Chương 232: Thông Thiên Triệt Địa, Số Mệnh Hoàng Kim

**Thông Thiên Triệt Địa, Số Mệnh Hoàng Kim

Dịch: w8haa**

Trương Hạo Hiên nhìn Độc Bạch, sau đó đáp: "Cũng đúng. Nếu như khó giấu quá thì…cấm túc vậy. Ta sẽ tự mình mang thức ăn đến cho ngươi."

"Ặc..." Độc Bạch đang cao hứng bừng bừng, bỗng dưng như bị nghẹn ở cổ, líu ra líu ríu nói nhỏ: "Đừng mà Trấn Trưởng, tha cho ta đi mà." Không thể ra ngoài quả thật chính là một hình phạt cực kì đáng sợ đối với một người hướng ngoại như hắn.

Trương Hạo Hiên tức giận: "Ít nhất phải cấm túc đến khi hào quang trên người ngươi không còn lóe lên nữa mới thôi. Ta muốn đi nghỉ ngơi đây. Đường Tam, ngươi ở đây trông hắn, mấy ngày nay đừng đến Học Viện Gia Lý làm công nữa, cứ ở đây chăm sóc hắn đi."

Nói xong, Trấn Trưởng xoay người rời đi.

Độc Bạch dùng đôi mắt đáng thương nhìn về phía Đường Tam, Đường Tam giơ hai tay ra hai bên, làm động tác bó tay: "Đây là lệnh của sư phụ, ta cũng không thể làm trái được. Hơn nữa, quả thật là ngươi cần có thời gian để làm quen với những sự thay đổi của Thiên Hồ Biến ngũ giai mới được."

"A..." Độc Bạch có cảm giác vô cùng ủy khuất cúi đầu, nhìn da thịt của mình vẫn đang phát sáng, hắn cũng dần dần không còn hưng phấn như trước nữa.

"Cảm giác như thế nào? Có cái gì khác với lúc trước không?" Đường Tam tò mò hỏi. Hiện tại hắn sẽ không thôn phệ huyết mạch chi lực của Độc Bạch để giúp mình tăng cấp, dù gì thì cũng nên đợi đến lúc tu vi ngũ giai của Độc Bạch ổn định lại rồi hãy nói.

"Dường như toàn bộ cơ thể đều đã trở nên khác biệt." Độc Bạch ngẩng đầu nhìn về phía Đường Tam.

"Chính ta cũng không biết là khác biệt ở chỗ nào, chỉ có thể cảm nhận rằng mọi thứ hoàn toàn trở nên khác biệt rồi."

Đường Tam gật đầu, nói: "Bề ngoài trưởng thành hơn một chút, khí huyết cũng trở nên nhiều hơn trước, Tinh Thần Lực cô đọng lại nhìn như thực chất, ta nghĩ rằng tu vi Tinh Thần Lực của ngươi đã có thể so sánh với trình độ thất giai đỉnh phong rồi. Lần đột phá này, trực tiếp đem Tinh Thần Lực của ngươi tăng lên một giai rồi."

Với Tinh Thần Lực cường đại của Đường Tam, lại còn cảm nhận được toàn bộ quá trình đột phá của Độc Bạch, cho nên đối với sự thay đổi về thân thể của Độc Bạch thì hắn còn rõ hơn chính chủ nữa.

"Trong quá trình ngươi đột phá, dường như huyết mạch đã nảy sinh sự biến chất, có Tinh Thần Lực được sinh ra không ngừng từ bên trong huyết mạch, ngay lập tức xung đột với Tinh Thần Lực ở bên trong Tinh Thần Chi Hải, sau đó hai bên dần dần giao hòa, hỗ trợ lẫn nhau, cuối cùng hòa làm một thể, mới khiến cho ngươi đột phá thành công. Trong quá trình đột phá này, huyết mạch Thiên Hồ Biến dường như còn phát sinh một sự biến hóa kì diệu, bản thân nó đã tự tiến hành chiết xuất. Giống như tất cả huyết mạch đều được Tinh Thần Chi Hải tinh luyện lại, mà thân thể của ngươi lại biến thành một cái lò luyện. Nếu nói rằng ngươi đã được thoát thai hoán cốt thì có lẽ vẫn chưa đủ, thật không hổ danh là huyết mạch cao cấp nhất. Ta cảm thấy rằng tốc độ tu luyện của ngươi trước khi đạt đến thất giai thì sẽ không bị chậm lại đâu."

"Ha ha ha, thật tốt quá. Ta cũng có khả năng đột phá thất giai." Độc Bạch lại một lần nữa tiếp tục hưng phấn.

Đường Tam nói: "Ngươi cũng đừng vui mừng sớm quá. Việc đột phá ngũ giai đối với ngươi giống như một lần biến chất. Nhưng trong quá trình đột phá của ngươi, trên đỉnh đầu xuất hiện một hư ảnh Thiên Hồ, ngươi có biết không?"

"Không biết nha!" Độc Bạch lắc đầu. Thời điểm đó hắn gần như ở trong trạng thái mê sảng.

Đường Tam nói: "Thiên Hồ có chín đuôi, trong quá trình đột phá của ngươi thì một đuôi đã biến thành hai đuôi. Nói cách khác, hiện tại ngươi cũng có thể được gọi là Lưỡng Vĩ Thiên Hồ. Vì vậy có thể thấy được rằng, trong tương lai mỗi khi ngươi tăng lên một giai, thì sẽ sinh trưởng thêm một cái đuôi nữa. Thẳng cho đến lúc thập nhị giai, thì sẽ được gọi là Cửu Vĩ. Cho nên ta nghi ngờ rằng, trong quá trình đột phá Thiên Hồ Biến của ngươi, từ nhất giai đến tứ giai cũng chỉ là làm nền, từ tầng thứ năm thì quá trình đột phá mới chính thức bắt đầu, mới được xem như tiến vào quá trình tăng trưởng, nhưng sự đột phá sẽ càng trở nên khó khăn hơn. Mà mỗi một lần đột phá thì cũng đều là mỗi lần biến chất, không giống như những loại huyết mạch khác, phải đến thất giai thì mới bắt đầu biến chất."

"Như vậy thật ư?" Độc Bạch ngơ ngác nhìn Đường Tam, hắn cảm thấy những lời Đường Tam vừa nói quả thật rất có đạo lý nha.

Trên thực tế, những sự phân tích của Đường Tam đều đến từ kinh nghiệm làm người ba kiếp của hắn, cho dù là cường giả như Trương Hạo Hiên, Tư Nho thì cũng sẽ không thể phân tích rõ ràng như hắn được.

"Giờ ta nên làm gì đây?" Độc Bạch kinh ngạc nói.

Đường Tam nói: "Tiếp tục cố gắng tu luyện Tinh Thần Lực. Sau đó liên tục sử dụng Thiên Hồ Biến, khiến cho quá trình hòa tan Tinh Thần Lực trong cơ thể ngươi trở nên trơn tru hơn, tiếp tục khiến cho Tinh Thần Lực kéo huyết mạch Thiên Hồ Biến tiến hóa theo, hướng đến cấp độ cao hơn. Chờ đến khi Tinh Thần Lực của ngươi đạt đến cấp độ bát giai đỉnh phong hoặc thậm chí là cửu giai, thì có thể trùng kích lục giai rồi. Còn sau đó ư, đợi đến lúc ngươi đạt đến lục giai rồi hãy nói tiếp."

"Ừ ừ. Tốt." Độc Bạch liên tục gật đầu.

Đường Tam nói: "Hiện tại ngươi có thể thử dùng Thiên Hồ Chi Nhãn xem. Thử co khác gì so với lúc trước."

"Tốt!" Độc Bạch hít một hơi sâu, tinh thần bắt đầu chấn động. Ngay lập tức, hào quang trên thân thể của hắn cũng lay động theo. Hắn tập trung tinh thần, thúc giục huyết mạch của mình, ngay lập tức thì những hào quang bám trên thân thể hắn bắt đầu di chuyển về phía đỉnh đầu. Hư ảnh Thiên Hồ lại hiện ra, nhưng không có dáng vẻ Cửu Vĩ hư ảo như lúc trước, chỉ xuất hiện Lưỡng Vĩ mà thôi.

Đôi mắt xanh thẳm của Thiên Hồ nhanh chóng liếc về phía Đường Tam.

Chỉ trong tích tắc, Đường Tam có cảm giác rằng toàn bộ thân thể của mình như đang trần trụi. Ngay lúc hắn bị Thiên Hồ liếc nhìn, hắn có cảm giác rằng không có bất cứ thứ gì có thể che giấu được ánh mắt của nó vậy.

"Aaaaa". Đúng lúc này, Độc Bạch đột nhiên kêu thảm, té ngã trên mặt đất. Hư ảnh Thiên Hồ trên đỉnh đầu hắn cũng biến mất theo.

Đường Tam bị dọa cho nhảy dựng, vội vàng chạy đến bên cạnh hắn hỏi: "Làm sao vậy?"

Hai tay của Độc Bạch giơ lên che lại đôi mắt của mình, đau đớn lăn qua lăn lại. Đường Tam vội vàng giật hai tay của hắn ra, nhìn vào đôi mắt của hắn. Lúc này, cặp mắt của Độc Bạch tràn đầy tơ máu, rất nhiều nước mắt đang tràn ra, hiển nhiên là đang vô cùng đau đớn.

Đường Tam nhanh chóng dùng Huyền Thiên Công rót vào trong cơ thể Độc Bạch để làm dịu đi cơn đau, dưới sự an ủi không ngừng của Đường Tam, sự giãy giụa của Độc Bạch mới dần dần giảm xuống, nhưng hai con ngươi vẫn rất đỏ, khiến hắn không dám mở mắt ra.

Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ là tác dụng phụ khi thi triển Thiên Hồ Chi Nhãn sao?

"Đường…. Đường Tam. Ngươi, ngươi, ngươi..."

"Làm sao thế? Độc Bạch sư huynh?" Đường Tam nghi ngờ hỏi.

"Ngươi chọc mù Thiên Hồ Chi Nhãn của ta rồi!" Âm thanh của Độc Bạch vẫn còn đang run rẩy.

Trong lòng của Đường Tam vô cùng hoảng hốt, hắn hỏi ngay: "Ngươi nhìn thấy gì rồi?"

Độc Bạch nói theo bản năng: "Màu vàng, một màu vàng thông suốt từ trên trời xuống dưới đất. Màu Hoàng Kim Thông Thiên Triệt Địa. Đó là ngươi, là ngươi có màu vàng, ngươi to lớn không gì sánh được."

Trong ánh mắt của Đường Tam hào quang lóe lên, hắn hỏi: "Ngươi thấy được ta có màu vàng?"

Tâm tình của Độc Bạch dần dần ổn định trở lại, gật đầu đáp: "Ngươi có màu vàng vô biên vô hạn. Ta chỉ mới nhìn lướt qua thì đã không thể nào nhìn tiếp được nữa. Ánh mắt của ta đau quá, đau quá à!"

Hắn nhìn thấy kiếp trước của mình? Không! không đúng. Thiên Hồ Chi Nhãn là đôi mắt của số mệnh, không thể nào nhìn thấu quá khứ và tương lai được. Cái hắn nhìn thấy, chắc chắn là số mệnh Thần Vương từ kiếp trước của mình. Nói cách khác, số mệnh kiếp trước của mình vượt quá tầm cảm nhận của hắn, cho nên mới bị như thế. Thiên Hồ Chi Nhãn tầng thứ năm có năng lực nhìn rõ số mệnh của người khác. Trước đây, Thiên Hồ Chi Nhãn của hắn cũng đã có thể làm như vậy, chẳng qua là không thể nhìn rõ ràng như bây giờ mà thôi.

"Độc Bạch sư huynh, trước tiên ngươi cố gắng bình tĩnh lại đã. Dùng Tinh Thần Lực để xoa dịu sự đau đớn trong đôi mắt, sau đó dùng Tử Cực Ma Đồng mà ta dạy cho ngươi tu luyện một chút thử." Đường Tam vịn vai hắn, để hắn ngồi lại ngay ngắn.

Trước ngực của Độc Bạch nhấp nhô liên tục, rõ ràng là hắn đang thở dốc, nhưng hắn cũng không mở miệng nữa, yên lặng ngồi ở đó.

Hắn đưa tay quơ quơ, Đường Tam vội vàng nắm chặt tay của hắn.

"Đường…Đường Tam. Có phải là ta đã nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy?" Độc Bạch hỏi nhỏ.

Đường Tam nói: "Không! Ngươi thấy đúng rồi. Thứ mà ngươi thấy chắc hẳn là số mệnh. Có lẽ số mệnh của ta quá mạnh mẽ, Thiên Hồ Chi Nhãn của ngươi không thể nào chịu được, cho nên mới xuất hiện sự kích thích mạnh mẽ đến như vậy. Chờ đến khi ngươi khôi phục lại, chúng ta có thể thử xem những đồng đội khác như thế nào."

Độc Bạch yên lặng một lát, sau đó lại nói tiếp: "Thế nhưng, số mệnh của ngươi vì sao lại ngang tàng đến như thế? Thật là đáng sợ, ngươi có biết không? Ánh Hoàng Kim Thông Thiên Triệt Địa, phảng phất như có thể chiếu sáng toàn bộ thế giới này."

Đường Tam nở nụ cười khổ, nói: "Ngươi có Thiên Hồ Chi Nhãn, ngươi còn không biết vì sao, làm sao ta có thể biết được. Nhưng mà chuyện này ngươi không nên nói với người khác. Ta cũng không muốn phải trở thành vật thí nghiệm đâu!"

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!