc tại vì ý thức được dung hợp cùng với hận ý của Tiêu Thần khi trước nên tạo ra một kẻ máu lạnh, hắn liếc măt lại Tiêu Nộ đang ngồi bệt trên mặt đất, toàn thân đang run như cầy sấy, phía dưới đã ướt đến một mãng lớn.

“Ngươi ngươi ta ….. tha cho ta đi ta sai rồi, làm ơn đừng giết ta, ngươi muốn gì ta cũng đưa cho ngươi đừng giết ta” hiện giờ Tiêu Nộ không còn dáng vẻ ngáo đá khi trước nữa mà bộ dạng hiện tại giống mấy ả đàn bà đi xem phim ma vậy a.

Tiêu Thần nở nụ cười, nhưng trong mắt Tiêu Nộ thì nụ cười ấy như một ác ma : “hazz ta không giết người đâu yên tâm” lời này vừa ra Tiêu Nộ hơi yên tâm, ít nhất hắn không dám đụng tới mình, chờ xong vụ này thì Tiêu Thần chuẩn bị chết đi, hận ý đối với Tiêu Thần chỉ dám phát tiết trong lòng, nhưng chưa tới vài giây thì sắc mặt hắn tái xanh, máu từ trong miệng trào ra thấm đầy quần áo, một quyền hiện tại đang ở trên ngực hắn thẳng ngay tim, hắn chỉ nhìn Tiêu Thần với ánh mắt tại sao? Rồi ngã xuống trợn mắt.

“Ta nói không giết người, nhưng không nói để ngươi sống, tưởng ta ngu sao thả ngươi để ngươi kêu người đối phó ta sao ha” Tiêu Thần lạnh lùng nhìn thi thể Tiêu nộ trên mặt đất, miệng nhếch lên nụ cười khinh miệt.

“Ồ, ngươi giết người rồi này, thật không ngờ kẻ ngơ ngơ ngáo ngáo như ngươi lại ra tay độc đến vậy a” Tú Nhị từ trong tinh thần của Tiêu Thần nhìn mấy đống thịt đang nằm ngỗn ngang mà nói.

“Tú Nhi có thể hấp thu lũ này đổi thành linh thạch không”

“Có thể nhưng hai tên kia còn chưa chết kìa” Tiêu Thần quay sang nhìn hai tên 8 Đoạn Đấu Khí đang bất tỉnh, “Chỉ trách các ngươi theo nhầm chủ thôi, nói xong một cước đạp nát mệnh môn của hai tên đó, từ đỉnh đầu của Tiêu Thần bắn ra một chùm ánh sáng nhạt, bỗng chốc toàn bộ mấy cái xác kèm theo mấy vết máu biến mất tăm.

“Um mấy tên này chẳng đáng xỉa răng nữa là, linh hồn quá yếu, sáu tên tất cả 130 linh thạch, à còn nhiệm vụ ngươi hoàn thành được cộng thêm 2.000 linh thạch và cho ngươi một loại dị hỏa nè, thấy ta tốt không hì hì”.

“Thôi được rồi Dị Hỏa gì thế, có phải một trong 23 loại dị hỏa trên bảng dị hỏa không”

“Hừ mấy dị hỏa đó là cóc đòi so với dị hỏa của ta, nói nghe nè Dị Hỏa này có tên là Đế Long Hắc Viêm, Là Hỏa Tinh của Hắc Long Đế sau khi chết tạo thành, lúc ta đi chơi thì gặp ngay một cái núi lửa hắc sắc, ta đi vào thì thấy đóm lửa đen này, sau khi Long Tinh bị lửa hòa tan thì toàn bộ năng lượng của nó được giải phóng ra hết, ngọn lửa này có thể thiêu cháy cả không gian lẫn thời gian luôn đó nha, dù cho có thân thể thần thánh bất diệt cũng bị thiêu cháy luôn đó Hắc Long Đế viễn cổ không đùa được đâu, dù cho ta thời kỳ đỉnh phong cũng không dám hó hé với nó nữa, lúc ta lấy nó đi cũng hơi cực khổ à, lửa này một khi đã cháy thì phải cần người sở hữu ra tay dập tắt, nếu không thì sẽ đợi nó cháy bảy ngày bảy đêm mà không thứ gì có thể dập tắt được,muốn luyện dị hỏa này thì phải đột phá tới Đấu Giả à nha, không thì không chịu nỗi đâu, mà nói luôn ta đưa ngươi 1 phần 100 hỏa lực thôi, nếu không bị ngọn lửa này quay ngược thôn phệ ngươi luôn thì toi.

Nghe xong Tú Nhi giải thích thì hắn cũng minh bạch được loại dị hỏa thú này có khi còn khủng khiếp hơn dị hỏa của Tiêu Viêm sau này nữa a, thiêu cháy cả thần thánh, nghe thôi cũng ngầu cmnr “Tú Nhi toàn bộ linh thạch đưa hết vào trong cơ thể ta để ta đột phá đến Đấu Giả đi, hiện tại tới Đấu Giả thì ta mới yên tâm được”.

“Được thôi ngươi ngồi xuống đi, ta đưa tinh thạch vào trong cơ thể ngươi nè”

Tiêu Thần vừa ngồi xuống vạn đan điền, một luồng năng lượng tinh khiết đổ vào trong cơ thể hắn, 8 đoạn đấu khí, 9 đoạn đấu khí, đỉnh phong, đột phá Đấu Giả, vẫn còn đang tiếp tục, Đấu Giả nhất tinh, nhị tinh,… kết thúc một phát bay lên tận Đấu Giả nhị tinh, năng lượng tuy tăng nhanh nhưng áp lực cơ thể cũng rất lớn, hắn mở mắt thét dài một tiếng, kình lực bắn ra bốn phía.

“Đấu Giả, ta đã là Đấu Giả rồi, Tiêu Cuồng dám đánh chủ ý đến nữ nhân của ta, ngươi hãy đợi đó” Ttinh quang lóe lên trong đôi mắt hắn, sát khí lạnh như băng, nhưng hiện tại lúc này còn có một đôi mắt đẹp đang nhìn vào Hắn, không Phải Tú Nhi, vậy là ai???.