Chương 2: Gọi ta Đại La !

Chốc lát Vân Uyên ngớ người. Không ngờ bản thân không chỉ xuyên không vào bộ tiểu thuyết hâm mộ, mà còn là thời gian sau khi bộ truyện kết thúc vừa vài tháng. Với thân phận là fan hâm mộ tác phẩm sao lại không phấn khích.

Nhưng ngoài mặt hắn vẫn cố tỏ ra lúng túng ngạc nhiên rồi lại ngơ ngác. Ú ớ hắn hỏi dò.

- Vậy ta nên gọi ngài như thế nào mới đúng phong tục nơi đây. Tiền bối hay là đại nhân?

Hắn biết, nếu không làm thế thì với tính khí thất thường của một lão già thế nào cũng ra vẻ khó dễ. “Ta còn tỉnh lắm, hồn thú sao? Với độ tuổi nào, dù là giống loài gì cũng có tâm tính cao thượng. Ta không ra vẻ cung kính thì sớm muộn cũng bị ép chết. Huống hồ hắn đưa ta đi là đã không muốn giết ta. Nếu không với thực lực này liền có thể cho ta về với đất mẹ.”

Hắn cũng chắc chắn rằng con rắn này không thể giúp hắn trở về. vì nếu có thể thì nó đã làm, cần gì phải đưa hắn theo.

“Cường giả không phải đều dựa vào nhịp tim và sắc mặt để phân biệt sao? Để ta cho ngươi biết giải nhất cuộc diễn viên trẻ tài năng là như nào.”

Mạn Đà La thoáng nghĩ rồi bảo.

- Uyên à! Cường giả như bọn ta không chỉ xem nhịp tim đâu, mà còn nhìn cả nội tâm nữa kia. Ngươi tưởng trò lừa người đó ngươi dùng được với ta sao? Ta công nhận khả năng giấu đi cảm xúc của ngươi rất tốt. Nếu ta không cho chút thần thức dò xét thì cũng không biết ngươi nghĩ gì.

Mạn Đà La nói thần thức chẳng qua chỉ là một chút tinh thần lực cường đại vượt bậc, miễn cưỡng gọi thần thức sơ hình, thực chất thì chưa phải.

Vân Uyên trầm ngâm, hắn xem ra đã quá xem thường cường giả. Suy nghĩ đơn giản thế thì hắn có ngày sẽ chỉ còn 1 cổ thi thể mà thôi. Mạn Đà La im lặng nhìn hắn, trên mặt thì bình tỉnh nhưng trong tâm thì loạn, cũng coi như là thưởng thức.

Lúc sau Đà La cất tiếng:

- Tiểu tử, Theo tuổi tác ta hơn ngươi nên gọi ta 1 tiếng ca ca đi. Dẫu sao ở chốn rừng rậm này nhiều năm ta không có ai bầu bạn. Gặp ngươi hôm nay cũng là duyên. Làm tiểu đệ ta không? Ta gọi là Đại La. Trả lời mau đi ta ghét chờ đợi.

Đến đây đầu hắn nãy lên dòng suy nghĩ

“Cái rắm ấy, Ta nhổ vào. Già rồi còn ảo à? Muốn hồi xuân à? Cái gì mà ca ca. Ông xem ông bao nhiêu tuổi rồi mà bảo tôi gọi ông là ca ca. Nhưng việc tốt thế này mà ta không nhận thì đúng là ngu.”

Vân Uyên tỏ ra sững sờ, trong tròng mắt đỏ dần, nước mắt bắt đầu rơi, môi mấp máy.

- Ca ca! Ta có ca ư? Người thân, ta có người thân rồi sao? Ta chấp nhận, Đại La ca ca, Ta có người thân rồi!

Vừa khóc hắn vừa lấy tay dụi trông rất thảm. Đại La khi thấy cảnh tượng này nét mặt hiện lên vẻ hiền dịu, mắt hắn hiện lên vẻ xót thương, Bất giác hắn hỏi.

- Ngươi là cô nhi ư? Ta xin lỗi, ta thật sự không biết. Vân Uyên cất tiếng. Ta từ nhỏ không có cha mẹ, tất cả chỉ có ta và em gái nương tựa mà sống.

Nhưng Đại La có chết cũng không ngờ tên trước mặt là một đại lừa lọc thuần thục. Hắn có cha mẹ nhưng họ sớm đã qua đời. Em gái hắn cũng là sống cùng hắn. Trong mắt hắn trừ em gái ra thì mọi thứ còn lại quan trọng hay không cũng mặc xác.

Sau hồi lâu nói chuyện thì cự xà đã đưa hắn tới một hang động nằm sâu trong khu rừng.

- Tiểu Uyên, nơi đây từ giờ là của ngươi. Ca ca ở ngay bên này, góc nhỏ này cho đệ. Ngươi thấy đủ không?

Góc nhỏ trong lời Đại La nói là một mãnh hang hình vuông, có diện tích mười mấy mét vuông, Đủ cho một người sinh hoạt rồi.

Ổn định hồi lâu đã đến tối. Trong căn phòng bằng đá, ở trung tâm phòng một đốm lửa le lói trong màn đêm, Kế bên là những loại hoa quả trong rừng.

Từ lúc về Đại Là đã dặn hắn những khu vực được đi, đâu không được đi. Hắn vâng dạ và chỉ đi đúng theo phần khu vực cho phép kiếm ăn với tìm củi.

Nếu lúc này đám bạn học hắn thấy được thì sẽ vô cùng ngạc nhiên, bởi vì Vân Uyên ngu ngơ hằng ngày đâu mất rồi, Tên ngốc nói gì nghe đó sao lại thành thục sinh tồn đến thế. trong bóng tối một bộ mặt to lớn hiện lên, nhưng do đốm lửa nhỏ nên chỉ thấy nửa mặt. Ánh lửa bập bùng, Tiếng nói cất lên.

- Đệ quen không? Có thấy lạnh không? Ăn no ngủ sớm mai ta dẫn đệ tu luyện.

Vân Uyên mơ hồ hỏi:

- Ta có thể về không? Em gái ta giờ này thế nào rồi?

Đại La nhẹ đáp:

Ta không biết, nếu sau khi ta đột phá trăm vạn có thể tìm hiểu giúp đệ. Giờ với khả năng của ta thì không biết cách.

Thoáng buồn, sau đó hắn nở nụ cười với Đại La rồi nói:

- Ca ca, đệ không sao, để sau rồi tính tiếp.

Sáng hôm sau. Tại một bãi đất trống, Vân Uyên cùng Đại La đang mặt đối nhau. âm thanh trầm thấp nhưng lại uy nghiêm phát ra.

- Bình tĩnh, Dùng ý niệm đem nó ra.

Trên tay Vân Uyên phóng xuất ra quang mang đỏ thắm chói lọi. Xung quanh bỗng chốc nóng lên thiêu rụi toàn bộ cây cối có bán kính nghìn dặm. Hồ nước gần đó đã bốc hơi hầu như toàn bộ, Thảm thực vật cháy rụi, trong không khí rít lên từng tiếng khóc thang, bi ai dẫn dắt thấm vào tâm tình những sinh vật cách cự ly năm mươi mét. Hồi sau ngọn lửa dần thu liễm.

Một đợt gió lớn như cuồng phong kéo đến. Sau lưng Vân Uyên lúc này hư ảnh chim ưng hiện rõ, trên cổ tay mọc ra đôi cánh của loài chim ưng, móng tay mọc ra vuốt sắc. Trong mắt kim quang lóe lên, trong mắt cậu mọi chuyện trong bán kính trăm dặm hiện rõ lên mồn một.

Ha một tiếng, một đạo phong đao được chém ra từ cánh. Xoẹt một tiếng tảng đá đã nứt đôi. Uy lực cực hạn nguyên tố quá lớn. Tại nơi phong đao lướt qua nhè nhẹ tạo nên những sợi tơ sắc bén như dao, vô thanh vô tức hồi lâu rồi biến mất.

Thấy màng thể hiện. Đại La một bên trầm ngâm rồi nói.

- Nhìn qua võ hồn Phong ưng mạnh hơn võ hồn hoa kia. Ta đề nghị đệ tu luyện võ hồn hoa trước rồi hãy luyện võ hồn Phong ưng. Đệ là hồn sĩ cấp 10 chưa có hồn hoàn. Theo lẻ đệ đã đủ để tìm một hai cái hồn hoàn rồi. Nhưng mà theo ta thấy vấn đề của đệ là hai cực hạn nguyên tố. Nếu không cẩn thận nhiều khi bạo thể do xung đột của chúng vậy nên ta kiến nghị với đệ khoan hãy hấp thu hồn hoàn. Luyện khống chế nguyên tố và võ hồn rồi hãy hấp thụ, như thế sẽ ổn định hơn.

Không do dự Vân Uyên thanh âm ngọt xớt rồi đáp.

– Vâng. Đệ nghe ca ca.

Thời gian dần trôi, Chớp mắt đã bốn năm. Trong 4 năm qua tu vi của Vân Uyên tuy không tăng, nhưng về trình độ khống chế võ hồn hắn lại thành thục rất lớn. Theo đó cơ thể hắn đã đôi phần cường tráng hơn. Có lẽ là do những bài tập khắc nghiệt mà Đại La giao cho. Hơn bốn năm qua hắn học không ít y bát của vị ca ca hồn thú này. Với thức lực hiện tại Đại La đánh giá hắn đã có lực đánh với hồn thú 500 năm. Thậm chí là kích sát đối phương.

Tuy truyện tốt nhiều là vậy. Nhưng mà cuộc vui nào cũng phải có lúc tàng. Niên hạn của Đại La, kếp nạn trăm vạn đã đến gần. Hắn bế quan đã 1 tuần, Những ngày tháng này Vân Uyên sớm đã xem Đại Là là một ca ca thật sự. Chỗ quan trọng trong tim đã có vị đại ca không cùng huyết thống cũng không phải con người này. Hắn thề rằng, dù liều mạng cũng phải giúp đại ca thành công.

Hắn chẳng lẽ không biết sắp đối mặt là gì sao, Không nói hắn cũng rất rõ. Kẻ địch với trăm vạn năm hồn thú chỉ có thể sinh vật cở cấp đấy. Nhưng thế thì sao? Mạng hắn ít nhất cũng cầm chân được 1 khắc. Tranh thủ dù 1 khắc cũng là một khắc độ kiếp. Xung quanh khu vực độ kiếp sớm đã có rất nhiều cạm bẫy được chính tay Vân Uyên làm. Đây cũng là thứ tiền đề giúp hắn có đôi phần tự tin nói mình có thể cầm chân được những đầu hung thú sắp đến trong một khắc.

Ước tính của hắn cũng câu được vài giây, dù gì độ kiếp cần vài phút. Mà bố trí của hắn chập chùng liên miên, Ít nhất có thể câu đc 3 phút vài giây. Dị tượng trên trời bắt đầu, Mây đen mù mịt. Gầm 1 tiếng. Tia sét đánh xuống hang động. Trong tia sét đó nhộn nhạo thiên địa pháp tắc. Thân là chưởng khống cực hạn phong hỏa. Hắn cảm nhận rõ trong tia sét độ kiếp vừa đánh xuống có chứa một nồng độ nguyên tố chi lực nồng hậu. Lúc này đồng loạt 4 cái bẫy bị phá. Hắn cảm nhận được 3 cổ khí tức cường đại như hung thú hồng hoang. Lần lượt 1 cái rồi thêm 1 cái; trong 2 phút, ngàn cái bẫy của hắn làm ra đã tan nát chỉ còn cái cuối. cái này là hy vọng cuối cùng, là sợi dây leo để hắn nắm chặt trước vách núi cao vời vợi. Mong rằng tính toán của hắn là đúng. Lúc này đồng loạt 3 cổ uy áp ập đến. Nháy mắt hắn đã bị áp bách đến thở không ra. những năm tháng này ở cùng Đại La cũng hay cho hắn chịu qua áp lực, nên hắn sớm có thể quen. Nhưng dù quen thuộc nhưng trước áp bách hắn cũng không thể không thấy sợ hả. Chợt từ thức hải hắn, một tia quang mang lóe lên rồi vụt tắt. Sau khoảnh khắc nhỏ vừa rồi, toàn thân hắn như thể gỡ xuống muôn vàn tòa thái sơn. Thanh tỉnh trở lại, hắn ngước nhìn lên thì không thôi kinh hải.

Những cổ khí tức đến này tuy còn yếu hơn của Đại La nhưng dù gì cũng là 3 đại hồng hoàng chục vạn. Dẫn đầu là một con hổ màu đen trên lưng có một đôi cánh dơi, đuôi là của bò cạp. Sau kế là một con cự long có lân phiến đen khắp người trên trán có đính theo một viên cự thạch màu đỏ lấp lánh phản chiếu ánh quang sắt của những tia lôi đình thiên kiếp. Bước cùng là một cự trư to lớn có đôi cánh đầy xương xẩu, răng nanh sắc nhọn dài nhe ra lộ vẻ hung hăn. Vân Uyên kinh ngạc thốt.

– Ám ma tà thần hổ, Huyền hắc chi long, Phá diệt trư luân!

Mặt hắn bình tỉnh lại, quay người bật công tắc cạm bẫy. Kích hoạt. Cơ quan đua nhau khởi động. Mặt đất nứt ra, quanh đó loạt dây leo phóng đến trói lại 3 hung thú. Không đề phòng cả 3 rơi xuống. Khi chúng định Đập cách bay lên từ dưới hang thì Loạt dây leo phóng lên quấn vào chân từng con rồi kéo chúng xuống.

Ám ma tà thần hổ phát động lực lượng, dây trói đứt đoạn. Nó phóng lao lên mặt đất. Khi vừa lên đến nơi thì thứ có nhận được là một quả cầu hỗn hợp hai nguyên tố cực hạn lửa phong kết hợp đang được Vân Uyên ném đến.