Chương 50: Chương 50: Ép cung Tinh Thủy nội gián.

Thấy vậy, Tinh thủy điên cuồng bay ra sát mép lòng rồi gào lớn.

– Các ngươi làm thật à? Ta gáy cho sang mồm thôi, thả ta ra, trói ta đi, đừng để ta đánh với tên điên này! Học trưởng, học tỷ, học đệ, học muội, làm ơn, nể tình đồng môn, thả ta ra, ta không muốn bị tên điên này gặc đầu!

Tiếng gào thê lượng đáp lại chỉ là những ánh mắt vô cảm, thấy vậy Tinh Thủy cắn răng, quay người, tám vòng hồn hoàn theo đó hiện ra, tám cái vòng sáng đen huyền lóe lên hắc sắc quang mang, thủy nguyên tố theo thân ảnh phượng hoàng màu lam nhạt mà hiện lên minh ra một thanh âm thanh thúy.

Đệ thất hồn kỹ nàng sáng lên, thân nàng hòa vào võ hồn rồi nháy mắt hóa lại thành hình nguời, một bộ váy màu xanh lam phụ thể, sau lưng nàng, một đôi cánh phượng màu lam trắng dang rộng, tám chiếc lông đuôi xõa xuống hóa thành tà váy dài, trong không khí, hơi nước cô đọng rồi hóa thành dòng thủy lưu mềm mại nhu hòa.

Vân Uyên cũng không cần rườm rà, bốn vòng hồn hoàn màu đỏ rực sáng lên, sau lưng hắn, đầu lam phượng hiện ra, bộ lông lam phương màu xanh đậm tảng phát hàn ý bức người, hắn nhìn Tinh Thủy rồi cười nhẹ, tay phải khẽ nhất, sau lưng hắn, một thiếu nữ theo vầng lam quang mà hiện ra, vẻ cao ngạo trên mặt nàng phảng phất khinh thường qua chúng sinh, đồng loạt nhất tay, dòng lưu thủy mà Tinh Thủy ngưng kết lập lức hóa thành khối băng lớn rồi vỡ vụn, theo khống chế tinh diệu của Vân Uyên cùng Thiếu nữ váy lam, những vụng băng hóa thành vạn chiếc kim băng rồi động loạt bắn vào Tinh Thủy.

Báy năm học tập ở sử lai khắc, còn có cách biệt hồn lực, lại cũng là một lợi thế của nàng, thân phượng cuộn mình thành một mũi khoan rồi phá đi vòng vay mưa kim, xong nàng hướng đầu nhọn đến phí Vân Uyên mà bắn đến.

Nhưng nàng lại đâu ngờ, người đối diện nàng, lại là kẻ mưu hèn kế bẩn không thiếu, chủ yếu có muốn dùng hay không?

Theo công kích lướng đến, Vân Uyên chỉ nhẹ nhàng bóp nát một viên đan màu tím, rồi quăng bụi đến phía trước rồi hô to.

– Độc của lucifer, xin hoàng cho lucifer.

Nghe vậy Tinh Thủy sắng người cố định, ngừng đi đòn công kích, vì nàng hơn ai hết nhận biết đáng sợ của độc tính của loại kịch độc mà tổ chức nàng dùng.

Chỉ tiết cho nàng, hạt phấn đã bay đến, để nàng hít phải, lúc nàng lấy ra một lọ thủy tinh thì Vân Uyên đã đến bên cạnh lúc nào, hắn đá vào tay nàng rồi bắt lấy lọ giải dược, nhanh chóng thu lại vào trữ vật.

Lúc nàng tuyệt vọng thì lạ thay, toàn thân lại chẳng cảm thấy cái gì, dùng hồn lực xem lại thì phát hiện, thứ tiểu tử kia quăng ra đơn giản chỉ là một loại thuốc bổ nào đó.

Tức đến mặt nổi gân xanh, định gào lên nhưng giọng nàng lại chẳng thể nói bởi loại thuốc Vân Uyên quăng ra lại là thuốc thanh giọng với liều cực cao, chỉ biết trợn mắt nhìn tên nhóc bỉ ổi trước mắt, thống hận kích phát lên hồn lực, một trảo đánh đến chỗ Vân Uyên.

Nhưng lúc sắp đến yết hầu tiểu giang xảo thì lại khựng đi, vì trong cơ thể nàng một cảm giác khô nóng tràng dân, Nhìn kỹ lại trong nơi Vân Uyên đứng, lại là một nơi chứa đầy phấn hồng.

Vân Uyên nhìn nàng cười cười rồi nói.

– Tình dược này trước ca ca bảo không nên bừa bãi dùng, nhưng đây là bắt buộc nên không tính là bừa bãi rồi.

Lúc nay, Tinh Thủy nghe không được lời Vân Uyên nói, vì hiện tại, toàn thân nàng khô nóng đến bốc lên khói trắng, liều lượng Vân Uyên thả ra bang nay lại là liều mạnh nhất hắn có, nên cho ra kết quả này lại quá thường tình, thứ hắn thả ra chỉ cần là hồn thú dưới mười vạn đều một phát ăn ngay, nói gì là một hồn đấu là.

Nhìn vẻ đoan trang đạo mạo, chính nghĩa của Vân Uyên, hết thảy học viên nội viện biên ngoài liền là một dạng quái dị vô cùng.

Một lúc sau, theo dị động của không gian chi lực, thân ảnh Vân Uyên cùng những học viên nội viện dần hiện trong mảnh hang động.

Nhìn một màng mười bảy người đứng một người bị trói, hết thảy lão sư liền kinh ngạc đến cực điểm, mà loạn nhất lúc này, chính là vị nữ lão sư tên Phi Phi.

Nàng ướng lệ, lòng quặn thắt nhìn đồ đệ bấy lâu nàng xem như đứa con duy nhất, hiện đang bị trói lại, toàn thân uốn éo, khuôn mặt kỳ dị điên cuồng.

Vân Uyên không để nàng mắng chửi hay chất vấn gì Tinh Thủy, hắn lấy ra trên thân hai viên thuốc, rồi hướng tới khuôn mặt thèm khác của Tinh Thủy rồi nói.

– Học tỷ đây là thuốc giải, người muốn uống không.

Trong cơn mơ màng không rát, nàng lia lịa gật đầu rồi như một con sâu trườn bò đến chỗ Vân Uyên.

Nở nụ cười hiền từ, Vân Uyên bóp nát hai viên thuốc thành một mịn rồi từ từ thả xuống nền đất, sau đó nói.

– Liếm xong rồi minh tưởng tiêu hóa dược lực, ta chờ.

Thấy màng này Phi lão sư hướng Vân Uyên gào.

– Ngươi làm gì tiểu Thủy, dẫu nó có phản bội, cũng phải đem về cho học viện xử lý, ngươi làm gì có bổn phận thay học viện chấp sự.

Cười Vân Uyên, hắn nhìn Tinh Thủy liếm hết chỗ bột lẫn cùng cát bùn rồi vận chuyển hồn lực xong, lại hướng ánh mắt vô hồn đến phía Phi lão nói.

– Phi lão sư đừng lo, ta chỉ cho nàng thuốc bổ thanh họng, nữa canh giờ qua chắc tan hết rồi, còn thêm chỉ có một ít xuân dược, cùng vừa rồi chỉ là thuốc giải xuân dược cùng thuốc xuất khẩu thôi mà.

Nhìn hắn đầy quái dị, đám học viên không dám nói gì thêm, họ sợ một ngày nào đó bản thân sẽ như Tinh Thủy bị hắn giày vò đến tàn tạ.

Về phần Tinh Thủy, sau khi liếm hết phần bột vụn vải dưới nền đất, liền lập tức thúc giục hồn lực, mình tưởng hòa tan dược liệu, nhưng nàng lại nào có ngờ, Vân Uyên sở dĩ bóp nát hai viên đan dược là vì muốn nàng không phân biệt được cái nào là thuốc giải cái nào là thứ thuốc quái dị.

Sau khi tỉnh lại trong mình tưởng, toàn thân nàng tựa như bị trói buộc cố định bằng những sợi xích ánh lên kim sắc, khó thể di chuyển.

Điều đầu tiên nàng nhìn đến là Vân Uyên, nhìn khuôn mặt đạo mạo nhưng vô cùng bỉ ổi, nàng không kìm lòng sinh ra ý mắn, nhưng lại lạ, từ cổ họng cùng ý niệm nàng, một cố khí tức quỷ dị ép đến, buộc nàng cất lời.

– Tên chó chết khốn nạn, rõ là thanh tú nhưng lại bỉ ổi vô liêm sỉ hết phần thiên hạ, cái nét mặt đó căn bản không xứng với dạng nhân phẩm kia.

Tất thảy những người ở đấy đều nhìn nàng đầy quái dị, Vân Uyên thấy nàng tỉnh, chỉ hiện từ nhẻm lên nụ cười, hướng nàng rồi đi đến.

Ôn tồn hắn hướng nàng hỏi.

– Ngươi biết ta là ai?

Nhắm lại đôi hàng mi, nàng không muốn nói nhưng trong vô thức, miệng nàng không tự chủ trái lời.

– Đại thiếu gia Huỳnh gia.

Vân Uyên nhìn nàng rồi nói.

– Thành thật đi, thứ ngươi hòa tan ban nãy, có một loại thuốc, được ta chuyên dụng trong tra khảo, dẫu ngươi có không đành lòng đến đâu, chỉ cần là câu hỏi mà ngươi có thể trả lời, lập tức không do dự mà cất lời.

Nhìn hắn trợn tròng đôi đồng tử, nàng không nhịn được nói ra lời trong lòng.

– Tiểu nhân, y đức ngươi đâu? Lương tâm ngươi đâu? Là một kẻ dùng thuốc làm thuốc, ngươi cũng phải có y đức chứ.

Cười to, hắn tựa điên cuồng điên dại thống khoái.

– Y Đức? Bác sĩ nhìn con số trong tài khoản bệnh nhân mà đối đãi, Bệnh viện ưu tiên cho người có cái ví da dày cộm, tất cả là y đức ngươi nói, lại há là trò hề à. Đối ta, thuốc ta luyện tùy ý ta dùng, cần gì biết đúng sai, chỉ cần mũi nhọn lợi ích về ta, sai cũng thành đúng.

Xong hắn tắt đi nụ cười, thu liễm đi vẽ điên dại, đổi lại là một bộ dạng vô hồn không cảm xúc.

– Chính sự, người vào học viện mục đích?

Chốc lát chống cự trong bất lực, nàng không thể nhịn được mà nói.

– Thăm dò tin tức, cùng rèn luyện về sau trở về liền có thể có một ghế trong Nhị thập Thiên sứ thậm chí là ghế thứ hai mươi mốt.

Vân Uyên lạnh nhạc nói.

– Nhị thập thiên sứ là gì? Gồm ai? Không sót kể hết ra.

Cố gắng dùng hồn lực chống cự, hồi lâu, Tinh Thủy không kháng nổi mà nói.

– Nhị thập thiên sứ là tập hợp hai mươi người mạnh nhất dưới quyền chủ thượng, tổng có ba mươi cái ghế, nhưng hiện tại chỉ có hai mươi người đạt tiêu chuẩn siêu cấp đấu la để ngồi vào. Trong đó, được chia làm ba cấp, với mỗi cấp được chia làm ba nhóm tổng lãnh khác nhau. Thiên thần cấp một gồm mười người, họ là những cận vệ thân cận nhất với chủ thượng, được chia làm ba nhóm, lần lượt nhóm Sí thiên sứ luôn đi theo chủ thượng, nhóm Trí thiên sứ là những người có nhiệm vụ canh giữ cũng như làm theo an bài của chủ thượng, nhóm Tọa thiên sứ đại diện cho quyền uy của chủ thượng, họ có mặt ở đâu, thì như chủ thượng đến. Thiên thần cấp hai, mười người, họ là tổng quản hậu cần của tổ chức, được chủ thượng trực tiếp giao quyền để họ buông tay đi làm, lần lượt là nhóm Chủ thiên sứ là những người giao ra nhiệm vụ, cũng như điều phối nhân thủ đi làm việc, nhóm Lực Thiên sứ là những người huấn luyện quân đội cho tổ chức, nhóm Năng Thiên sứ quản lý nguồn tiền tài trong tổ chức, cùng đó họ còn là người đứng ra trông coi sự ổn định của không gian thông đạo với tổng bộ. Thiên sứ cấp ba, là mũi gươm của tổ chức, họ là người trực tiếp dẫn binh ra ngoài thực hiện các kế hoạch, thực hiện giao thương với bên ngoài. nhóm Quyền thiên sứ con buông cho tổ chức, nhóm Đại thiên sứ những người tổng lãnh thực hiện các chiến dịch tổ chức ban xuống, nhóm Thiên sứ, những người có nhiệm vụ hậu cần, cho quân đoàn. Tên họ thì ta chưa đủ quyền để biết.

Nghe xong Vân Uyên khẽ nghĩ “Cái gì kia, giai cấp thiên thần này lấy ở sách nào thế, hay lại lấy từ wiki? Cái gì thế lày, đọc hết mấy cuốn sách về thiên thần rồi ta nhớ lucifer là thiên thần sa ngã mà nhể, lòi đâu ra tổ chức tên lucifer lại lấy cấp bậc thiên thần ra để phân chia, thanh lập tổ chức là kẻ đọc kinh thánh nửa vời à? Đọc bao nhiêu sách nào đâu cái kiểu cấp bậy bạ này.”

Tại trong vũ trụ xa xăm, tại mảnh tinh không mờ mịt, một nữ tử tóc đen hắt xì một cái, thời không tựa động lại, tinh không vỡ nát, những vị diện nhỏ hóa thân thành những tia sáng lấp lóe quanh thân nàng theo cái hắc xì mà hóa thành tro bụi hạt cát.

Một thân váy tím xõa xuống nàng hướng những vị bên dưới tọa vàng của nàng rồi hỏi.

– Bao giờ tới chỗ Long Tổ đời kế?