Gió phong riết gào, sinh cơ điêu tàn, một mảnh tinh cầu màu xanh lục lơ lửng phiêu định trong tinh không mờ ảo, mảnh tinh quang lấp lánh ánh dương rồi lại hiển chiếu vài tia sáng lập lòe.
Mảnh núi rừng rậm rạp, um tùm cây cối, che phủ cho một hang động rộng lớn âm u đang le lói vài tia ánh lửa bập bùng.
Trong bóng tối mờ mịt ánh nhẹ lên tia vần sáng màu tím, Đồng tử tím đậm lập lòe quang quang, theo ánh tử quang lập lòe, hiện ra một thiếu niên tóc bạc với đôi đồng tử hai màu tím xám.
Y phục hắn có vài nét bụi bặm, nhưng lại đôi phần gọn gàng.
Bước từng bước đến đóm lửa ở giữa hang, hắn âm trầm hướng năm vị lão nhân ở quang đóm lửa ấm nồng giữ gió đông rét lạnh.
Phân tán trong mảnh hang động, lần lượt là những tiểu đội ngủ tổng có hơn vài nghìn người, hầu hết đều giao động từ mười hai mười ba tuổi.
Họ tụ tập vây quanh những đốm lửa nhỏ.
Hướng các vị lão nhân chấp quyền, Vân Uyên ung dung nói.
– Không gian cách biệt này, khéo khó thoát, chi bằng ở đây chờ chết đi.
Bốn lão già cười gượng nhìn thấy ảnh nhỏ nhắn của hắn.
Lúc này, vị nữ lão nhân duy nhất nhịn không được rồi gặng giọng.
– Ngươi đùa cũng vừa phải, tiểu tử ngươi làm việt mà không lưu lại gì sao?
Cười xòa, Vân Uyên cười cười nói.
– Ta không phải thánh nhân, cho dù người dạy ta có cao, thiên thú ta có trác tuyệt bực nào, bức quá hiện tại ta cũng chỉ là một hạt mầm cần thời gian phát triển.
Nghe đến đây hết thảy đều trầm xuống trong tâm, họ đều nghĩ rằng có một tia hi vọng nhưng nháy mắt lại tan.
– Thôi nào. Đừng tiêu cực, ta đùa thôi, Huỳnh mỗ có một cách, nhưng cần một học trưởng trợ giúp, mới có cơ hội.
Lời Vân Uyên vừa dứt, thức hải của những vị lão sư của học viện ngân vang lên thanh âm.
“Các vị lão sư, xin nghe học trò nói, học viện chắc hẳn đã nghi ngờ qua một ít bên trong có nội gián đúng chứ, nếu vậy thì trận cục hiện tại như này, ắt hẳn là tìm chưa ra tên kia. Nhưng đoán qua, học viện đa phần nhận ra một ít gì đó, nếu phóng đoán của học trò là đúng thì, các kế hoạch của học viện trước kia đầu hết đều bị tiết lộ, nhưng lại thiếu một ít mấu chốt, nên những năm trước sự việt không quá để các phương thế lực chú ý, do lượng thông tin không tròn ven, thế nên có thể loại các lão sư của học viện ra khỏi tình nghi vì các vị là người nhận được phân phó, thế nên cung cấp hết thảy thông tin là điều cần thiết. Ngoại viện đệ tử lại càng không thể, vì những học sinh ấy căn bản với không tới cái cơ mật này. Loại đi hết thảy, chỉ còn những nội viện học viên, nhưng do sự khắc nghiệt tuyển chọn, nên đoán chừng nội gián trong số lại không thể quá nhiều, tuy là vậy, nhưng một lần tìm ra hết lại khó thêm khó. Để tận gốc, có phải năm nay, học viện đã tập hợp hết thảy đệ tử nội viện, buộc họ tham gia chủ khảo kỳ chiêu sinh, mục đích để bắt gọn lại vào tay đúng chứ, không ngại với các vị, lão sư ta đăng ký cho ta sớm hơn một năm, cốt đưa cho học trò cái nhiệm vụ tìm ra nội gián này, đến nay ta mơ hồ tìm được một ít manh mối, do đó, mong các vị cùng ta phối hợp, một tay bắt gọn, được chứ?”
Nhìn Vân Uyên hồi lâu, các vị lão sư tấm tình động lên gợn sóng, sau đó lập tức phối hợp.
Vị lão sư tóc đỏ nhất tay phất phất bảo.
– Tùy tiểu tử ngươi, đám nhóc kia, vung tay theo ý ngươi lựa ra một người đi.
Những vị còn lại im lặng tĩnh tâm khôi phục phòng hờ việt địch tập kích, dẫu sao bên cạnh còn có kẻ tuôn tin tức, cẩn thận cao độ vẫn hơn.
Nữa canh giờ sau, một chi đoàn ngủ với tổng là mười bảy người lần lượt đi tuần quanh.
Vân Uyên vài phút trước vừa hay phân bố công dụng cùng cách kích hoạt của trận pháp phá vỡ đại trận tách biện tình cầu tinh linh.
Sau khi nghe qua bản dải, hết thảy chi đoàn đội đều hiểu và phân bố đi làm việc được phân phó, nguyên Văn như sau.
“Chư vị, ta hiện vừa hay có được một số thủ đoạn, đoán chừng thử qua cũng đủ cho chúng ta vài phần sinh cơ, nhưng bất quá lại một mình sức mọn, không thể cùng lúc kích phát đại thế cục diện, do đó mời thỉnh chư vị nội viện học viên ra tay giúp đỡ, chỉ cần thành công, chúng ta liền cùng các lão sư giết ra đường máu, cùng lắm là tổn thất thêm một hai cái tài nguyên bổn mệnh, Hướng các vị, xin chư vị nhớ cho, đây nhất mật phải làm theo đúng y như trên yêu cầu của ghi chú, đây là mười bảy cái điểm mấu chốt, thỉnh chư vị cầm lấy, mỗi người đi đến nơi Huỳnh mỗ chỉ định, dùng hồn lực truyền vào mảnh ghi chú, sau đó điều chỉnh hình ảnh huyễn hóa mô phỏng đúng theo ghi chú. Làm xong chư vị có thể buông tay mà về, hộ pháp cho ta khởi trận.”
Tuy chỉ nói đơn giản như thế, nhưng một mực họ đều hiểu, tầm quan trọng của hành động, nên mực thiết tuân theo.
Tại trên góc đồi nhỏ, một thiếu nữ với mái tóc đen tung bay theo gió về sau, trên mặt nàng ẩn hiện vài tia xảo trá đầy quỷ mị, thân hình nàng khẻ động, nhất lên đôi tay trắng mịn hồng hào, một bộ đàm theo đó mà từ giới chỉ phóng xuất, nàng lại chẳng ai lạ, chính là học trò vị nữ lão sư của Sử Lai Khắc, nàng tên Tinh Thủy.
Lúc này, đúng theo lời Vân Uyên, nàng truyền vào mảnh giấy một cổ hồn lực nhu hòa, lúc sau, dòng chữ hiện lên mờ ảo, đầy nguệch ngoạc, điều này khiến nàng phải căng mắt ra nhìn thật kỹ, lúc sau, nàng lau đi vệt mồ hôi lạnh buốt trên trán rồi thầm rủa, cùng lúc, ngón tay nàng theo thói quen mà gõ lên một thiết bị có bề mặt bóng kính phẳng lì, chói lên tia sáng xanh.
Theo động tác thành thục kết thứ, một dòng tin nhắn chuyển đi, tại doanh địa, trong trướng hợp hội, một dòng tin nhắn hiện lên khiến Vu Linh cười lên đầy khoái chí.
“Vu Linh thống lĩnh, tên nhóc kia bảo ta cùng đám nội viện học viên đi bày bố trận pháp để phá vỡ đại trận ngăn cách tinh cầu tinh linh cùng vũ trụ bên ngoài, ta hiện không rõ tình hình nên cũng không dám tự ý phá rối, thế nên xin người đưa mệnh lệnh.”
Sau thoáng tính toán, hắn nhắn đến cho Tinh Thủy một dòng tinh,
“Làm theo hắn yêu cầu đi, nhớ cẩn thận, trong Sử Lai Khắc chỉ có ngươi là nguồn tin, nếu ngươi bị phát hiện không biết bao giờ mới có kẻ khác thay thế được.”
Lúc Vu Linh ngỡ đã xong bên phía Tinh Thủy lại gửi thêm một dòng tin.
“À ta xin báo cáo, lai lịch Huỳnh Vân Uyên ta đám chắc là dòng chính của Huỳnh gia, và khả năng cao nhất, lại là đại thiếu gia của họ Huỳnh.”
Nhìn dòng tin trên Vu Linh khẽ động đôi chân mày, hắn ngẫm nghĩ lúc rồi với tay nhất lên bộ đàm, lúc sau, một trung niên với thực lực bảy mươi lăm cắp bước vào trong trướng, hướng Vu Linh hành quân rồi nói.
– Báo cáo thống lĩnh, người gọi ta đến có việt!
Thâm trầm, chìm trong nghĩ ngợi, Vu Linh nói.
– Ngươi trong Huỳnh gia cũng được xem là tiếp cận gần với dòng chính, liền kể ta nghe sự việt huyên náo trong mười năm đổ về của Huỳnh gia ta nghe.
Gải gải tóc, tên hồn thánh quân phục ấp úng rồi nói.
– Thống lình. Những năm qua ta bất quá để ý sự việt, nhưng lại không biết mấy tận tình chuyện của dòng chính, nhưng bất quá ta nhớ rõ một việt vào mười năm trước, cái sự tình này loang rộng toàn gia tộc, nên biết qua.
Im lặng Vu Linh ra hiệu cho tiên lính nói tiếp.
– Gần mười năm trước, đại trưởng tử tộc trưởng Huỳnh Xuân Anh cùng cô vợ tự ý cưới hỏi của mình chết trong một tai nạn, nhà cửa tài sản bị gia chủ một lược cưỡng bức lấy về, hai đứa con của họ bị đuổi khỏi gia tộc, nghe nói là nương nhờ cô nhi viện, nhưng lại hai năm trước, cả cái cô nhi viện kia cùng toàn thảy đám trẻ mồ côi và điều sinh đều chết trong đám cháy, nhưng lạ ở hai anh em nó không những không chết, còn may mắn thoát, thằng anh tôi nhớ mới năm ngoái có về đòi lại được căn nhà, nhưng lại vì đó, bị nhị thiếu gia ra tay, bảo người đến đánh thành nửa khùng nửa điên, đứa trẻ đó giờ dở dở ương ương, nói hay chửi đều chỉ biết cười cười rất ngờ nghệch, còn cô em gái thì giờ nghe nói rất xinh xắn, giờ tính toán thì hai đứa đó đều đang học cấp ba.
Tên kia dứt câu, Vu Linh hỏi.
– Tên điên kia tên là gì?
Thoáng nghĩ, hồn thánh nói.
– Huỳnh Dân gì đó? Huỳnh Dân,... à là Huỳnh Dân Khiếu.
Nghe xong, Vu Linh phất tay, tên hồn thánh nhận lệnh rời đi.
Bên phía Vân Uyên.
Tinh Thủy vừa về liền thấy đám người cùng Vân Uyên đang đang tụ tập tại không trung, nàng cười cười rồi bay qua.
Hướng Vân Uyên rồi nói.
Bên ta ổn thỏa rồi, học đệ buông tay mà làm đi.
Bất quá nàng vừa dứt lời, toàn thân liền bị trói buộc bởi các học viên hệ khống chế.
Lúc sau, trái phải sau lưng, liền là ba đạo mũi nhọn nhắm đến.
Lần lực là hàn ý của kiếm khí bức người, cái nóng thiêu đốt của trường thương, khí tức bạo tạc của mũi tên lần lượt hướng nàng cố định.
Trong tình thế nàng nàng khó mà dùng ra hồn lực, nói gì là phóng ra vũ hồn.
Khi nàng định nói gì thì đột nhiên nàng nhìn lại trên tay, nhận ra giới chỉ bị lấy mất, Vân Uyên lcus này lượn lờ trước mặt nàng, tay cầm giới chỉ, lấy ra chiếc điện thoại nàng giấu kĩ, tay thuần thục mở lên, nhưng bức quá, hiện ra phần mật khẩu.
Hướng mắt nhìn Tinh Thủy, Vân Uyên cười cười rồi nói.
– Học tỷ tự khai mật khẩu hay để ta tự mở?
Nàng thấy màng này nhăn mặt nghĩ kỹ, nàng rõ không lộ ra sơ hở sao mà để Vân Uyên có thế biết được.
Đột tia điện xẹt qua. “Chữ trong ghi chú, dù nguệch ngoạc, nhưng lại là chữ dùng ở địa cầu, lúc nãy do cố gắn lòi mắt nhìn lần mò nên không để ý.”.
Nhịn không được nàng nhìn Vân Uyên gào lên hai từ.
– Khốn nạn!
Nghe xong câu chửi, cùng lúc mở ra mật khẩu của chiếc điện thoại.
Hắn cười rồi nói.
– Học tỷ không còn từ nào mới sao? Thật không hiểu, sao ai bị ta gài cũng đều chửi là hai từ khốn nạn, không có vốn từ mới sao? Ngu thì chết, bệnh tật gì?
Nghe xong nàng trực tiếp thổ ra tia huyết tươi, nàng tựa hồ muốn lao vào cấu xé tên tặc tử trước mắt, nhưng chưa để nàng thôi hạ cơn tức giận, Vân Uyên liền đọc lên tin nhắn gần nhất của nàng.
– Anh đừng bỏ em, em xin lỗi, em không quang tâm bảo bối nữa, xin lỗi mà bảo bối, đừng vì con ã kia mà bỏ em mà!
Nghe đến đấy nàng bất giác gào lên.
– Hèn mọn, đồ đàn bà, ngon thì thả lão nương ra, lão nương quyết đánh cho ngươi như con chó có nhà đang tan.
Vừa dứt câu, toàn thảy trói buộc cùng uy hiếp của nàng liền bị gỡ bỏ, tất thảy học trưởng lùi lại.
Bao quanh xuất hiện một lòng giam bán kính mười dặm hiện ra, nàng cùng Vân Uyên ở trong, ánh mắt Vân Uyên lóe lên hai tia sáng quỷ mị, tay ngưng băng liềm , quay một vòng rồi nhìn Tinh Thủy nàng với ánh mắt quái dị.