*Tại Đấu La Tinh, tại bên trong một căn phòng hội đồng cấp cao của học viện Sử Lai Khắc, đang diễn ra cuộc họp của bảy vị trung niên thần bí.
Vị quen thuộc nhất chính là người ngồi trên chủ tọa. Hắn có nét rất giống bức tượng tại quảng trường Đường Môn, chính là tượng Hải Thần Đường Tam.
Hai bên trái phải của Đường Tam lần lượt là sáu vị trung niên thần bí trong những bộ y phục cổ xưa mang theo năm tháng của thời gian..
Ngồi bên trái Hải Thần là một trung niên tóc vàng, hắn khoác bộ âu phục Tây Âu, toát lên phong thái thanh lịch điềm đạm. Khí tức quang minh ấm áp phảng phất quanh người hắn khiến ai đứng gần cũng có cảm giác được ánh sáng dịu dàng bao bọc. Đây là một trong mười lăm Đại Thần Vương của Đấu La thần giới, Quang Minh Thần Vương Trường Cung Uy.
Bên phải Hải Thần là một thư sinh tóc dài, suối tóc xanh biếc tựa dòng thác tuôn chảy lộ ra một bộ dáng phong khinh vân đạm. Bộ áo bào có tay áo dài phủ xuống khiến phong thái nho nhã, từ tốn của hắn thêm phần nổi bật. Quanh thân hắn tùy thời lan tỏa khí tức gió xuân tươi mát. Nếu dùng ý niệm cảm nhận kỹ thì có thể cảm nhận được tiếng cầm văng vẳng. Hắn là một trong mười lăm Đại Thần Vương của Đấu La thần giới Cầm Đế Diệp Âm Trúc.
Tiếp theo là vị trung niên lực lưỡng với mái tóc xám tro. Hắn khoác chiến bào uy dũng, ngồi đó ngáp dài, phong thái như một vị tướng quân từng trải qua nhiều trận chiến. Hắn chính là Tiên Đế Hải Long, cũng nằm trong mười lăm Đại Thần Vương thuộc Thần giới Đấu La.
Kế bên Hải Long là một trung niên tóc bạc với đôi đồng tử màu lam ngọc, trên thân mặc trang phục hiện đại xen kẽ hai màu trắng và lam. Hắn ngồi đó với vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng, đôi tay nhấc tách cà phê nhấp nhẹ một ngụm. Đây là Thiên Đế Thiên Ngân người đảm nhiệm tính toán trong thần giới, cũng là một trong mười lăm đại thần vương của Đấu La thần giới.
Phía đối diện, bên trái của Hải Thần là một vị có dáng vóc lực lưỡng khác trong bộ chiến phục đầy khí chất hoang dã và thiện chiến. Hắn giữ nét mặt hầm hầm, không nói một lời, chỉ im lặng ngồi đấy không nói một lời. Hắn là Cuồng Thần Lôi Tường là một trong mười lăm đại thần vương của Đấu La thần giới..
Cạnh Lôi Tường là một trung niên tóc nâu đỏ, mặc giáp đen huyền với áo choàng rách nát, tạo cảm giác tang thương nhưng lại ẩn hiện vài tia ý vị điên dại của hung cầm dã thú. Hắn là Tử Thần A Ngốc Mạng Đa Ân một trong mười lăm Đại Thần Vương.
Đường Tam trầm ngâm, khẽ nói.
– Các vị đồng loạt đến đây là vì lý do gì?
Thấy có người chủ động cất lời, không kiêng dè gì, Quang Minh Thần Vương Trường Cung Uy liền phụ họa.
– Đường Tam, ngươi xem, mấy năm nay kể từ khi đưa cháu ngoại của ngươi rời đi, chúng ta chưa ai nhận thêm đệ tử nào. Cuộc sống ở Thần Giới thật tẻ nhạt, không thu nhận đệ tử quả thật rất buồn chán. Ngươi nhìn thánh quan hệ của ta, ai ai cũng là nhân tài hiếm có. Ta nhận ai, kẻ đó đều tấn thăng Thần Giới, đám nhóc ấy cũng giúp không ít việc. Ngươi xem, năm nay xuất nhận đệ tử đưa ta…
Nói đến đây, lời Trường Cung Uy bị ngắt quãng bởi tiếng đập bàn từ kẻ ngồi đối diện là Cuồng Thần Lôi Tường. Với bộ mặt khó coi, Lôi Tường quát.
– Trường Cung Uy, ngươi còn biết mặt mũi hay không? Đám ma lười bên thánh quan hệ các ngươi lên Thần Giới ngày ngày ăn ngủ, chẳng làm gì. Giúp ích? Ta khinh!
Nghe vậy, Tiên Đế Hải Long đứng dậy, chỉ thẳng mặt Lôi Tường, giận dữ nói lớn.
– Ngươi nói hay lắm! Giác tỉnh hệ của ngươi cũng tốt lắm cơ. Đám nhóc cuồng loạn kia lần lượt đến chỗ ta khiêu chiến. Nếu không phải đồ nhi của ta hiếu thuận, giúp ta nghênh đón một ít thì ta còn chẳng còn thời gian nghỉ ngơi!
Khi thấy cuộc cãi vã ngày càng căng thẳng, Đường Tam lên tiếng giải quyết.
– Năm nay khóa tân sinh tựa hồ khá tốt, mỗi người tùy ý chọn ra một tên nhóc để dạy dỗ. Nhưng nhớ đừng dạy hư là được. À, riêng tiểu tử tên Huỳnh Vân Uyên thì đã có lão sư tốt, các ngươi đừng tranh.
Câu nói đầy thoái thác của Đường Tam khiến tất cả đều có biểu cảm quái dị, nhưng mục đích đã thành, không ai liền chất vấn thêm.
Quay về chiến hạm, sau một hồi lâu chờ đợi Vân Uyên cũng đã lấy xong phần cơm của mình. Hắn đảo mắt một vòng rồi quyết định ngồi vào một chỗ trong một góc nhỏ ít bị chú ý.
Trong lúc chờ Lạc Thiên lấy phần ăn, hắn khẽ khởi động hệ thống mà bấy lâu không dùng đến.
Chỉ trong tức khắc, một bảng hệ thống được cấu thành từ các vầng sáng xanh hiện diện trước mắt hắn.
Khẽ khởi động bảng hệ thống, một bản hướng dẫn xuất hiện:
“Hệ thống chỉ cung cấp kỹ năng phụ trợ ký chủ trong chiến đấu. (Lưu ý: Các kỹ năng không có đặc tính công kích, vì vậy xin ký chủ đừng ảo tưởng sức mạnh mà làm liều.)
– Để dùng skill 1: Hư Vô Chi Vực, ký chủ vui lòng dùng tinh thần lực thôi động, đánh một cái vào đốm sáng trong thức hải. Đánh hai cái sẽ kích hoạt skill 2: Thẩm Phán Thần Mâu, và đánh ba cái sẽ dùng skill 3: Bất Tử Kim Thân.
– Hệ thống cũng sẽ cung cấp thông tin cần thiết về Đấu La Đại Lục theo yêu cầu ký chủ.
– Xin ký chủ chú ý các cảnh báo từ hệ thống để tránh chết oan mạng vì ngu, đỡ mất công hệ thống phải tìm cách hồi sinh, thỉnh mạng ngài về phục vụ.”
Đọc xong phần hướng dẫn, sắc mặt Vân Uyên tái nhợt, không còn gì để nói “Cái hệ thống này đúng là kỳ dị,” hắn thầm nghĩ.
Mặc dù vậy, tinh thần lực của hắn đã dần thôi động, nhẹ nhàng đánh một cái vào đốm sáng trong thức hải.
Một vòng sáng lóe lên, lan rộng khắp quảng trường. Dù vậy, không một ai phát hiện Vân Uyên vừa kích hoạt năng lực.
Hắn mở hệ thống, vào mục kỹ năng để xem công dụng của skill 1: Hư Vô Chi Vực.
“Kích hoạt lĩnh vực với bán kính dựa trên thực lực của ký chủ. Trong lĩnh vực này, chỉ những mục tiêu được chỉ định mới có thể bị tổn hại. Những vật thể hoặc sinh vật không bị chỉ định sẽ trở thành hư vô, không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ hiệu ứng hay kỹ năng nào.”
Đọc qua mô tả, Vân Uyên lập tức kiểm tra phạm vi kỹ năng: tổng cộng một vạn mét tính từ vị trí hắn. Hơn nữa, hắn có thể nhìn rõ mọi thứ xảy ra trong phạm vi lĩnh vực.
Dù kỹ năng này có nét giống với năng lực của Hoắc Vũ Hạo trong Tuyệt Thế Đường Môn, nhưng nó có phần vượt trội hơn ở chỗ Vân Uyên có thể chỉ định mục tiêu không chịu sát thương. Điều này khiến hắn phấn khích tột độ khi tưởng tượng bản thân tung sát chiêu diện rộng mà đồng đội vẫn an toàn “Từ nay có đánh đấm gì cũng không lo phải đền bù vật tư xung quanh nữa,” hắn cười thầm mà nghĩ về những viễn cảnh tươi đẹp ấy.
Hứng khởi, hắn tiếp tục dùng tinh thần lực đánh hai cái vào đốm sáng.
Lập tức, một vòng sáng khác quét ra từ cơ thể hắn, kích hoạt skill 2: Thẩm Phán Thần Mâu.
Ngay khi kỹ năng được kích hoạt, Vân Uyên giật mình: tên tuổi, võ hồn, và cấp bậc hồn lực của tất cả học sinh trong bán kính vạn mét đều hiện rõ trước mắt hắn.
“Hiển thị thông tin về các mục tiêu trong lĩnh vực Hư Vô, bao gồm tên, cấp bậc, và độ tuổi.”
Khi hắn còn đang mải nghĩ ra các trò nghịch ngợm để lợi dụng kỹ năng thì âm thanh quen thuộc của Lạc Thiên kéo hắn về thực tại.
– Đệ lại tính làm trò xấu xa đúng không?
Vân Uyên cười xòa hướng tiểu hài nữ tóc đỏ đầy vô tội đáp.
– Tỷ tỷ, ta là người thuần lương, làm sao biết làm việc xấu?
Lạc Thiên không tin, véo đôi má trắng mịn của hắn rồi nghiêm giọng.
– Quỷ mới tin ngươi! Ban nãy rõ ràng ngươi đẩy tiểu tử kia ra đầu sóng ngọn gió, mượn tay đám người kia để loại bớt đối thủ đáng gờm.
Vân Uyên thở dài, bất đắc dĩ nói.
– Tới cả tỷ cũng nhận ra, vậy kế mọn này chắc chắn bọn kia cũng nhìn thấu.
Hắn đổi giọng, trầm hơn.
– Nhưng tỷ à, tỷ có biết vì sao bọn họ vẫn tình nguyện tập hợp lại tạo sức ép không?
Lạc Thiên ngạc nhiên hỏi.
– Vì sao?
Vân Uyên nở ra một nụ cười đầy ẩn ý, ánh mắt hán vô hồn nhìn về hướng quản trường rồi nói.
– Vì họ biết một mình không thể hạ gục một Hồn Vương, nên quyết định hợp tác để loại bỏ cái gai trước mắt. Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn mà.
Lạc Thiên chợt tựa thông suốt rồi nhìn xung quanh, cố đè thấp giọng mình xuống hỏi.
– Đệ định mượn tay họ sử nhau còn bản thân làm ngư,...
Nàng chưa nói hết thì bị một ngón tay nhỏ của Vân Uyên đã cản lại.
Ngón tay đặt lên bờ môi đỏ mềm của nàng khiến mặt nàng chợt đỏ. Lúc này, Vân Uyên lại nói tiếp:
– Ăn xong, chúng ta vào phòng rồi nói.
Tỷ đệ họ ăn uống rất nhanh, nửa canh giờ sau đã về đến phòng. Lạc Thiên chốt cửa rồi hướng Vân Uyên hỏi.
– Đệ muốn làm ngư ông đắc lợi?
Vân Uyên nhẹ nhàng đi đến chiếc giường mềm mại, khẽ ngồi xuống, hướng Lạc Thiên đáp:
– Không! Ta không làm ngư ông.
Bộ mặt ngạc nhiên của Lạc Thiên hiện rõ khi nàng chất vấn.
– Ngươi làm nhiều việc như vậy cuối cùng không muốn làm ngư ông, vậy ngươi làm hết thảy vì mục đích gì?
Nụ cười kia lại hiện lên trên mặt Vân Uyên, hắn ôn tồn hướng nàng mà nói.
– Tỷ tỷ nghĩ xem, ban nãy tại nhà ăn nói to, có phải giọng nói thật của ta không?
Nghe vậy, một tia ý thức chợt lóe trong tâm thức nàng. Che miệng, nàng ấp úng.
– Ngươi… ngươi định,...
Bộ mặt gian xảo của Vân Uyên hiện rõ.
– Ồ, tỷ tỷ hôm nay thông minh nha. Đúng, ta định lôi kéo hắn về.
Toan tính từ đầu của Vân Uyên chính là Bước 1: Để tất cả hướng mũi nhọn về Lý Úc Bình.
Bước 2: Kích thích tất cả đồng lòng loại bỏ Lý Úc Bình. Bước 3: Cứu hắn, tạo nên đồng minh.
Để thực hiện các bước này, Vân Uyên đã dùng kinh nghiệm của Tào Tháo trong trận Xích Bích của Tam Quốc Diễn Nghĩa.
Khi quân Tào thua trận chạy về Nam Quận, tại Hoa Dung, Tào Tháo có câu.
“Phía sau chúng ta vẫn luôn có vạn quân thiết kỵ của Chu Du truy đuổi. Tại sao bọn chúng nhiều lần đã đến gần, lại không bắn tên loạn xạ? Tại sao chúng vẫn luôn gióng trống thật to mà không vây giết chúng ta? Tại sao? Tại vì Chu Du muốn đuổi chúng ta vào địa bàn của Lưu Bị, mượn tay Lưu Bị giết chết ta. Như vậy, Lưu Bị sẽ trở thành kẻ thù lớn của phương bắt chúng ta, còn Đông Ngô sẽ tránh được trả thù và làm ngư ông đắc lợi.”
Thuộc hạ của ông liền hỏi.
“Vậy tại sao Triệu Vân và Trương Phi lại không vây giết chúng ta, mà chỉ lo đoạt đi cờ hiệu và binh khí?”
Tào Tháo nghe vậy lớn giọng đáp.
“Là bởi vì Gia Cát Lượng nhận ra được dụng ý của Chu Du, nên cũng muốn mượn tay Chu Du giết ta. Từ đó cho thấy, liên minh Tôn Lưu thực chất chỉ đầy sự tính toán mưu mô riêng, và từ đó cho thấy liên minh Tôn Lưu không bền lâu. Tào Tháo ta cũng không chết tại đây. Chu Du dàn trận giết ta nhưng thực chất là bảo vệ ta.”
Những lời thoại tưởng chừng chỉ nói đến liên minh Tôn Lưu, nhưng thực ra còn chỉ ra nhiều điều. Một khối tập thể liên kết với nhau vì lợi ích, chỉ cần cái lợi ích đó bị ảnh hưởng, tự khắc khối liên minh sẽ tan rã mà không cần đánh.
Sự hợp tác của các học sinh vào thời điểm này cũng vậy. Mục tiêu là loại bỏ Lý Úc Bình, vậy ai là chủ liên minh? Nhóm nào nắm quyền chỉ đạo, việc hy sinh của các nhóm sẽ được đổi lại bằng gì?
Do đó, Vân Uyên đưa ra kết luận rằng Lý Úc Bình sẽ không bị loại bỏ. Thay vào đó, hắn sẽ được bảo vệ bởi các nhóm khác. Nếu có kẻ đánh lẻ, với khả năng của Lý Úc Bình, hắn hoàn toàn có thể loại bỏ kẻ đó.
Chỉ cần bám theo và đợi Lý Úc Bình cạn sức, Vân Uyên sẽ ra tay ứng cứu, tạo nên một đồng minh mạnh mẽ. Huống hồ, Vân Uyên còn có tám viên đan dược phục hồi hồn lực, nên hắn không lo về vấn đề Lý Úc Bình đuối sức không làm được gì.
*