Chưa đầy một phút giá của kiện vật phẩm này đã được đẩy lên. Vượt lên trên mười vạn điểm.
Vẫn y như củ. Khi tất cả đã ra cái giá cao nhất với họ thì Vân Uyên sẽ nói với cái giọng ngập ngừng.
– Mười vạn sáu nghìn.
Thấy phòng ba lẻ ba lại tăng giá. Hết thảy người đều chửi thề. Họ giờ chắc chắn rằn vị trên đó là người do đấu giá cài vào nhằm tăng giá..
Thoáng sau cái giá đã lên mười hai vạn thì cái giọng ngập ngừng đáng chết kia mới dừng lại.
Người đạp được kiện vật đấu giá tuy thắng, nhưng lại chẳng dễ nhìn, ông lão ấy hận không thể lên bóp cổ tên hỗn đản đang tăng giá kia.
Ở phía trên. Vân Uyên một hơi nhàn nhã uống trà, nhâm nhi từng ngụm. Ở sau hắn. Đường Hiên Đống cùng Đường Lam Thu méo miệng nhìn. Đường Lam Thu tiếng lên e dè hỏi.
– Rốt cuộc kiện vật phẩm nào làm ngươi không tiết để chơi trò bẩn thối này?
Nàng nhìn xuống màn hình thì thấy Vân Uyên đang nhìn hình của một cái mặt nạ. Nàng thoáng rùng mình. Giọng run lên nói.
– Ngươi mua cái này định gây họa để ai gánh?
Nhàn nhã Vân Uyên nói.
– Kẻ thù truyền kiếp là bạn lâu năm. Mượn mặt bạn làm ít việt. Họ không tính toán đâu.
Nghe đến méo mặt. Đường Lam Thu cùng Đường Hiên Đống lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng. Hai người họ bây giờ lập tức muốn chuồng đi. Nghĩ thế nào cái mặt nạ kia cũng là món đồ áp trục. Nếu theo thứ tự thì đợi đến khi món đồ đó đến. Thì cũng là món ba mươi bảy. Phiên đấu giá có bốn mươi món. Món thứ ba mươi bảy. Thì trước có ba mươi sáu kiện. Mười Kiện đầu hắn không ra tay. Nếu tính thế thì từ kiện thứ mười một đến đó. Cũng là hai mươi bảy kiện. Đồng nghĩa hai mươi bảy kẻ thù. chờ cửa. Đường Vũ Lân cùng Cổ Nguyệt Na khi nãy đã rời đi về thần giới có việt gấp. Còn ba người bọn họ tại đây. Giờ một lượt lên. Thì họ chịu cũng không nổi.
Lúc này. Vân Uyên liền nói.
– Các ngươi muốn mua gì thì nói. Ta còn nhấp nhả.
Nghe đến Đường Lam Thu vẫn một dạng kia nói. Ta chỉ cần một vạn điểm để mua cái kính đời mới kia là được. Cái ở Long Mã Tinh hư hết rồi.
Đường Hiên Đống mắt sáng như sao trời chạy đến. cầm lên cái bản vật phẩm bán. Chi vào một cái gương với những đường nét tinh xảo rồi nói.
– Uyên nè. Ta cần cái này.
Nhìn một cái Vân Uyên bình tỉnh cầm lại cái thiết bị rồi nói.
– Ngươi có bao nhiêu?
Nhìn lại ví tiền, Đường Hiên Đống liền nói Còn hai mươi vạn 3 nghìn điểm.
Vẫn dạng từ tốn Vân Uyên nói.
– Cái kính này là kiện áp trục trong đấu giá. Có thể đặt trên cả Độc ma chu chín vạn năm của ta. Nếu trước kia độc của đầu tám vạn năm đã là nghìn vạn đỗ lên. Thì ngươi nói chín vạn thì ở mức nào? Nếu ta đoán không sai thì sẽ là mười hai nghìn vạn. Ngươi nói đồ trên cả nó sẽ là cái giá nào?
Nghiền ngẫm một lúc Đường Hiên Đống nói.
–Vậy nếu nó được giới thiệu không đúng công năng thì sẽ như nào?
Nhíu mày, Vân Uyên nhỏ giọng nói.
– Ngươi nói rõ.
Hạ thấp giọng Đường Hiên Đống nói.
– Thú thật thì việt ta tấn thăng một mạch từ tứ hoàn đỉnh phong lên ngữ hoàn đỉnh phong cùng cái kính kia có chút liên quan.
Vừa nối hắn vừa chỉ chỉ vào một góc nhỏ của cái kính cổ rồi nói.
– Hoa văn này là hoa văn lạc ấn trong lăng mộ của Long tộc. Lần trước kia, phụ thân dẫn ta cùng tỷ tỷ vào trong. Vô tình ta nhặt được một viên đá có khắc một dạng văn tự cổ. Khi về ta định bụng sẽ đi tra cứu một chút thì vô tình dẫn động văn tự trên đó. Ngủ một hơi rồi tỉnh, thì ta thấy thực lực cùng khí huyết mình bớt chợt tăng cao tới bất ngờ.
Nói đến đó Vân Uyên nhìn hắn rồi nói.
– Ngươi nói thứ hoa văn văn tự trên cổ kính cùng cái viên đá giúp ngươi thăng cấp là đồng dạng. Đều xuất phát từ long tộc tổ địa? Nếu vậy làm sao nó lại ở kia. Nên nhớ long tộc tổ địa không ai được phép lấy đi bất cứ thứ gì? Khoang đã…
Trầm ngâm hồi lâu. Đầu hắn bắt đầu xâu chuỗi lại hết thảy. “Hình ảnh lão sư bại trận bởi một nữ tử, Hắc ám long vương hiến tế cho mình, nhưng vì cái gì chứ? Khoang đã, ánh bạc tinh ngân. Ánh bạc màu tinh ngân đại diện cho không gian chi lực đạt đến ngưỡng cực hạn bước cao. Nếu chỉ đến cực hạn nguyên tố đạt đến cấp độ tối cường của Liên Ban Long Mã thì chỉ có một. Không gian chúa tể, Không gian Long vương. Nếu vậy dễ nói. Nhưng đưa cổ kính có hoa văn văn tự cổ như vậy đem bán đấu giá công khai là làm gì, muốn đánh động hay muốn dẫn dụ? Không! Sẽ không đơn giản như vậy. Nếu muốn một người như Lão sư không nhận ra thì hắn buộc phải nhắm đến một mục tiêu khác. Một mục tiêu có đủ khả năng chưởng không Long Mã tinh trong tương lai, là một người hợp cách làm con rồi cho bản thân hắn. Nếu là mình. Mình sẽ… sẽ…” khó nhọc hắn đặt ra hàng ngàng khả năng, đặt mình vào vị trí kẻ trong tối ấy và rồi hắn trừng tròn con mắt, đáp án hiện ra khiến hắn kinh hải “Nhắm vào long thần chi tử.”. Lập tứ hắn đứng dậy nói.
– Lập tức thu hồi nó lại. Trực tiếp báo cho lão sư càng sớm càn tốt. Long tộc nội bộ cao tầng chắc chắn có nội giáng.
Nghe đến lời này hai người Đường Lam Thu cùng Đường Hiên Đống cứng đơ, nhưng sau một lúc .Nghĩ một hồi hắn trấn tỉnh rồi nói.
– Khoang đã. Âm thầm nói với lão sư, cái kính kia không nên mua lại hay đá động. Kệ nó. Chú ý người đập xuống. Xong phiên đấu giá, lập tức liên hệ lão sư cùng một số vị thần theo dõi. Kẻ đứng sau sẽ nghĩ đến người đập xuống phải là cao tầng long tộc vì chỉ có tầng lớp này mới nhận biết được hoa văn này. Hiện long tộc cao tần chỉ có hai người có khả năng làm ra hành động xốc nổi. Là hai người các ngươi đang ở đây. Nếu không ngoài dự kiến. Mục tiêu của chúng là hai ngươi. Có được các ngươi trong tay thì việt Uy hiếp Lão sư là điều đơn giản.
Đường Hiên Đống nghe đến đấy định rời đi trước để trực tiếp dẫn đến phụ thân thì liền bị Đường Lam Thu cản lại.
– Ngươi ngốc à? Nếu chủ ý là chúng ta thì bên ngoài chắc chắn có người.
Lúc nàng đang nói thì Vân Uyên chen lời nói.
– Thưa công chúa điện hạ không cần lo. Cứu tinh mạnh mẽ nhất của chúng ta hiện đã đến rồi ạ.
Lời hắn vừa dứt cánh cửa mở ra. Đường Lam Thu cùng Đường Lam Thu hai tỷ đệ đều thủ thế. Thì bớt trợt lộ ra khuôn mặt thân quen. Đó là lão sư của Vân Uyên cũng như phụ thân của hai người Đường Lam Thu cùng đường Hiên Đống. Theo sau là hai người. Một Nam một nữ. Hai người này đồng dạng là ông cố của hai người Đường Lam Thu cùng Đường Hiên Đống. Là Đường Tam cùng Mỹ Công Tử.
Tiếng vỗ tay tán thưởng từ Đường Tam vang lên. Vị Hải thần này nhìn Vân Uyên một lúc rồi nói.
– Quá giống rồi. Nếu không phải có thể suy luận như vầy. Thì ta đảm bảo nhầm nó với tiểu Uyên thật rồi. À nó cũng tên Uyên nhỉ?
Cúi đầu chào hỏi. Vân Uyên vô cùng cung kính với những vị này. (Không cung kính bị đập như con đấy)
Đường Hiên Vũ nhìn hắn một lúc rồi nói.
– Tiểu quỷ con cố tình làm loạn để chủ nơi đây gọi bọn ta đến phải không?
Cười xòa. Hắn không dám làm gì ranh ma trước mặt vị này nữa. So độ độc, hắn còn thua vị này cả Thước. “Cái tên bảng hiệu lù lù kiểu đó. Thiếu điều muốn vạch cái lưng ra nói ta là Dung Niệm Băng thôi. Người quen nên mới dám làm thế đó chứ. Người lạ ta chưa chắc làm việc lành mạnh như này đâu.”
Ý nghĩ này chỉ vừa dứt thì hắn ăn ngay một cái cốc đầu. Đường Hiên Vũ nhìn hắn rồi gằn giọng.
– Tiểu quỷ ngươi bày trò sấu không ít ấy. Đi về thôi! Người ta đuổi rồi.
Sửng sốt. Hắn cứng đơ nhìn lại rồi toang nói thì Đường Hiên Vũ đã chặn lời.
– Cái mặt nạ kia sẽ có người thay ngươi đập xuống, mai nhận. Lọ độc ma chu 9 vạn năm kia thì sẽ có video cho ngươi kiểm chứng. Có tổ gia ngươi không ai dám quỵt đâu. Với người ta là thần vương. Ham hố gì mấy đồng lẻ. À bảy lọ đan dược của ngươi trên kia bán xong rồi. Tiền chuyển vào thẻ ngươi rồi. Mở tin nhắn ra nhìn để xác nhận.
Thấy vị lão sư này của mình làm gọn ghẽ như vậy. Hắn không thôi cạn lời mà ngoan ngoãn rời đi.
Tống được ôn thần đi. Từ một góc khuất. Trung niên tóc vàng bước ra. Hắn thở ra hơi khí dài rồi chửi.
– Đường Tam ngươi xấu xa cũng thôi đi. Học trò cháu ngươi cũng chẳng phải dạng hiền lành gì. Luột của ta một cái mặt nạ với cái giá rẻ như cho đó. Còn phải ói tiền cái bình độc ma chu. Với trả gấp đôi số tiền đấu giá của bảy cái viên đan dược. Lỗ nặng rồi.
Hắn chưa hết ngui ngoai thì một cuộc gọi đến. Nhất tay bắt máy. Một người từ nhân viên hớt hải nói.
– Ông chủ, người ngài nói không nên cho đặt quá vạn điểm đến rồi ạ. Hắn dẫn theo ba đứa trẻ. Hắn đặt chín nghìn chín trăm chín chín điểm. Còn ba đứa nhóc theo hắn đặt mỗi đứa mười lăm vạn điểm cho hạng mục đấu đơn. Mỗi đứa một sàng. Sàng đấu luân xa. Mỗi trận tính như… Một bàn cược.
Nghe đến đấy vị trung niên ho một cái. Mắt hắn nổi đầy gân xanh, gào lên gây chấn động một mảng.
Tại trên tần 90 “Sàn Đấu Trường” Hai giờ sáng.
Trên một cái lôi đài lớn. Vân Uyên một thân tóc bạc kiên định đứng đó. Hắn ngạo nghễ không sờn.
Ở một lôi đài khác cách đó không xa. Thiếu nữ tóc lam tay cầm long thương chỉ đến người đối diện. Anhs mắt nàng sắt lẹm lộ ra xác khí bức người.
Tại một lôi đài khác. Một thiếu niên tóc lam tay nhất hoàng kim long thương. Âm trầm nhìn đối thủ trước mắt. Không còn dáng vẻ ngốc nghếch đơn thuần hằng ngày. Hắn tựa trở thành một con người khác vậy.
Tiếng chuông vang lên. Vân Uyên nhất động. Không gian lực vặn vẹo xé ra thông đạo. Phong nguyên tố cực hạn liên hồi gia trì đưa tốc độ của hắn lên cực hạn. Đối thủ chỉ vừa mở ra võ hồn để lộ sáu cái hồn hoàn màu đen thì đã ăn ngay một quyền tụ nguyên ngay thẳng vào mặt. Lực đạo tụ nguyên khiến kình khí xúc tác rồi kích phác. Đẩy lui khuôn mặt ấy nhẹ về sau một lúc rồi chợt bộc phát khiến vị thiếu niên hồn đế kia văng ra khỏi lôi đài. Võ hồn kim quy vừa lên nhưng chưa làm gì đã bị đấm khỏi lôi đài. Như thể ô quy núp trong cái mai nhỏ, vừa ló đầu đã ăn ngay một gậy.