Chương 84: Tụ lại như một đống lửa, tản ra như những ánh sao

Tụ lại như một đống lửa, tản ra như những ánh sao

Dịch: w8haa

"Chín tuổi ngũ giai sao? Thiên phú cũng không tệ." Thánh Mẫu không hề cảm thấy kinh ngạc, "Vậy thì để Trấn Trưởng cố gắng dạy bảo vậy. Hiện tại học viện có mười sáu học viên rồi à."

"Đúng vậy, tính thêm đứa trẻ mới tới này, vừa đủ mười sáu người." Trương Hạo Hiên trả lời.

Thánh Mẫu khẽ thở dài, nói: "Nơi này có lẽ không thể tiếp tục tồn tại trong thời gian dài nữa."

"A?" Trương Hạo Hiên không khỏi không khỏi kinh ngạc hô lên, "Điều này..."

Thánh Mẫu lạnh nhạt nói: "Dường như hắn đã bắt đầu phát hiện ra điều gì đó. Vì đảm bảo sự an toàn, chúng ta nhất định phải có sự thay đổi. Về vấn đề học viện, có thể chúng ta phải chuyển đi nơi khác. Dĩ nhiên hiện tại cũng chưa cần phải hành động ngay, có thể sẽ có sự thay đổi. Nếu không phải bất đắc dĩ, ta cũng không muốn thay đổi nơi này. Chúng ta đã rất vất vả mới có được như ngày hôm nay."

Trương Hạo Hiên cười khổ, nói: "Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?"

Thánh Mẫu lắc đầu, nói: "Khó nói lắm. Tình huống cụ thể cứ chờ thông báo của ta, có lẽ sẽ không có nguy hiểm quá lớn."

"Tốt, ta hiểu rồi, người cũng phải bảo trọng. Người là bóng lưng của tổ chức, người đã phải trả một cái giá đắt vì tổ chức. Người nhất định không thể có chuyện gì." Trương Hạo Hiên khom mình hành lễ.

Thánh Mẫu lắc đầu, nói: "Ta không có việc gì. Vì nghiệp lớn, ta nhất định sẽ cố gắng sống tốt”

Đúng lúc này, khăn che mặt của Thánh Mẫu bỗng thoáng lay động, hướng về phía cánh cửa. Trong nháy mắt tiếp theo, cánh cửa lập tức mở ra, kèm theo âm thanh tức giận truyền tới: "Ngươi hay lắm Trương Hạo Hiên, ngươi cái này…."

Lời nói vừa nói ra được có nhiêu đó đã im bặt, một hình bóng màu tím lập tức ngưng tụ lại, khi nhìn thấy rõ ràng thì đó chính là Tư Nho.

Lúc này hắn cũng đã thấy được người phụ nữ ngồi ở chiếc ghế chủ trong phòng khách, khóe miệng bỗng trở nên co giật, khom người xuống chào, nói: "Thánh Mẫu, thật xin lỗi, ta không biết người ở nơi này."

Thánh Mẫu mỉm cười, nói: "Tư Nho sư phụ không cần khách khí. Tính người vẫn luôn nóng nảy như thế."

Tư Nho có chút lúng túng gãi đầu, nói: "Không có cách nào khác, bị ảnh hưởng bởi huyết mạch của mình."

Trương Hạo Hiên tức giận mà nói: "Ngươi làm gì vội vàng như vậy, lỡ người khác trông thấy rồi làm sao? Có chuyện gì vậy? Vừa vào cửa đã bắt đầu mắng ta rồi."

Tư Nho nói: "Đứa bé Đường Tam kia ngươi nhất định phải giao cho ta, đứa bé này ở cũng người sẽ bị lãng phí. Ngươi làm quái gì biết về nguyên tố khống chế."

Trương Hạo Hiên cười lạnh một tiếng, nói: "Ta biết rõ thế nào ngươi cũng sẽ tranh đoạt nó với ta, cho nên ta mới tiên hạ thủ vi cường, ngươi cũng đừng nghĩ nữa, hắn đã chính thức bái ta làm sư phụ. Ngươi không có cơ hội nữa đâu."

Tư Nho lại muốn nói điều gì đó, bỗng dưng nghe thấy Thánh Mẫu đang ngồi ở ghế chủ nói: "Các ngươi đang nói tới đứa bé mới đến kia à?"

"Vâng." Trương Hạo Hiên gật gật đầu.

Thánh Mẫu mỉm cười nói: "Ngay cả ta cũng cảm thấy có một chút tò mò rồi, có thể làm cho Tư Nho sư phụ của chúng ta động lòng như thế, xem ra thiên phú của hắn thật sự là không tệ nha!"

Tư Nho nói: "Biến dị Phong Lang Biến, có được sự tương tác và sự khống chế rất mạnh mẽ đối với Phong nguyên tố, thiên phú như thế này thật sự là vạn người có một! Hắn dùng thực lực ngũ giai, đánh ngang tay với Vũ Băng Kỷ, hắn tuyệt đối sẽ là hạt giống số một của học viện, điều quan trọng nhất là hắn chỉ mới có chín tuổi. Năng lực của ta cũng là nguyên tố khống chế, đứa trẻ này không giao cho ta quả thật là phung phí của trời. Trương Hạo Hiên ngươi thì biết nguyên tố khống chế cái gì!"

"Cân sức ngang tài với Vũ Băng Kỷ? Khống chế Phong nguyên tố có thể đối kháng với khống chế Băng nguyên tố?" Đến cả Trương Hạo Hiên cũng bị shock khi nghe tin này. Ngày đó lúc hắn kiểm tra Đường Tam, căn bản là dùng tu vi chèn ép, cho nên Đường Tam không hề có cơ hội triển khai ra thực lực của mình. Hắn chỉ biết Đường Tam có thể sử dụng nhiều loại năng lực, nhưng không hề ngờ được thực lực của hắn lại mạnh mẽ hơn sự tưởng tượng của mình nhiều. Đường Tam chẳng qua mới thể hiện một năng lực là Phong Lang Biến, đã khiến cho Tư Nho tìm mình liều mạng, nếu Tư Nho biết Đường Tam còn có năng lực khác thì…?

Thánh Mẫu cảm thấy hứng thú hơn, nói: "Điều này quả thật không sai, nếu đơn giản tu vi chỉ đạt tới ngũ giai thì vẫn chưa thấm vào đâu, nhưng nếu về phương diện khống chế nguyên tố có thể so với Vũ Băng Kỷ, vậy thì có chút lợi hại. Các ngươi cần phải bồi dưỡng đứa bé này cho tốt vào. Được rồi, ta phải đi về trước. Trấn Trưởng, việc ta nói với ngươi cần phải chuẩn bị sớm, đề phòng mọi chuyện có thể xảy ra."

Nói xong, nàng đã đứng dậy.

Trương Hạo Hiên và Tư Nho đồng thời dùng tay phải đặt lên ngực, trên mu bàn tay lộ ra phù văn Cứu Thục. Nếu như Đường Tam ở nơi này sẽ phát hiện, phù văn Cứu Thục trên tay Tư Nho và phù văn của Trương Hạo Hiên đều giống nhau, đều là màu lam, cũng không phải màu chàm như hắn đã dự đoán.

"Tụ như nhất đoàn hỏa, tán nhược mãn thiên tinh." Thánh Mẫu nhẹ nhàng ngâm xướng một câu, tiếp theo trong nháy mắt, nàng đã biến thành một luồng ánh sáng, nhẹ nhàng biến mất.

"Tụ như nhất đoàn hỏa, tán nhược mãn thiên tinh." Trương Hạo Hiên và Tư Nho trịnh trọng lặp lại những lời Thánh Mẫu vừa nói.

Một lát sau, Tư Nho mới nhìn về hướng Trương Hạo Hiên, hỏi: "Cho ta đệ tử, được hay không được?"

"Nghĩ hay lắm!" Trương Hạo Hiên cự tuyệt một cách không hề do dự.

"Ngươi muốn phá đám có phải không?" Tư Nho hung dữ nói.

Trương Hạo Hiên trầm giọng nói: "Ngươi biết tại sao hôm nay Thánh Mẫu đến đây không?"

Tư Nho sửng sốt một chút, đáp: "Tại sao?"

Vẻ mặt Trương Hạo Hiên vô cùng nghiêm trọng, nói: "Nàng nói nơi này của chúng ta có thể sẽ không thể tiếp tục duy trì được nữa. Học viện có khả năng phải đóng cửa."

"Hả?" Tư Nho mở to mắt, hỏi: "Bị phát hiện rồi? Không thể nào! Chúng ta đã rất cẩn thận rồi mà."

Trương Hạo Hiên cười khổ, nói: "Năng lực của vị kia ngươi cũng không phải không biết. Nếu như không có Thánh Mẫu che chở chúng ta, làm sao chúng ta có thể yên bình sinh sống nhiều năm như thế? Vẫn nên sớm chuẩn bị một chút đi. Hãy đi nói với mọi người, cố gắng hết sức tính toán trong thời gian ngắn nhất. Ngoại trừ những học sinh trong học viện này, còn lại tất cả những thứ khác chúng ta nên dời đi, đi đến các thành thị khác ẩn nấp chờ đợi. Đợi đến khi xảy ra chuyện, nếu không có việc gì thì có thể để họ quay lại."

Tư Nho nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Thánh Mẫu đích thân đến đây, thì sự việc đã khá rõ ràng, khoảng tám, chín phần mười. Đám trẻ kia làm sao bây giờ?"

Trương Hạo Hiên suy nghĩ một chút, nói: "Tính toán, làm theo kế hoạch thứ ba."

"Kế hoạch thứ ba? Tại sao không phải kế hoạch thứ nhất, không phải như thế sẽ an toàn hơn sao?" Tư Nho kinh ngạc hỏi.

Trương Hạo Hiên lắc đầu, nói: "Dùng kế hoạch thứ ba. Đám trẻ này rất ưu tú, ta cũng không nỡ để chúng đi. Huống chi bên này còn có Thánh Mẫu chiếu cố, cho dù có mạo hiểm, Thánh Mẫu cũng có thể giúp đỡ chúng ta ẩn nấp rất nhiều."

"Ngươi quá nhiều ý đồ xấu, vậy cứ làm theo lời ngươi nói đi. Còn chuyện đệ tử kia thì sao đây? Đường Tam đi theo ta, ta khẳng định sẽ tốt hơn đi với ngươi nhiều!" Tư Nho còn không quên mục đích chính mà mình đến tìm hắn.

Trương Hạo Hiên nói: "Những gì ngươi nên dạy hắn thì cứ dạy cho hắn. Về chuyện đổi sư phụ này, ngươi cũng đừng nghĩ tới nữa. Ta rất vất vả mới thu được một tên đệ tử. Yêu Thần biến của hắn cho dù là Phong Lang Biến biến dị, nhưng chẳng lẽ có thể so sánh với Độc Bạch, Trình Tử Chanh hay sao? Băng tinh biến của Vũ Băng Kỷ ngươi cũng không hề động lòng, tại sao lần này lại xúc động như thế? Cái tật xấu vội vàng xao động này của ngươi khi nào mới có thể sửa được, nếu không phải vì tật xấu này của ngươi, ngươi cũng đã có thể lên cấp Chàm rồi. Chủ Thượng còn để cho ta cai quản ngươi hay sao? Chờ tương lai Đường Tam đột phá đến thất giai, lúc đó nếu ngươi vẫn còn ý định thì có thể nói chuyện tiếp."

Ánh mắt của Tư Nho sáng rực, nhìn Trương Hạo Hiên, nói: "Một bụng của ngươi toàn những ý nghĩ xấu xa, theo như lời những người khác nói, không nên nghe ngươi nói quá nhiều. Cứ trực tiếp động thủ, đánh đến khi nào ngươi phục mới là biện pháp tốt nhất. Nể mặt Thánh Mẫu, ta bỏ qua cho ngươi một lần. Chờ đến khi Đường Tam đột phá thất giai, phải sửa lại bái ta làm sư phụ."

Trương Hạo Hiên liếc Tư Nho một cái, cũng không tức giận, chỉ hờ hững nói: "Chờ hắn đột phá thất giai, cứ để cho hắn tự lựa chọn là tốt nhất. Nếu như lúc đó hắn nguyện ý khi sư diệt tổ, bái ngươi làm thầy, ta cũng chẳng có ý kiến nữa."

". . . ."

Tư Nho biết mình không thể nói lại được với tên này, dứt khoát không thèm nói nữa, xoay người rời đi, cũng không động thủ với Trương Hạo Hiên.

Đứng nhìn Tư Nho rời đi, Trương Hạo Hiên than nhẹ, nói: "Lão tư à, ngươi đâu biết, trên người đứa bé đó vô cùng nặng nề, hắn gánh một phần hi vọng lớn lao của nhân loại chúng ta! Cho dù là Chủ Thượng, ta cũng không hề báo cáo. Trước khi hắn trưởng thành, càng ít người biết càng tốt."

"Đây chính là chỗ nhận nhiệm vụ đơn." Bên trong học viện Cứu Thục, lúc này Độc Bạch đang dẫn Đường Tam đi vào một căn phòng.

Đường Tam cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì đây là chỗ ở của Vũ Băng Kỷ, người chịu trách nhiệm quản lý nhiệm vụ đơn chính là Vũ Băng Kỷ.

"Chào Đại sư huynh." Đường Tam chủ động hành lễ.

Vũ Băng Kỷ khẽ cười, nói: "Tiểu Đường, ngươi cũng khỏe, muốn đến nhận nhiệm vụ sao?"