Bình tỉnh một dạng hắn nhìn nàng rồi nói.
– Ngươi có thấy ta từ lúc rời khỏi Long Mã tinh đến nay khác lạ ở đâu không?
Hoài nghi một lúc Đường Lam Thu nhìn hắn thật kỹ rồi nói.
– Đôi đồng tử ngươi giờ nửa xám nửa tím? Hay là thực lực của ngươi nhảy từ buốn mươi chín cấp lên đến sáu mươi chín cấp…
Chửng người. Nàng hoài nghi nhìn hắn thật lâu. Đầy khó tin lắp bắp, không nhìn được mà chửi thề.
– Con bà nó. Ngươi rời đi chưa đầy một tháng mà tu vi nhảy tận hai mươi cấp. Đừng nói là nhờ nuốt độc để tu luyện nha. Nếu vậy quá biến thái rồi. Cái đẹp mặt nó chứ. Đường đường công chúa của Long Mã song tinh. Vất vả liều mạng cày cấp tới nay chỉ dừng ở năm mươi ba cấp, ngỡ vượt mặt hai gia hỏa các ngươi. Rốt cuộc một tên tích xúc, một đêm phóng lên năm mươi chín cấp. Một tên rời đi chưa đầy một tháng thì đột phá lên tới sáu mươi chín cấp. Quay đi quẩn lại ta lại là người có cấp thấp nhất. Thiên lý ở đâu? Các ngươi cài hack ở đâu chỉ ta.
Im lặng một khoảng lâu, rốt cuộc Đường Hiến Đống cũng có cơ hội để nói liền không kiêng nể chăm chọc tỷ tỷ.
– Làm gì có thiên lý nào có người tối ngày dọa đánh đệ đệ mình. Làm gì có bản hack nào ngoài nỗ lực. Bản thân tư chất cao. Có long châu sớm thì hay sao? Long châu chưa qua thần cấp cũng chỉ là thần khí đỉnh phong mà thôi. Làm sao có thể trợ giúp cho chủ lười được. Người ta không có long châu vẫn vượt mặt được đấy thôi.
Không còn bộ dáng công chúa tạo nhã lạnh lùng. Đường Lam Thu một hơi phóng qua vừa đánh tên đệ đệ mồm hỗn của mình vừa mắn.
– Châm chọc. Ai cho ngươi châm chọc. Một đêm lên hồn vương đỉnh phong thì hay à? Hôm nay để cấp năm mươi ba đánh cấp năm mươi chín một hơi. Xem năm mươi chín hay ho như nào?
Tiếng la vang lên. Miệng Đường Hiên Đống liên hồi gào lên.
– Gia gia, cứu con. Tỷ tỷ hành hung con. A Uyên cứu đệ. Đệ đệ. A!
Vân Uyên nhìn một màng. Nhất tay lên chắp lại nói khẽ.
– Nam mô A Di Đà Phật. Đáng Đời, Đáng đời.
Bên kia Cổ Nguyệt Na đi đến tách hai đứa nhỏ ra hai hướng rồi ổn định làm hòa.
Mà Đường Vũ Lân nhìn Vân Uyên từ lâu cũng đứng dậy. Đến bên cạnh hắn rồi nói.
– Vậy là con biết được thân thế của mẫu thân mình rồi nhỉ.
Thoáng xửng người, nhưng Vân Uyên vẫn trả lời.
– Dạ biết rồi ạ.
Đường Vũ Lân nhìn hắn một lúc rồi bật cười. Sau lại nói.
– Con còn cứng ngắc như vầy với ta. Vậy là chưa biết hết chuyện về nàng phải không?
Nhìn vào đáy mắt đầy hoài mong nhưng vẫn cố giữ bình tỉnh ấy. Đường Vũ Lân liền nói.
– Kỳ thật. Con rất giống con bé. Không những về thể chất hay màu tóc. Mà còn là tính cách với cả khuôn mặt. Cái cách cố giữ bình tỉnh cũng y hệt.
Vân Uyên một màng chăm chú không ngắt lời.
– Mẫu thân con là đệ tử của ta. Năm ấy nó một hơi muốn một mực theo ta bái sư. Kỳ thực với thiên phú của nó thì cùng thế hệ đồng trang sẽ không tìm thấy đối thủ. Độc nhất đạp hư không, ngạo nghễ nâng trường thương, tuyệt luân thập thương thức. Nói dài cũng phải cảm tháng. Con có biết vì gì ta lại bảo con gọi ta là gia gia không? Là bởi ta xem mẹ con như con gái của ta vậy. Không chỉ ta. Mà Hiên Vũ, cũng luôn xem con bé như muội muội của mình. Khi lần đầu gặp con, Hiên Vũ kỳ thật đã nhận ra con là con trai của con bé. Vậy nên mới thu con làm đồ đệ. Quả không nên làm sấu mặt thằng bé nhưng phải nói cho con biết một chuyện. Khi Hiên Vũ từ con biết được cuộc sống của con bé ở bên thế giới đó cực khổ tủi nhục. Nó đã muốn tìm mọi cách tìm đến Lucifer để tìm ra cái thiết bị qua lại của hai thế giới. Để nó qua kia trả hận cho con bé. Ha ha, không cần nói đến Hiên Vũ, chính ta cũng muốn đi đây. Vậy nên này hài tử. Đừng cứng ngắc như vậy nữa. Thả lỏng đi. Ở nơi đây con sẽ không phải cảnh giác như ngày thường nữa. Bởi chúng ta luôn là người thân của con. Nếu một ngày con có thể về bên kia. Trước mộ phần con bé. Có thể thay ta nói nhớ nhung với con bé được chứ?
Bên dưới đài đấu giá kiện vật phẩm đầu tiên đã được chốt chủ. Những tiến nghị luận ở khắp nơi. Tại phòng khách quý ba lẻ ba. Một cái gật đầu từ thiếu niên mười một tuổi hướng một vị thần mà đến. Biểu thị sự đồng ý. Họ không nói gì. Một hơi nhìn xuống bên dưới.
Những kiện vật phẩm đầu này hầu hết đều là những loại quả thực thuộc hai liên ban thương mai ngày thường hiếm gặp trên thị trường. Hầu hết sẽ có những công dụng đặc biệt cho mỗi người. Sinh nguyên quả bổ thận tráng dướng, Long ly quả cải tạo huyết mạch ẩn hiện tia long huyết, Hồn túc quả tăng tiếng hồn lực, Tục hồn quả bổ khuyết linh hồn vững chãi tinh thần hải,... Ở giai đoạn đầu này Hết thảy đều là những loại nguyên liệu đôi phần hiếm gặp. Nên những loại quả này ít nhiều cũng xếp được lên hàng chín vạn điểm đổ về đến 1 vạn điểm. Hết mười loại kiện dạo đầu. Không khí đôi phần lên cao.
Kiện tiếp theo đưa lên là kiện hồn đạo khí có thiết kế tinh xảo. Đấy là một kiện vật hình cầu với các chi tiết máy móc phức tạp vô cùng. Sau khi kiện vật ổn định. Vị nữ tử đấu giá sư đi đến bên khối cầu. Nhìn xung quanh một vòng rồi nói.
– Thưa quý vị quang khách. Kiện vật đấu giá thứ mười một của ngày hôm nay là một kiện phụ trợ hồn đạo khí. Có thể kết nối với đấu khải hay cơ giáp. Giúp cho các pháp trận hạch tâm của đấu khải hay cơ giáp hoạt động đến công suất cực đại trong thời gian dài mà không phải gặp bất kỳ sự cố nào. Bởi bản thân kiện vật trên đây đã là một kiện dự trữ năng. Nên việt nạp đầy nó bằng hồn lực là một điều đơn giản và nhanh chóng. Sẽ không khiến các vị tốn nhiều thời gian quý báo cho việt tu luyện. Và do độ hữu ích của nó. Nên chúng tôi quyết định mức giá khởi điểm cho nó là một vạn điểm. Mỗi lần tăng giá không dưới một nghìn. Vậy tiếp đây mời quý quang khách ra giá cho kiện vật phẩm.
Lời nàng vừa dứt, một ít người đã đua nhau gọi giá. Sau hồi tranh đấu kiện vật này chỉ dừng lại ở mức hai vạn ba nghìn điểm là dừng lại. Khi vị đấu giá sư định dõ xuống xác nhận bán đi món hồ thì một thanh âm lưỡng lự van lên.
– Hai vạn bốn nghìn điểm.
Thanh âm ấy lưỡng lự như thể đấy là mức giá tối đa mà gã có thể đưa ra vậy. Người trước đó ra giá hai nghìn ba nghìn tức nổ đóm mắt. Giá cao nhất của kiện phía trên chỉ là hai vạn mà thôi. Khi mức giá hai vạn ba nghìn vạn lên thì mọi người đã dừng không gọi nữa. Ấy vậy mà vẫn có kẻ kêu lên cái giá cao hơn. Nhưng mà vị trung niên cơ giáp sư ra giá hai vạn ba nghìn kia rất cần khối cầu cơ khí kia, bởi nó sẽ bù đắp vào khuyeent điểm chí mạng của hắn là lực bộc phát lâu dài. Nên hắn vẫn cắn rắn.
– Hai vạn năm nghìn điểm.
Hắn vừa dứt câu, không có thanh âm vang lên. Đấu giá sư đang đếm còn lại đúng một giây định gõ thì một cái thanh âm run rẩy lưỡng lự van lên.
– Hai vạn tám nghìn điểm.
Lời vừa dứt, một thanh âm chửi thề vang lên. Vị trung niên cơ giáp sư chỉ lên phòng khách quý của Vân Uyên rồi chửi thề.
– Con bà nhà ngươi. Đưa gái lên cao vậy làm cái gì?
Đáp lại hắn là một thanh âm gợi đòn của Đường Hiên Đống.
– Sao? Bạn cay hỏ? Uống sữa đi nha. Muốn thì nâng giá cao hơn bản gia gia đi.
Khí nộ lên cao. Cái giọng của Đường Hiên Đống gợi đòn đến khó tả. Khiến câu nói bình thường trong tai người lại thành một câu mỉa mai không hơn kém. Nộ khí đã lên vị trung niên kia liền nói.
– Ba vạn điểm.
Xong quay người hướng phòng khách quý kia mắn.
– Con bà nhà mày. Tăng giá nữa tao xem.
Vị trung niên này không phải không đủ khôn ngoan, hay nóng tính hay gì. Vốn là bởi hôm nay hắn chịu hơi nhiều đã kích. Vừa bị giáng chức thì hay tin vợ bỏ theo người khác, con trai thì chỉ có một là con của hắn, một là của hai đứa kia. Xe nhà cửa thì bị mất gần sạch, chỉ còn mỗi một căn nhà nhỏ. Tiền trong túi thì còn cở hai mươi vạn điểm. Tuy gọi là nhiều nhưng chẳng thấm vào đâu. Đến đấu giá thì bị tranh cướp hết vật này đến vật khác. Mất nhà mất xe mất vợ mất con mất cả tôn nghiêm chỉ trong một ngày thì bố ai chịu nổi mà không nóng.
Sau khi chốt được kiện vật này. Hắn căm hờn nhìn lên trên phòng của nhóm Vân Uyên rồi tức tối ngồi xuống.
Đưa kiện vật thứ mười một vào trong. Một nữ tử khác liền theo đó đẩy ra kiện vật đấu giá kế tiếp lên sàn đấu.
Sau khi kéo tắm khăn che lại. Toàn trường lạnh ngắt nhìn. Bởi thứ trước mắt chỉ là một cây kim nhỏ bình thường. Trong tràn khó hiểu. Một tràng nghị luận vang lên. Một số người cặm cụi nhìn xem các kiện vật sẽ được đấu giá có cây kim này hay không. Và kết quả là đều không có ai tìm thấy cả.
Lúc này vị đấu gia sư bước ra nói.
– Kính thưa quý quang khách. Có phải mọi người đang thắc mắc lắm phải không ạ? Vì cái gì một món đồ bình thường như vầy lại được xuất hiện tại đây? Kỳ thực ban đầu chúng tôi cũng có cùng câu hỏi như vậy với người đem nó tới. Nhưng ngay sau khi người này biểu diễn ra khả năng của nó thì chúng tôi lập tức đã đưa vội nó vào phiên đấu giá hôm nay. Bởi công dụng thần kỳ của nó.
Vừa nói đôi bàn tay nhỏ của vị nữ tử thon dài trắng mịn đưa ra cằm lên cái kim khâu ấy.
Từ tay nàng, một dòng hồn lực nồng hậu tràng ra, liên hồi rót vào trong cái kim nhỏ kia. Sau một hồi lâu sau, nàng dừng lại. Cầm lấy cái kim rồi rạch một đường dài. Mũi kim kéo đến đâu thì hư không nơi ấy vỡ nát đến đó.
Thân ngọc của nàng ung dung đi vào hư không. Gót chân nàng vừa vào tới trong. Tại mảnh hư vực kia liền lành lại. Tại cách đó một đoạn. Nàng lại bước ra, với cái kim trên tay.
Hướng toàn bộ các vị khách hàng nhẹ nhàng nói.
– Kiện vật phẩm này gọi Hư không Chìa khóa giá khởi điểm bốn vạn điểm. Mời chư vị.
Một tràng tranh cướp diễn ra. Không cần nói nhiều, chỉ cần làm ra hành động. Rạch một cái mở ra hư không. Không cần nói nhiều. Cái giá cho nó quả là đáng. Tuy nói Hồn thánh có thể vạch ra hư không. Nhưng hồn đế về trước thì sao? Họ không có khả năng như vậy.