Phía Tây Thiên Đấu Thành, trước mặt hai người Tần Vũ, Chu Trúc Thanh là một tòa nhà 3 tầng màu trắng xanh, mang dáng vẻ cao quý.
Tòa nhà này là Nguyệt Hiên mà Tần Vũ tìm cả sáng nay. Theo Tần Vũ biết, Nguyệt Hiên ban đầu được thành lập cho các quý tộc cùng thương gia học cách giao tiếp cùng đối ứng nho nhã lễ phép với nhau. Là một dạng lớp học tư nhân kiêm nằm vùng của Hạo Thiên Tông. Nhưng sau này bị Hoàng gia quý tộc lôi kéo gia nhập và sự kiện Lam Ngân Đường Hạo mà khiến Nguyệt Hiên thay đổi tôn chỉ. Còn Đường Nguyệt Hoa thông tin cơ bản là một quý mỹ nhân, là hoa hồng gai của Hạo Thiên Tông. Nàng là đệ tử trực hệ của tông, nhưng Võ Hồn biến dị khiến nàng không thể tu luyện, chỉ có thể dậm chân tại tiên thiên hồn lực. Nhưng Thiên cũng cho nàng một món quà mà các hồn sư mơ ước, Ưu nhã quý tộc lĩnh vực. Thiên phú lĩnh vực của nàng có thể làm dịu tâm, an thần. Áp chế xung động của hoóc-môn.
Chấp niệm của nàng chắc chỉ có mỗi việc tu luyện. Ngoài ra thì tất cả học sinh đi ra từ lò của nàng đều là ưu tú quý tộc. Rất ít thành phần vẫn còn xung động sau 1 năm dưới sự dạy bảo của nàng.
Tần Vũ ngừng suy nghĩ, gõ cửa gọi người ra. Một vị mặc áo tím, nhìn có vẻ bận rộn đón tiếp hai người. Hắn ngạc nhiên khi thấy hai tiểu thí hài gõ cửa mà không có người lớn đi theo, liền hỏi: "Các ngươi tìm ai? Là tới đi học hay để đi chơi?" Tần Vũ làm vẻ thành thật ngây thơ nói với hắn: "Chúng ta muốn gặp Hiên Chủ của Nguyệt Hiên."
Vị áo tím dứt khoát nói: "Về đi mấy đứa, Nguyệt Hiên 1 tuần nữa liền mở cửa dạy học. Chúng ta trong ngoài đều bận rộn, Nguyệt Hiên Chủ càng không có khả năng đón tiếp các ngươi." Tần Vũ quay lại sau lưng nhìn Trúc Thanh, rồi quay lại nói: "Vậy xin ngươi quay về báo cáo với Hiên Chủ hai chữ 'HẠO THIÊN'. Chúng ta sẽ chờ ngươi quay lại."
"Ta gọi Áo Đức(Aidan), các ngươi có thể gọi ta là Áo Chấp sự. Các ngươi đợi ta chút." - Vị gọi Áo Chấp sự này nhìn hai con mắt chân thật của Tần Vũ, do dự một lát rồi đồng ý. Cả hai đứng ngoài của chốc lát liền có cảnh vệ gọi: "Hai đứa nhỏ, Hiên Chủ kêu các ngươi vào."
Nguyệt Hiên tầng trên cùng, Trúc Thanh Tần Vũ đứng trước của đợi được gọi sau khi đi tham quan Nguyệt Hiên. Một giọng nữ vang lên: "Vào đi." Cả hai bước vào, Tần Vũ thì mang vẻ mặt tự tin, Trúc Thanh thì mang vẻ lạnh nhạt. Phía trước mặt hai người là một căn phòng thiết kế đơn giản, có một chút cao quý dáng vẻ. Nhìn kỹ thì thấy các vật dụng đều bằng gỗ quý sứ xịn, sàn phòng được lót loại đá tương tự đá hoa cương, sạch đến nỗi có thể soi mặt của mình. Còn người ngồi đối diện hai người thì mặt vẻ ôn hoà, ngũ quan xinh đẹp. Từ bàn tay đánh giá ra, nàng là một người ôm, thân hình được giữ suýt sao.
Nàng chủ động: " Ta gọi Đường Nguyệt Hoa, là trong miệng ngươi Hiên Chủ. Không biết dùng hai chữ 'HẠO THIÊN' là để nói gì với ta?" Tần Vũ cười không trả lời, hỏi lại: "Ba chúng ta nói chuyện riêng được chứ? Không phải nơi dễ nghe lén thế này."
Đường Nguyệt Hoa nhận lời, vung ta mở Lĩnh Vực của mình, cách âm căn phòng với bên ngoài, nàng hỏi: "Ngươi đã có thể nói?" Tần Vũ cảm nhận tốt liền nói: "Hiên Chủ không biết vẫn còn tìm tung tích Hạo Thiên Đấu La hay không?" Câu hỏi của hắn khiến hai người nghe giật mình. Đường Nguyệt Hoa gấp gáp: "Ngươi biết hắn ở đâu?" Tần Vũ gật đầu: " Ta muốn làm một giao dịch. Thông tin Hạo Thiên Đấu La đổi lấy ta làm giáo viên của Nguyệt Hiên 1 năm. Tiền công 1 năm của ta sẽ thay bằng bạn gái của ta, Chu Trúc Thanh, được học ở đây trong 1 năm tới. Chúng ta lại có thể bàn điều kiện."
Nguyệt Hoa nghe điều kiện Tần Vũ liền sững sờ, điều kiện này thật sự quá tốt. Lại không hại nàng hay Nguyệt Hiên điểm nào. Tần Vũ có được nàng đồng ý, nói: "Hạo thiên đấu la 11 năm trước sự kiện liền sống ẩn dật tại Thánh Hồn Thôn làm thợ rèn. 5 năm trước liền biến mất, nhưng lại nhấp nhỏm có bóng dáng tại Nặc Đinh (Nordin) thành gần đó. Có khả năng đang giám sát ai đó hoặc đổi địa điểm ẩn cư. Ta chỉ biết như vậy." Trúc Thanh có chút không rõ tại sao hắn lại biết chuyện này, nhưng có nhiều thứ kì quái xuất hiện trên người Tần Vũ khiến nàng cũng quen rồi, nàng cũng không hỏi để khiến hắn khó xử.
Tần Vũ thông tin đã thỏa mãn Đường Nguyệt Hoa, nàng quay lại nói ra vấn đề: "Tuổi của ngươi còn rất nhỏ để làm giáo sư, ta cần kiểm tra lấy năng lực của ngươi để phục người. Không biết ngươi có thể làm gì?"
Tần Vũ nhắm mắt tìm giải pháp, xong liền nói: "Ta gọi Tần Vũ, ta sẽ biểu diễn bằng một bài hát, tên: Tình Đơn Phương." Hắn liền từ trong Nhẫn trữ vật (Vạn giới Châu) lấy ra một cái ghế 3 chân cao và một cây ghita. Đánh vài nhịp thử âm thanh, bắt đầu vừa đàn vừa hát:
"Nhiều lần ngập ngừng muốn ngỏ ý.
Tiếng yêu đương sao không thành câu.
Sợ rằng đường về không còn xa ,để bên em anh đưa lối về.
Nhiều lần trộm nhìn em thật lâu.
Nét thơ ngây chưa vương sầu lắng.
Nàng đẹp tựa ngàn muôn ánh sao.
Dịu dàng mong manh em xinh như cánh hoa đào.
Tình đơn phương
Đôi khi thấy em cười vui lòng anh xao xuyến
Nàng ơi hay biết chăng anh đã yêu từ lâu.
Mỗi khi bên em thơ ngây mà dằn lòng đừng nói ra.
E con tim trinh nguyên vương tình sầu chất ngất.
Sợ nụ hồng phai nhanh .em hờn em dỗi .
Anh mang cô đơn trên lối về.
Anh xin yêu em đơn phương thà rằng mình đừng nói ra.
Để mai đây bên em ta chung về lối cũ.
Dù lòng nhiều đớn đau yêu em từ lâu."
Mỗi lời nói câu hát đều nhẹ nhàng, thâm nhập người nghe dễ dàng. Hai nữ nghe xong bài hát liền vẫn còn ngẩn ngơ. Trúc Thanh như đã biết trước nhưng vẫn không nhịn ngạc nhiên nhìn hắn. Còn Đường Nguyệt Hoa như phát hiện thế giới mới mà ngây ngốc. Nàng không ngờ âm nhạc hắn đàn có thể du dương như thế, ngôn ngữ có thể đơn giản như vậy mà có thể lột tả ra ý nghĩ của một người. Từ trong hình dung, Tần Vũ trong mắt nàng trở lên lớn hơn, như một người từng trải trong cuộc sống. Nàng cũng không còn ý kiến gì nữa, liền cho hắn làm giáo sư trong Nguyệt Hiên.