Quang cảnh hỗn loạn trước cửa phòng của tiểu đội Lý Úc Bình đã được bắt gặp bởi các quang binh trên chiến hạm. Ngay lập tức đã có người đến để ổn định lại tình hình.
Muôn vàn cáo trạng được đưa ra, nhiều đến mức dù Lý Úc Bình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.
Sau khi hết thảy cáo trạng được nêu lên, ban giám khảo đã đánh dấu ghi nhận hắn một lần về hành vi sai phạm ảnh hưởng đến đối thủ. Nếu có thêm lần hai, hắn sẽ lập tức bị loại.
Tại một nơi nào đó trên Đấu La tinh, không gian yên tĩnh bất ngờ bị phá vỡ bởi tiếng cười to.
Lúc này có một nam tử ngồi gần ghế thủ tọa đang thật lòng muốn thanh minh với tất cả mọi người rằng.
– Ta không dạy hắn làm mấy trò này đâu!
Nhưng liệu có ai tin không? Tất niên không cần đợi lâu đã có nữ tử tóc trắng tên Mộng Cầm ngồi cạnh một nam tử cao to tên Tiền Lỗi cất lời đáp lại. Giọng nàng thanh lãnh nhưng vẫn không thể che đậy được ý tứ cười cợt của nàng.
– Lão đại, ta tin ngươi chứ. Chuyện này tất cả là do hắn tự làm, tự nghĩ ra, không liên quan cùng ngươi. Ta thu lời nói trước, hắn so về độ đê tiện cùng kế quỷ thì hơn ngươi gấp mấy lần.
Man tử nghe được lời này sắc mặt đầy quái dị. Nàng lời nói này có ý muốn đốt nhà “Con hơn cha là nhà có phúc.” thứ này chứng tỏ ý tứ nàng là muốn nói tên tiểu tử kia là con riêng của ta. Thay vì phản bác, vị trung niên tóc dài, vẻ mặt bình thản ngồi bên cạnh nam tử chỉ lắc đầu bất đắc dĩ, giọng điệu hắn như thể một người cha không thể khuyên nhủ con cái khi tuổi dậy thì vậy.
– Theo ta thấy, tiểu tử đó có lẽ tinh thần lực đã đạt đến Linh Hải cảnh rồi nhỉ?
Nam tử ngồi đối diện khẽ gật đầu:
– Đúng vậy, tên nhóc này tinh thần lực phát triển rất nhanh, một phần cũng do ngũ đại cực hạn áp chế khiến tu vi bị tắc nghẽn, chỉ có thể chuyên tâm phát triển tinh thần lực. Sau này, nếu muốn đột phá, hắn phải có rất nhiều thiên tài địa bảo, nếu không thì chỉ có thể dừng lại tại đây.
Tới đây Đường Hiên Vũ thoáng dừng lại, sau hồi ngẫm nghĩ thì mới tiếp lời.
– Trừ phi hắn có thể hòa hợp các cực hạn nguyên tố trong người thành một vòng xoáy, nếu không thì vô vọng. Tinh thần lực của hắn hiện chỉ đạt khoảng ba nghìn tư đến ba nghìn tám trăm điểm một phần do ta đã bắt ép nó phải tiết chế, nếu thả cho hắn tự tu luyện thì hiện chắc cũng đã Linh Uyên cảnh.
Nghe xong, tất cả mọi người đều làm ra vẻ mặt kỳ quái. Một nam tử tên Lưu Phòng liếc nhìn Đường Hiên Vũ, châm chọc.
– Lão sư tiểu tử đó năm xưa đã là cái máy xúc tài nguyên, giờ học trò này cũng cần đồ bổ để lên cấp. Hiên Vũ à! Học viện nuôi thêm một người như ngươi cũng không nổi đâu.
Đường Hiên Vũ chỉ biết đáp lại với gương mặt chua xót.
– Dạy hắn đâu có dễ, đến Tấn Linh thảo quý ta cất trữ cũng phải đem ra cho hắn luyện đan. Ai bảo ta nhận hắn làm học trò cơ chứ...
Vị đang ngồi trên ghế chủ tọa khẽ ra hiệu mọi người im lặng, rồi quay sang Đường Hiên Vũ nói.
– Đan dược hắn luyện rất tốt, một viên ta đã đem làm phần thưởng cho cuộc thi nội viện, tên nhóc quán quân uống xong đã lập tức tăng cường thể chất gấp ba lần, cũng đã đột phá một đại cảnh giới, gần như ngay lập tức không để lại di chứng trở thành phong hào Đấu La, dù nó chỉ vừa đột phá bát hoàn không lâu.
Tất cả những vị ngồi trên bàn cuộc họp lúc này, im lặng ngồi nghe, với họ phong hào đấu la không còn quá mức để họ kháo khác, nhưng những hậu đại của hị thì có.
Mà nam nhân tóc lam kia không nhìn sắc mặt mọi người mà vẫn nói.
– Sau cảnh tượng ấy ta đã đi điều tra tư liệu của kho tàng lịch sử Thần giới về Đấu La tinh, trong đó có đề cập rằng Luyện đan sĩ là một chức nghiệp tồn tại từ sáu vạn năm trước, thời đại đó luyện đan sĩ là báu vật được săn đón. Vì chỉ cần một luyện dược sĩ cấp năm trong gia tộc hoặc tổ chức cũng đủ giúp tổ chức ấy bước lên đỉnh cao của giới hồn sư. Viên đan của Vân Uyên này đã đạt cấp ba thượng phẩm, muốn luyện được chí ít cũng phải là luyện dược sĩ cấp ba đỉnh phong. Đặc biệt, thành phần trong viên đan này là điều ta chú ý, viên đan tên "Lưu Thăng Đan", có công dụng khuếch đại thể chất hồn sư đến cực hạn, có thể tương đương một hung thú cùng cấp, đồng thời còn giúp hồn sư tăng lên một đại cảnh giới. Thành phần chính gồm có Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc, Khí Thể Liên Hoa, và một nhánh nhỏ của Tử Huyết Tâm Hải Đường. Đặc biệt, ngoài những thành phần gốc này, bên trong viên đan dược còn có một tia cực hạn chi hỏa tinh thuần rất hung bạo.
Nghe vậy, cả hội trường lại trầm ngâm không nói gì thêm. Sau một lúc, vị kia tiếp lời.
– Tiểu tử này không đơn giản. Nếu có thể, ta mong rằng tương lai nó sẽ truyền thừa thần vị của Đấu La Thần giới chúng ta.
Đường Hiên Vũ nghe đến đây, mặt mày đầy vẻ kỳ quặc, hướng vị kia nói.
– Gia gia, nếu người muốn thì ta là cháu chẳng lẽ không thể hiếu thuận mà dâng tặng một cái hạt mầm tốt để truyền thừa? Nhưng trên người tên nhóc này, e rằng người chậm một bước rồi. Có kẻ bên phía ta đã nhắm hắn vào hắn rồi, còn an bài hết cả ấn ký. Nếu người thấy hắn có tài năng, cũng có sẵn thần vị để truyền thừa, thì tốt nhất hãy tuyển thẳng hắn, không cần thi cử gì nữa.
Vị thủ tọa hừ một tiếng.
– Hiên Vũ, Sử Lai Khắc luôn công bằng công chính, không nhận hối lộ hay để quan hệ xen vào. Bất kỳ ai cũng phải tuân thủ, chỉ trừ một số kẻ cấp 11 là ngoại lệ.
Nghe lời này, nam tử bên phải ghế chủ tọa âm thầm rùng mình, vội lau giọt mồ hôi lạnh trên má, nghĩ thầm. "Chừng ấy năm nhạc phụ đại nhân vẫn chưa tha cho ta."
Quay lại căn phòng của Vân Uyên.
Thời gian trôi qua vài tiếng, Vân Uyên vẫn ngồi minh tưởng, hai con mắt hắn nhắm chặt. Xung quanh hắn lúc này đang có rất nhiều những đốm sáng bạc lượn lờ, chúng vây quanh hắn như thể coi hắn là trung tâm bổn nguyên, tựa hồ lộ ra ý nịnh nọt.
Bất chợt hắn mở ra môi mắt có hàng lông mi dài, tay ôm bụng đói, thầm nghĩ “Lâu rồi, phải ăn gì đó thôi. Nhưng bản đồ khu vực lại do tỷ tỷ giữ, không có tỷ ấy thì không đi được. Tỷ ấy đâu rồi nhỉ?”
Hắn vừa nghĩ vừa nhìn qua cái giường bên cạnh. Chợt cửa phòng tắm mở ra, thiếu nữ tóc đỏ từ làn hơi nước bước ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm trắng, khói sương mờ ảo làm lộ làn da trắng mịn và đôi chân mềm mại. Nàng với tay tay tắt đèn của phòng tắm. Vừa quay người lại ngước nhìn xung quanh thì lại đứng dựng người. Nàng bây giờ sắc mặt ửng hồng vì bắt gặp ánh mắt đỏ lựng của Vân Uyên. Nàng đè xuống sự xấu hổ, cố nở ra nụ cười khẽ, rồi từ từ bước đến dùng ngón tay hất cằm Vân Uyên lên. Giọng nói ma mị của nàng như đang khiêu khích tâm thức cất lên.
– Đệ đệ, tỷ đẹp không?
Mặt Vân Uyên đỏ ửng không nói được lời, hắn chỉ vội vàng cố gắn chạy một mạch ra ngoài.
Hắn ngồi bệt xuống đất, đưa tay che khuôn mặt đỏ bừng, lòng thầm trấn an: “Nàng còn nhỏ, nàng còn nhỏ… Cầm thú! Bình tĩnh...”
Khi hắn vẫn đang rối bời thì cửa phòng mở ra, Lạc Thiên xuất hiện, diện bộ váy trắng xen kẽ hoa văn xanh. Nhịp tim hắn đã không ổn định do cảnh vừa nãy nay lại càng đập loạn hơn. Hắn lí nhí, ngại ngùng nói
– Tỷ tỷ, tỷ dẫn ta đi ăn được không? Ta không có bản đồ.
Nhìn bộ dạng của hắn, Lạc Thiên chợt muốn trêu đùa. Cô áp sát vào người hắn, thổi nhẹ vào tai.
– Tiểu Uyên, tỷ đẹp không?
Vân Uyên ngập ngừng không nghĩ được nhiều nhỏ giọng đáp một tiếng với nàng.
– Đẹp, chỉ cần là tỷ thì luôn đẹp.
Câu nói vô tình đá một cú chí mạng vào tim Lạc Thiên. Nàng im lặng, nắm tay hắn, kéo theo chạy một mạch đến khu nhà ăn.
Trong cảm giác lạ lùng, hắn bất giác nhớ lại ngày còn bé được mẹ dắt đi khắp nơi trong khu thương mại.
Hắn tự hỏi đã qua bao lâu rồi hắn chưa được ai nắm tay? Đã bao lâu rồi hắn hắn chưa cảm thấy lòng bàn tay con người có thể ấm áp như vậy?
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên nơi cổ họng, hai khóe mắt ẩm dần, môi hắn mấp mấy rồi khẽ nở nụ cười.
Sau vài phút đi bộ, cả hai đã đến nhà ăn, Lạc Thiên buông tay và gọi hắn tỉnh lại.
Hai người tiến đến quầy nhận lấy khay cơm và xếp hàng chờ lấy đồ ăn, một tràng dài hài tử xếp hàng trải dài đông nghẹt, một hàng khác lại thưa vắng đáng thương.
Vân Uyên mang theo ngạc nhiên hỏi người đứng cuối.
– Chào bạn, nhà ăn ở đây có phân vé VIP với vé thường à?
Người đó ngạc nhiên nhìn sang hàng vắng tanh kia rồi gằn giọng nói.
– Nhà ăn cung cấp miễn phí, không phân vé. Chẳng qua bọn ta không muốn đứng chung với tên vô lại biến thái kia.
Vân Uyên bối rối, hắn tựa hồ biết chuyện gì xảy ra, nhưng tình cảnh này hắn không ngu gì làm anh hùng đứng ra nhận để thanh minh giúp người khác, hắn lộ ra bộ dáng kinh ngạc hỏi.
– Ai cơ?
Nói xong Vân Uyên nhìn lại bên hàng kia thì thấy được thân ảnh của kẻ đã đứng trước quảng trường hô to sẽ là thủ khoa, Lý Úc Bình, Hắn tựa nhận ra gì đó nhưng tiếp tục giả đò hỏi tiếp.
– Hắn làm gì mà các ngươi lại tẩy chay hắn thế, ta thấy hắn chỉ hơi kiệu căn thôi mà, ai mà chả có tính cách đó.
Thiếu niên ngạc nhiên nhìn hắn một lúc rồi hỏi.
– Ngươi bình an à? Tên tiểu tử đó khi về phòng đã phóng tinh thần lực đi quậy phá khắp nơi. Phòng ta có một nữ đồng học bị hắn dùng tinh thần lực xuyên qua vách tường nhìn trộm lúc tắm, còn nhào tới cằm vòi nước xịt lung tung quấy phá.
Bộ mặt ngạc nhiên Vân Uyên tích cực hưởng ứng cảm xúc, hỏi lại trong giọng bức xúc.
– Trần đời còn tên khốn biến thái thế à! Thật không thể tha thứ! Cho dù là hồn vương thì sao chứ? chỉ cần tất cả hơn trăm nghìn người luân phiên đến đánh hắn thì hắn chỉ có thể ngậm cục tức rời đi. Tất cả tân sinh chúng ta ai không phải thiên chi kiêu nữ, một hồn sư chỉ cần bị truy sát liên tục dù có cường đại đến đâu thì cũng phải bị tiêu hao mà chết. Lấy sức một mình địch lại vạn hùng bình gì chứ! Từng đợt đến thì cho dù hắn cường đại đến đâu thì hồn lực cũng sẽ cạn.
Những lời này Vân Uyên tựa hồ nói rất to đủ cho cả quảng trường nghe thấy, lập tức hơn trăm nghìn ánh mắt đằng đằng sát khi đã nhắm thẳng vào Lý Úc Bình, hầu như tất cả tân sinh thoán chóc đều quyết định đồng lòng loại đi tên gia hỏa khốn kiếp kia trước.