Chương 8: Chương 8: Đấu Đế Đại Lục (5)

Công pháp tại Đấu Đế Đại Lục, Thiên Giai hiển nhiên không phải cái cấp bậc cao nhất. Đứng trên Thiên Giai là có Thánh Giai, Đế Giai, Hồng Giai, Hoang Giai, Vũ Giai, Trụ Giai, Giới Giai. Cuối cùng là tồn tại truyền thuyết thứ tư, Thần Giai công pháp. Mỗi giai công pháp chia làm Sơ Cấp, Trung Cấp, Cao Cấp, Đỉnh Cấp.

Đấu Kỹ hiển nhiên có chút phát triển. Thiên Giai Đấu Kỹ tại đây chỉ một cái hạ phẩm không đáng nói. Đứng trên Thiên Giai Đấu Kỹ, chính là Động Giai, Vực Giai, Thánh Giai, Cực Giai. Tồn tại truyền thuyết thứ năm, Thần Giai Đấu Kỹ.

Không giống đại lục Đấu Khí, tại đại lục Đấu Đế này. Bí pháp đương nhiên phân chia cấp bậc cao thấp rõ ràng. Sơ Giai, Trung Giai, Cao Giai, Đỉnh Gian, Địa Giai, Thiên Giai, Thánh Giai, Nguyên Giai. Tồn tại truyền thuyết thứ sáu, Thần Giai bí pháp.

Tại đây khi đột phá một cảnh giới, thì liền đón nhận Đế Kiếp. Một đạo lôi đình Đế Kiếp từ trời giáng xuống có uy lực khiến cả cường gửi Đế Khí vô lực chống trả, nhưng nếu cường giả thân thể cùng linh hồn đủ mạnh mẽ cường hùng chịu đựng, tuyệt đối thành công đột phá hình cảnh.

Một đoạn thời gian mười ngày trôi qua, Tiêu Viêm thân ảnh tĩnh tâm trên đỉnh tiểu Sơn, dường như khí chất phát ra từ hắn không còn dạng điên cuồng bạo loạn, thời điểm hiện tại tựa như ngọn lửa âm thầm thiêu đốt tất cả. Vân Bích Kiều nói đối vượt người tu hành, tu tâm là chuyện không thể thiếu, tâm trí vững vàng trong mọi hoàn cảnh, chính là điều quan trọng nhất của cường giả chân chính.

“Nè tên vô lạ.” Tiêu Viêm tâm tĩnh tựa nước chảy, ý nghĩ lan truyền đến thứ tàn hồn ẩn nấp bên trong linh hồn hắn. Một điệu cười không có phần gian xảo, chỉ có một loại thoải mái chưa từng trải nghiệm qua.

Bên trong linh hồn Tiêu Viêm, long hồn phách bị gọi bằng cái “tên vô lại”, liền lộ rõ bất mãn: “Tiểu tử ngươi dám gọi ta bằng cái tên đó nữa. Đợi ta phục sinh liền đem ngươi diệt.”

Tiêu Viêm thật chất tò mò thứ hồn phách long chủng này thuộc dạng gì cấp bậc, chỉ dựa vào chút tàn hồn với thực lực cỏn con của hắn liền đột phá vòng vây, chứng tỏ kinh nghiệm lẫn kiến thức của tên vô lại này không tầm thường.

“Ngươi không xưng tên tuổi, ta chẳng biết gọi ngươi như nào.” Nghe hồi đáp từ Tiêu Viêm, long hồn phách kia cuối cùng cũng chịu xưng tên: “Ta gọi Long Nguyệt Nha, một trong Thập Đại Thần Thú thời Thượng Cổ.”

Thập Đại Thần Thú Thượng Cổ? Chính Tiêu Viêm từng nghe Vân Bích Kiều kể lại. Vào thời thượng cổ tồn tại những sinh vật được xưng “Thần Thú” vì huyết mạch lẫn thực lực của chúng. Đứng đầu trong các Thần Thú, gọi là Thập Đại Thần Thú, nhưng sau trận Thần Thú huyết chiến, tất cả vẫn lạc, chỉ lưu lại tàn hồn huyết tinh cùng Thú Thuật của chúng.

Nghe Long Nguyệt Nha là một trong Thập Đại Thần Thú thời đại Thượng Cổ, Tiêu Viêm nảy sinh chút dã tâm, nói: “Thần Thú đại nhân, thật mạo phạm. Ngài đang nương nhờ linh hồn ta để bảo tồn linh hồn, liệu rằng ngài tặng có bảo vật gì cho ta không?”

“Tiểu tử ngươi tâm tư vẫn rất tham.” Long Nguyệt Nha phê bình. Nhưng nàng vẫn nói: “Hừ ngươi chỗ tốt từ ta đã lấy từ lúc linh hồn hai ta hoàn mỹ dung nhập. Thú Thuật Chân Long, bài danh thứ nhất trên Thú Thuật Bảng đã nằm trong tay ngươi, thậm chí có ta bên trong ngươi. Ngươi cũng được tính như cái Ma Thú gia tộc người, có thể tuỳ tiện thôn phệ Thú Thuật.”

“Bất quá, Thú Thuật Chân Long này vẫn chưa tiến hoá hoàn thiện. Muốn nó tiến hoá hoàn hảo tuỳ vào vận khí tiểu tử ngươi.”

Nghe Thú Thuật bài danh đứng đầu nằm trong tay, Tiêu Viêm lòng càng thêm chấn động không thôi. Thú Thuật được xem là thần vật, bây giờ một trong các đệ nhất Thần Vật rơi vào tay hắn. Hắn liệu rằng có thể không vui. Nhưng tự nhiên nhận biết không nên khoe khoang, thứ thần vật ai cũng muốn có được, nếu để lộ nằm trong tay hắn, tuyệt đối sẽ gặp không ít truy sát.

Tiêu Viêm từ trạng thái tĩnh tâm chuyển sang trạng thái tu luyện. Thời gian một tháng dưỡng thương, kinh mạch tổn thương đã hoàn toàn bình phục. Hắn đã có thể lần nữa tu luyện tự do. Thiên địa nguyên khí như một vòng xoáy hội tụ lại bao quanh lấy toàn cơ thể Tiêu Viêm, cặp mặt chậm rãi nhắm lại.

Nguyên Khí thuần khiết sinh ra tại thiên địa như cơn bão cuồng cuộn tụ lại bên trong vùng bụng của Tiêu Viêm. Thời điểm tại hắn thực sự nhận thức công pháp Phần Quyết xảy ra biến hoá, Thiên Giai Cao Cấp sớm không còn, dường như đã vượt qua cấp bậc trước đó. Có lẽ nhờ vào Thú Thuật Chân Long chưa hoàn hảo mà đột phá Phần Quyết, nhưng kỳ thực hắn vẫn ngạc nhiên khi Phần Quyết không chỉ hấp thụ Dị Hoả mà tấn cấp, ngược lại còn thôn phệ Thú Thuật tấn cấp. Chẳng lẽ Phần Quyết là công pháp có thể đột phá thành Thần Giai? Liệu rằng nó có tác dụng với Ma Khí cùng Yêu Ấn.

“Công pháp tiến hoá nhờ thôn phệ Thần Vật? Quả nhiên vẫn là Thú Thuật Chân Long của lão nương cường hùng, chưa hoàn hảo đã giúp thứ công pháp điên cuồng nhà ngươi từ Thiên Giai Cao Cấp đột phá lên Thánh Giai Cao Cấp.”

Nghe Long Nguyệt Nha nói, Tiêu Viêm càng kinh hỉ. Thánh Giai Cao Cấp công pháp, quả nhiên Phần Quyết đã tấn lên không ít cấp độ.

Tốc độ hấp thụ Đấu Khí Nguyên Khí thiên địa vạn vật càng nhanh hơn trước. Tiêu Viêm một bước liền xảy ra sự đột phá, hào quang đỏ cam chiếu rọi lên trời cao.

“Tiêu Viêm….ta quả nhiên không nhìn lầm.” Vân Bích Kiều từ xa quan sát, miệng chép chép nói ra.

Tiêu Viêm đã bước qua bình cảnh Đế Khí, tiến vào Nhị Tinh Đế Khí Trung Kì Cực Cấp. Nếu bây giờ đối đầu với Hồn Thiên Đế thời điểm vừa tấn Đấu Đế, thì hắn chỉ đơn giản một cái búng tay liền có thể tiêu diệt.