Tiêu Viêm tạm biệt Vân Bích Kiều, hắn muốn một mình trải nghiệm thế giới này. Một địa phương xa lạ nguy hiểm, tự mình trải nghiệm nó thì quả thật rất nguy hiểm. Nhưng hắn tự tin như vậy, thực chất là có Long Nguyệt Nha bên cạnh chỉ điểm. Nó cỡ nào cũng là Thần Thú Thượng Cổ, thực lực lẫn kiến thức đối với thế giới này là thâm sâu, có nó bên cạnh. Tiêu Viêm đương nhiên không quá lo sợ.
Bước đi trong sâm lâm, qua những hàng cây cứng cáp vững chắc, Tiêu Viêm thuở ngạc nhiên trước nồng nộ Nguyên Khí nhiều đến mức thừa thãi của nơi đây. Đại Lục Đấu Khí không có lấy một tia Nguyên Khí để xài, còn địa phương ngày lại quá thừa.
“Nhiêu đây mà thừa?” Long Nguyệt Nha đọc được suy nghĩ của Tiêu Viêm, liền bất mãn nói: “So với thời đại của bổn cô nương thì cỡ này Nguyên Khí chỉ bằng kiến con đấy.”
Thời đại Thượng Cổ, Nguyên Khí dồi dào đến mức độ đó ư? Một sự chấn kinh lan truyền tới thân thể Tiêu Viêm, quả nhiên dù trải qua bao nhiều thời đại. Thì cường giả thời xa xưa vẫn luôn vượt qua cường giả thời nay. Chỉ cần biết Nguyên Khí thời đại này không bằng một phần của thời đại Thượng Cổ, Tiêu Viêm liền nhận thức thời đại Thượng Cổ cường giả dư thừa đến mức độ nào.
Bước ra khỏi khu rừng, đập vào tầm mắt Tiêu Viêm chính là một mảnh đất hoang mạc, không có bất kì dấu hiệu sự sống nào. Hắn vốn đang ở Hoả Vực, chỉ là nằm ở sát biên giới Hoả Vực cùng Thiên Vực, bây giờ muốn tìm đường tới nơi có người sống, quả thật khó khăn.
“Đi bộ thế này thì đến chừng nào. Ngươi lấy thực lực Đế Khí thấp hèn, vẫn đủ sức bay lượn tứ phương cái vực nhỏ này.” Long Nguyệt Nha oán thầm.
“Ta là đang khám phá. Không vội vàng, con đường tu hành còn dài, ta không nên nóng vội. Đi bộ như này, biết đầu gặp trúng cơ duyên gì đó thì sao.” Tiêu Viêm ôm ngực, cười khẩy, nói với Long Nguyệt Nha.
Cơ duyên? Nó thực sự dựa vào vận khí của người. Bộ hắn tưởng là rau bán ngoài chợ à? Cơ duyên có được Chân Long Thú Thuật với luyện thành nhục thân cường hùng là vận khí quá nghịch thiên rồi. Giờ hắn còn muốn cơ duyên? Hắn tưởng vận khí mình luôn tốt đến nghịch thiên à?
Long Nguyệt Nha không thèm hồi đáp lại Tiêu Viêm, yên lặng tĩnh dưỡng linh hồn.
Đang đi trên mảnh hoang mạc, Tiêu Viêm bất chợt nhớ lại Vân Bích Kiều là cái Hoa Vực người, nàng rốt cuộc tại sao xuất hiện tại Hoả Vực?
Chuyện này quả thật có chút kỳ lạ.
Nhưng Tiêu Viêm không bận tâm quá nhiều, nên cứ để nó sang một bên, rồi đi tiếp.
Rột! Rột!
Một âm thanh dưới mảnh đất hoang tàn truyền đến bên tai Tiêu Viêm, hệt như có một thứ gì đó đang di chuyển dưới lòng mặt đất. Hắn linh hồn lực phát động cảm ứng được một con rắn màu da nâu đang lăn cuồng cuộn bên dưới lòng đất, nó đang nhắm vào Tiêu Viêm tấn công.
Ầm!
Tiêu Viêm đợi nó gần chạm tới chỗ hắn, thì lập tức phóng thẳng lên cao né đòn. Thanh Liên Địa Tâm Hoả phát động, ngọn lửa phủ lấy nắm đấm Tiêu Viêm, một cái chớp mắt của Tiêu Viêm, thì đem con rắn nâu một quyền đánh bay ra xa.
“Nguyệt Nha thứ này là gì?”
“Hoang Mãng Linh, chỉ là một loại Ma Thú mãng xà cấp mười. Nhưng ngươi cẩn thận chút. Nó thực lực ta cảm ứng có thể ngang hàng với cường giả Đế Khí Ngũ Tinh Sơ Kì Sơ Cấp. Còn ngươi cảnh giới kém hơn, không cẩn thận thì mất mạng.” Long Nguyệt Nha lên tiếng nhắc nhở một phen, nhưng ngữ điệu lại bình tĩnh. Nó từng xem qua ký ức của Tiêu Viêm, quan sát từng trận chiến hắn trải qua. Mặc dù là chiến đấu ở cảnh giới thấp. Nhưng tại một thế giới cạn kiệt Nguyên Khí và huyết mạch Đấu Đế cạn kiệt, kỹ xảo lẫn kinh nghiệm chiến đấu lại thuộc dạng bá đạo. Giờ hắn có thêm nhục thân cường hùng từ Linh Dược trước đó, kết hợp thêm Thú Thuật Chân Long, muốn đối phó vượt cấp tại Đế Đạo Chi Giai, hoàn toàn đủ khả năng.
Tiêu Viêm phát động hai mươi loại Dị Hoả, lần nữa dung hợp chúng lại, ngọn lửa xanh đẹp đẽ lại hoá thành một cây thước trăm trượng. Dị Hoả Hằng Cổ Xích lại lần nữa xuất thế.
“Thiên Hoả?” Long Nguyệt Nha mặt mài hiện lên chút xám xị. Nó sớm nhận ra hai mươi hai ngọn lửa gọi Dị Hoả này, chính là hai mươi hai Hoả Linh phân tách từ Thiên Hoả. Hơn nữa loại Thiên Hoả này xếp hạng trên Thiên Hoả Bảng, có thể nói là trung lưu.
“Hãy để ta chứng kiến thử xem. Bài danh thứ mười lăm trên Thiên Hoả Bảng, Phá Ách Thanh Liên Viêm. Uy lực của ngươi rốt cuộc bậc nào?” Là Long Tộc thuộc Ma Thú gia tộc, Long Nguyệt Nha là chưa từng vận dụng được Thiên Hoả. Thiên Hoả yêu cầu chỉ nhân loại huyết mạch sử dụng, trừ khi tách thành Hoả Linh, nếu không các tộc khác vô pháp vận dụng. Giờ có cơ hội chứng kiến hỏa lực của Thiên Hoả, nàng muốn tận hưởng nó một chút.
Hơn nữa Long Nguyệt Nha nhận thấy Tiêu Viêm vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được hai mươi hai Hoả Linh này, chúng vẫn chưa hoàn toàn dung hợp lại.
“Tiêu Viêm ngươi quả thật vận khí lẫn thiên Phú đều tốt đến nghịch thiên đảo mệnh.”