**Tiểu Đường Thật Tốt
Dịch: w8haa**
"Không biết nữa nhưng ta sẽ giữ bí mật. Không biết vì sao, sau lần đột phá này, ta có cảm giác rằng ngươi trở nên rất đặc biệt, trở thành người quan trọng nhất của ta." Độc Bạch nắm chặt tay Đường Tam, nhấn mạnh lại: "Đặc biệt, đặc biệt quan trọng."
Khóe miệng của Đường Tam bắt đầu co giật liên tục, hắn muốn rút tay ra, nhưng bị Độc Bạch nắm quá chặt.
"Tại sao lại đặc biệt quan trọng?"
Độc Bạch nói: "Ta cũng không thể nói rõ ràng được, chỉ là có cảm giác như vậy. Ngươi cũng biết rằng những người có được Thiên Hồ Biến như ta vốn có cảm giác vô cùng nhạy cảm. Ta cảm thấy ngươi là người đặc biệt quan trọng với ta, là người thân nhất, thân thiết hơn so với bất kì ai. Ta chắc chắn sẽ đối xử tốt với ngươi, ta tin rằng ngươi cũng sẽ đối tốt với ta."
Đường Tam oán thầm, nếu như những lời này mà là do Mỹ công tử nói ra thì tốt biết mấy, cuối cùng cũng hắn cũng rút tay của mình ra ngoài được.
"Ài ài ài, ngươi đừng chạy nha! Ta không nhìn thấy gì, ngươi phải chiếu cố một người mù như ta mới được." Độc Bạch huơ huơ tay trong không khí.
Đường Tam né qua một bên, tức giận nói: "Trước tiên ngươi cứ ở đây tu luyện cho tốt đi, phục hồi lại mắt của mình đi đã rồi nói tiếp."
"Được rồi, được rồi. Tất cả nghe theo ngươi." Lúc này Độc Bạch mới chịu khoanh chân ngồi lại, dựa theo những gì Đường Tam nói, vận chuyển Tử Cực Ma Đồng khôi phục lại đôi mắt của mình.
Phải mất hơn một canh giờ, hắn mới xem như khôi phục lại. Tuy rằng hai mắt vẫn còn hơi sưng, nhưng ít nhất đã có thể nhìn thấy mọi thứ lại rồi.
Hắn mở to mắt, khi nhìn thấy Đường Tam thì câu nói đầu tiên của hắn lại là "Tiểu Đường ! Có thể nhìn thấy ngươi thật là tốt."
Vốn Đường Tam là một người rất trầm ổn, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được hô lên: "Cút!"
"Hehehe, ta không có ý gì khác. Huynh đệ, chúng ta là tình huynh đệ." Độc Bạch gãi gãi đầu, "Tuy rằng tuổi của ngươi còn nhỏ, nhưng suy nghĩ lại rất phức tạp nha."
Đường Tam cũng không biết phải nói gì, đành nuốt cục tức vào trong. Hắn đành nói tiếp: "Hết đau chưa? Về sau bớt nhìn lung tung nha. Thiên Hồ Chi Nhãn ngũ giai năng lực đầu tiên có lẽ là quan sát số mệnh. So với sự quan sát trước đây thì có gì khác biệt không?"
Độc Bạch suy nghĩ một chút rồi nói: "Trước đây, số mệnh mà ta nhìn thấy là ngay lúc đó, hiện tại ta lại có thể nhìn thấy số mệnh trong tương lai. Nói chính xác hơn là số mệnh tổng thể trong tương lai. Hm..nói như vậy thì số mệnh của ngươi quả thật giống như mặt trời ban trưa vậy! Quá mạnh mẽ. Tuy rằng ta còn chưa nhìn người khác, nhưng ta có thể chắc chắn rằng số mệnh của ngươi là mạnh nhất. Suýt chút nữa là khiến cho đôi mắt của ta bị mù luôn rồi."
Đường Tam nói: "Cố gắng ít sử dụng năng lực này thôi. Biết số mệnh tương lai của quá nhiều người cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Sẽ ảnh hưởng đến người đó, nhưng lại có thể dùng nó để quan sát số mệnh của kẻ địch. Lỡ đâu gặp phải người có vận khí lớn thì sự phản phệ sẽ rất lớn. Hơn nữa, số mệnh trong tương lai không phải là thứ cố định, ngươi thấy được tương lai, nhưng tương lai thì lại có rất nhiều biến số, chưa chắc sẽ không thể thay đổi."
"Ừ ừ. Ngươi biết nhiều thứ thật đấy. Có Tiểu Đường quả thật là tốt, dạy ta biết rất nhiều thứ." Độc Bạch nháy mắt mấy cái.
Đường Tam thản nhiên nói: "Ta hi vọng rằng ngươi sẽ nói chuyện với ta như trước đây, nếu không thì ta sẽ trốn đó…. Ngũ giai của ngươi chắc chắn không chỉ có một năng lực, năng lực còn lại là về phương diện nào vậy?"
Độc Bạch lộ ra vẻ mặt oan ức, nói: " Ngươi cũng phải cho ta thời gian từ từ trải nghiệm mới biết được chứ! Đâu phải chỉ một lúc là biết hết được đâu, ta cũng không có ai dạy mà."
"Khoan hãy thử, ngươi cứ khôi phục lại tiếp đi. Ta đi tìm một chút thức ăn cho ngươi."
"Tiểu Đường thật tốt."
Tốt cái con… Đường Tam rủa thầm, xoay người rời đi.
Hắn biết rằng thái độ của Độc Bạch chuyển biến đối với mình là do mình đã trợ giúp hắn trong quá trình đột phá lúc trước. Đó là cảm giác của Thiên Hồ Chi Nhãn, khiến cho huyết mạch Thiên Hồ Biến tự nhiên sinh ra cảm giác thân thiết.
Ba ngày tiếp theo, hào quang màu trắng trên người Độc Bạch dần dần thu lại, cuối cùng mới trở lại dáng vẻ bình thường. Trong ba ngày này, hắn cũng liên tục sử dụng Thiên Hồ Chi Nhãn để thử nghiệm, từng bước tìm ra công dụng của Thiên Hồ Chi Nhãn tầng thứ năm.
Trong đó thứ thay đổi lớn nhất đó chính là hắn đã có thể can thiệp một chút vào số mệnh của trời đất. Thông qua thi triển Thiên Hồ Chi Nhãn, hắn có thể khiến cho số mệnh trong phạm vi khoảng chừng mười mét vuông trở nên tốt hơn. Thi triển một lần thì hiệu quả có thể kéo dài khoảng chừng hai mươi bốn tiếng. Phạm vi cũng có thể trở nên lớn hơn, nhưng phạm vi càng lớn thì càng tỉ lệ nghịch với hiệu quả được hỗ trợ. Với tu vi bây giờ của hắn, nếu phạm vi hỗ trợ vượt quá trăm mét vuông thì gần như không có hiệu quả nữa.
Năng lực này mạnh mẽ một cách bá đạo, quả thật là một sự hỗ trợ gần như không có đối thủ. Thử nghĩ đến việc một người tu luyện dưới tác dụng này của Thiên Hồ Chi Nhãn, trong lúc tu luyện đạt được sự cảm ngộ và được hỗ trợ thêm vận may, thì sẽ có thể tiến xa đến cỡ nào. Nhưng mà loại năng lực này một ngày chỉ có thể thi triển được một lần, nói cách khác có thể hiểu rằng không thể nào hỗ trợ cùng lúc nhiều nơi được.
Nếu như việc hỗ trợ được tác dụng lên cơ thể thì sự thay đổi cũng không nhiều lắm, chỉ tăng thêm vận may trong một trình độ nhất định.
Còn có một sự thay đổi đối với bản thân Độc Bạch, Đường Tam gọi năng lực này là vận mệnh chiếu cố. Lưỡng Vĩ Thiên Hồ có thể bổ sung số mệnh để che chở bản thân mình, làm cho bản thân lúc nào cũng sẽ được vận mệnh chiếu cố ở một trình độ nhất định. Tuy rằng năng lực này không thể nào khiến cho Độc Bạch trở nên an toàn tuyệt đối, nhưng sẽ tương đương với việc lúc nào hắn cũng nhận được may mắn, thay vì phải dùng năng lực như lúc còn tứ giai. Nói tóm lại có nghĩa là trên một trình độ nhất định, Lưỡng Vĩ Thiên Hồ đã có được năng lực tự bảo vệ bản thân, dù chỉ là một chút.
Hơn nữa, chỉ với năng lực có thể nhìn thấy số mệnh trong tương lại, Thiên Hồ Chi Nhãn ngũ giai đã có thể nói là hoàn toàn lột xác, không phải là bước lên một bước nhỏ nữa.
Đợi đến lục giai, năng lực hỗ trợ số mệnh trên phạm vi chắc hẳn sẽ được mở rộng hơn rất nhiều. Thật không hổ danh là một trong ba loại Yêu Thần biến khủng bố nhất của Yêu Tinh Đại Lục mà! Thật là quá mạnh mẽ.
Hiện tại, Đường Tam vô cùng mong chờ không biết hiệu quả Linh Tê Thiên Nhãn của mình khi đạt đến ngũ giai sẽ như thế nào. Năng lực này nếu ở trên người hắn, hiệu quả sẽ càng lớn hơn nữa. Hiệu quả của Linh Tê Thiên Nhãn chắc chắn sẽ mạnh hơn Thiên Hồ Chi Nhãn đơn thuần rất nhiều.
Ba ngày sau, cuối cùng thì Độc Bạch cũng không còn bị Trấn Trưởng cấm túc nữa, Đường Tam cũng đã có thể trở về Học Viện Gia Lý, tiếp tục làm Tiểu Đường quét dọn.
Hắn cũng không hề lo lắng rằng mình sẽ bỏ lỡ lần hành động tiếp theo của Mỹ công tử, bởi vì bọn họ chỉ vừa mới giết chết Phong Lang Vương, cũng cần thời gian nghỉ ngơi và hồi phục. Thời gian gần đây, mọi người bên trong Gia Lý thành giống như bị yếu bóng vía vậy, cả tòa thành giống như bị một nỗi sợ vô hình bao phủ. Sự điều tra diễn ra vô cùng nghiêm ngặt, quyết tìm cho bằng được hung thủ giết hại Phong Lang Vương và thủ lĩnh Kim Cương Hùng.
Sáng sớm, trước tiên Đường Tam đến chào hỏi lão Mao, sau đó mới cầm cây chổi tiến về quảng trường phía trước Lầu Dạy Học Chính, tiến hành quét dọn.
Mấy ngày nay, về cơ bản thì cảnh giới ngũ giai của Độc Bạch đã ổn định lại rồi, Đường Tam chuẩn bị vài ngày nữa sẽ hấp thu khí tức huyết mạch của hắn, để tăng lên Thiên Hồ Chi Nhãn của mình. Hắn lại bảo Độc Bạch mỗi ngày đều thi triển năng lực gia tăng số mệnh trong một phạm vi của Thiên Hồ Chi Nhãn ngũ giai, mục tiêu rất đơn giản, chính là gian phòng của Vũ Băng Kỷ. Sau đó lại báo cho Trình Tử Chanh và Cố Lý, lúc tu luyện buổi tối cũng đến gian phòng của Vũ Băng Kỷ để tu luyện, cùng hưởng chung số mệnh.
Đường Tam cũng tự mình thử qua, tu luyện dưới vùng đất có sự may mắn, chỗ tốt cũng trở nên rõ ràng. Tu luyện càng thêm trôi chảy, sự cân đối của các loại huyết mạch cũng trở nên hài hòa hơn.
Bảo sao bên trong Yêu Quái tộc, Thiên Hồ tộc lại có địa vị cao đến như thế. Ở Tổ Đình bên kia, có thể tu luyện dưới sự hỗ trợ của cường giả của Thiên Hồ tộc, gần như mọi thứ có thể trở nên trôi chảy, dễ dàng hơn rất nhiều! Đây cũng không đơn thuần là một sự hỗ trợ nữa, mà có thể gọi là nghịch thiên. Nhưng trong mơ hồ, Đường Tam cũng cảm giác được rằng loại năng lực nghịch thiên này chắc chắn sẽ để lại một hậu quả nào đó, bởi vì bất cứ thứ gì tồn tại đều có hai mặt cả, Thiên Hồ tộc điều khiển số mệnh như vậy, không biết sẽ có hậu quả gì không nữa. Nếu như có, thì sẽ là gì?
Tin tức về phương diện này, toàn bộ tổ chức Cứu Thục đều không có được, có thể thấy đây ắt hẳn là một trong những bí mật quan trọng nhất của Thiên Hồ, trong tương lai phải tìm cơ hội để nhận biết rõ ràng mới được. Nhưng mà, nếu như Thiên Hồ tộc có thể tu luyện tới Thần cấp, vậy thì cho dù có phản phệ mãnh liệt, thì cũng là chuyện xảy ra sau khi đạt đến Thần cấp rồi.
Trong khi Đường Tam vừa đang quét dọn, vừa đang bận rộn suy nghĩ về Thiên Hồ Chi Nhãn thì đột nhiên có một cảm giác quen thuộc truyền đến, một mùi thơm nhàn nhạt đang di chuyển trong không khí.
"Ngươi đã làm gì mấy ngày hôm nay?" Một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.
Đường Tam xoay người lại, vô cùng hoan hỉ chứng kiến Mỹ công tử xinh đẹp động lòng người xuất hiện bên cạnh mình.
"Mỹ tỷ." Gặp lại nàng, một sự ấm áp và vui mừng chợt hiện lên trong lòng hắn, khiến hắn khống chế không nổi, bộc lộ hẳn ra ngoài.
Mỹ công tử nhìn thấy bộ dạng hoan hỉ kia của hắn, vốn dĩ bộ dạng nghiêm túc đang muốn chất vấn hắn chợt trở nên dịu bớt đi, nàng đằng hắng: "Hỏi ngươi đó."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!