Chương 146: Muốn Nhận Nhiệm Vụ Bồi Luyện

**Muốn Nhận Nhiệm Vụ Bồi Luyện

Dịch: w8haa**

Mười lăm phút sau.

"Đại sư huynh, Đại sư huynh!" Đường Tam hấp tấp chạy vọt vào trong phòng của Đại sư huynh Vũ Băng Kỷ.

"Có chuyện gì vậy Tiểu Đường? Tại sao ngươi lại hấp tấp, nôn nóng như thế này? Có phải vừa sáng tạo ra thủ pháp ám khí nào mới hay không?" Nói đến đây, ánh mắt của Vũ Băng Kỷ cũng trở nên sáng hơn. Đối với thủ pháp ám khí của Đường Tam, hắn có một sự thích thú vô cùng lớn. Bởi vì những thủ pháp này có tác dụng rất lớn đối với việc điều khiển Băng nguyên tố của hắn. Thủ pháp Vung Tên đã được hắn rèn luyện gần như thuần thục rồi.

Đường Tam cười nói: "Thủ pháp ám khí thì dễ lắm. Đại sư huynh à, gần đây có nhiệm vụ bồi luyện nào không? Nhiệm vụ bồi luyện mà cần phải đi đến Học Viên Gia Lý, ta muốn nhận một cái… Tốt nhất là nhiệm vụ trong thời gian dài."

"Ngươi muốn nhận nhiệm vụ bồi luyện?" Vũ Băng Kỷ kinh ngạc nhìn hắn, nói: "Cái này chỉ sợ không được, tuổi của ngươi còn quá nhỏ. Nhất là tuổi còn nhỏ nhưng tu vi của ngươi lại cao như thế này, một khi bại lộ sẽ vô cùng phiền phức! Không được, không được, các vị sư phụ chắc chắn sẽ không đồng ý."

Đường Tam chặn lại nói: "Đại sư huynh, ngươi đã từng thấy ta làm chuyện gì ngu xuẩn hay chưa? Ta nhất định sẽ cẩn thận. Ta chỉ cần nhận loại nhiệm vụ bồi luyện đơn giản nhất, chỉ cần được vào bên trong Học Viện Gia Lý là được rồi."

"Không được, không nên làm như vậy." Vũ Băng Kỷ lắc đầu liên tục, chưa nói đến việc các vị sư phụ có đồng ý hay không, bản thân hắn đã không đồng ý rồi! Khi nhìn thấy nhóm đệ tử thứ hai, thứ ba hoàn thành nhiệm vụ rèn luyện trở về với hiệu quả không tốt, hắn đã hiểu rõ Đường Tam quan trọng như thế nào. Tuy rằng không biết tiểu tử này làm sao có thể có được nhiều kiến thức như vậy, nhưng mà dưới sự dẫn dắt của hắn, tiểu đội của bọn họ đã đạt được những thu hoạch vô cùng to lớn. Không những khiến bọn họ có thể kiếm được rất nhiều nguyên tố tệ, mà còn khiến cho thực lực của bọn họ tăng lên không ít, ngoại trừ hắn ra, gần như những người còn lại đều tiến giai, đây là chuyện tốt đến cỡ nào? Hắn còn đang có ý định tiếp tục lần rèn luyện thứ hai chung với Đường Tam nữa mà.

Đường Tam không chút do dự nói: "Một thủ pháp ám khí hoàn toàn mới. Cam đoan uy lực vô cùng lớn."

Cặp lông mày của Vũ Băng Kỷ nhảy dựng lên, đáp ngay: "Thủ pháp ám khí gì?"

Đường Tam suy nghĩ một chút rồi nói: " Phương pháp này khá là phức tạp, nhưng một khi luyện thành công thì uy lực của nó sẽ vô cùng lớn. Vả lại phương pháp này cũng cần thời gian luyện tập lâu hơn. Sau khi ngươi luyện thành công thủ pháp này thì có thể giết chết Yêu thú lục giai chỉ trong nháy mắt."

"Hả?" Vũ Băng Kỷ trợn mắt há hốc mồm nhìn Đường Tam, "Làm sao có thể? Giết chết Yêu thú Lục giai chỉ trong nháy mắt?"

Tuy rằng bản thân hắn cũng là lục giai, hơn nữa trong khoảng thời gian này sự cảm ngộ của hắn đối với Băng nguyên tố cũng tăng lên rất nhiều. Nhưng mà cường độ thân thể của Yêu thú lục giai không phải là thứ mà nhân loại cùng cấp có thể so sánh được, đối mặt với Yêu thú lục giai, dưới tình huống một chọi một, muốn chiến thắng bọn chúng cũng là một việc vô cùng khó khăn, hơn nữa còn phải xem đối thủ là loại gì nữa cơ. Đường Tam nói có thể giết chết Yêu thú lục giai trong nháy mắt, theo bản năng hắn dĩ nhiên sẽ không tin. Thế nhưng ngẫm nghĩ lại, từ trước đến giờ những gì Đường Tam nói nghe có vẻ vô lý, nhưng cuối cùng thì đều thực hiện được.

"Ngươi đừng lừa gạt ta nha!" Vũ Băng Kỷ giật mình nói.

Đường Tam nói: "Làm sao ta lại làm như vậy được, hm…chúng ta thử một chút là biết. Để ta thử cho ngươi xem. Bất quá Yêu Thần biến của ta lại không thể luyện thành công loại thủ pháp này, chỉ có Băng thuộc tính của ngươi mới có thể. Nhưng cần phải điều khiển vô cùng ảo diệu mới có thể thực hiện được. Vốn là, ta cũng muốn dạy cho Đại sư huynh, để nó ở trong tay ngươi có thể trở nên huy hoàng. Chờ đến lúc ngươi luyện thành công loại thủ pháp này, chúng ta sẽ có thể tiếp tục ra ngoài rèn luyện. Đến lúc đó, cho dù có phải đối mặt với Sáp Sí Hổ như lần trước thì chúng ta cũng sẽ không phải chịu thua thiệt nữa."

"Thật ư? Nhanh nhanh, ngươi mau thử một chút đi." Dù sao thì Vũ Băng Kỷ cũng chỉ mới mười sáu, bảy tuổi, nghe Đường Tam nói có loại thủ pháp ám khí kì diệu như thế, làm sao hắn có thể không hiếu kì cho được?

"Đại sư huynh, ngươi đứng dậy đi, chúng ta ra bên ngoài. Thử nghiệm một chút là được." Để có thể đến Học viện Gia Lý cùng với người vợ tương lai, Đường Tam cũng chơi tới luôn. Giờ đây thì hắn cũng chẳng còn quan tâm đến việc bại lộ nữa.

Một khi dính đến Mỹ công tử, mấy cái âm mưu, kế hoạch gì đó đều bị hắn vứt đi sạch.

Hai người ra tới bên ngoài, Vũ Băng Kỷ tò mò nói: "Thử như thế nào đây?"

Đường Tam nói: "Ngươi hãy đứng chỗ nào đó cách xa ta ba mươi mét đi." Hắn chỉ về hướng xa.

"Xa như vậy?" Vũ Băng Kỷ kinh ngạc nhìn hắn. Ám khí là thứ dùng ở khoảng cách gần, ba mươi mét là khoảng cách khá xa rồi. Cho dù là Băng Chùy của hắn thì uy lực cũng sẽ bắt đầu suy giảm. Khoảng cách gần hơn thì sức ảnh hưởng của Tinh Thần Lực cũng sẽ lớn hơn, khi khoảng cách quá xa, Tinh Thần Lực cũng rất khó để kiểm soát ám khí.

"Ngươi tin ta là được." Đường Tam nhanh chóng đẩy hắn, khiến hắn đi nhanh một chút.

Rất nhanh, hai người đã cách nhau ba mươi mét.

Đường Tam nhìn xung quanh, quả thật là không có ai vào quanh đây, giờ này đã chuẩn bị đến giờ ăn rồi. Hắn hít thở sâu, ánh sáng màu xanh hiện lên trong mắt, trong cánh tay phải của hắn, bắt đầu có một luồng ánh sáng xanh đang được ngưng tụ.

Một quả cầu với hào quang màu xanh sẫm hiện lên, không có quá nhiều ánh sáng thoát ra ngoài, nó ngưng tụ giống như một thực thể, toàn thân là màu xanh sẫm, có những luồng gió vô hình bao quanh, Phong nguyên tố không ngừng ngưng tụ một cách mạnh mẽ về phía nó.

Phong Cương! Đây đã là phạm trù thuộc về Phong Cương. Sau khi hấp thụ huyết mạch lạc ấn của Sáp Sí Hổ, Phong Nhận nguyên bản của lạc ấn Phong Lang của Đường Tam đã lột xác triệt để thành Phong Cương, có thể xem là Phong Cương đã hấp thụ Phong Nhận. Dù sao thì nếu nói về cấp bậc thì Sáp Sí Hổ vẫn mạnh mẽ hơn nhiều. Nhưng khí tức huyết mạch của Phong Lang vẫn còn bên trong, bởi vì Phong Lang là Yêu Quái, cấp bậc sẽ cao hơn Yêu thú. Hai bên hỗ trợ lẫn nhau, làm cho Phong Cương của Đường Tam nếu so với Sáp Sí Hổ thì sẽ càng ổn định hơn nữa.

Nhìn thấy màu sắc của quả cầu trong tay Đường Tam ngày càng trở nên đậm hơn, Vũ Băng Kỷ cũng âm thầm kinh ngạc.

Trong ấn tượng của hắn, cho dù Đường Tam có sử dụng chiêu áp súc Phong Nhận, cũng không cần nhiều thời gian để chuẩn bị như vậy. Nhưng mà vào giờ phút này, hắn đã tụ lực như thế hơn mười mấy giây rồi.

"Đại sư huynh, ngươi dùng băng thuẫn, sau đó tiếp tục sử dụng Băng nguyên tố thể. Thi triển ba tầng Băng thuẫn để phòng ngự." Vừa nói xong, quả cầu màu xanh trong tay Đường Tam đột nhiên chia làm hai, biến thành hai quả cầu màu xanh đậm.

"Uhm!" Vũ Băng Kỷ biết rõ sự lợi hại của Đường Tam, cho nên không hề khinh suất, nhanh chóng ngưng tụ ba tấm Băng thuẫn chắn trước người. Ngay sau đó hắn cũng thi triển Băng nguyên tố thể, trạng thái phòng ngự mạnh nhất của hắn.

Đường Tam thở ra, ánh sáng xanh trong mắt hắn bỗng nhiên trở nên sáng rực. Ngay sau đó chỉ trong nháy mắt, hai quả cầu màu xanh lá đã được hắn phóng ra.

Hai quả cầu bay vụt trong không trung, phát ra tiếng xé gió rất nhỏ, bay thẳng về phía Vũ Băng Kỷ.

Trong lòng Vũ Băng Kỷ không ngừng hiện lên những câu hỏi, chẳng lẽ Đường Tam muốn lợi dụng sức bùng nổ của Phong nguyên tố? Điều này chưa hẳn là không thể. Nhưng mà phải biết rằng, lực cắt của Phong nguyên tố sẽ mạnh mẽ hơn sức bùng nổ khi bị mất điều khiển rất nhiều! Tốc độ của Phong Nhận nếu so với hai quả cầu này cũng nhanh hơn nhiều, cho nên hắn đang muốn làm gì?

Nhìn thấy hai quả cầu đã chuẩn bị đến gần, hắn không nghĩ ngợi nhiều nữa, tập trung tinh thần lại để đối phó với chúng. Bất luận là năng lực gì thì hắn cũng sắp sửa được chứng kiến mà thôi.

"Phanh phanh!" Hai quả cầu bắt đầu va chạm vào tấm băng thuẫn đầu tiên.

Sự nổ tung trong tưởng tượng của Vũ Băng Kỷ không hề xuất hiện. Hai quả cầu vậy mà bị bắn ngược trở lại.

"Cái gì?" Vũ Băng Kỷ thốt lên. Hắn chưa hề cảm nhận được sự phản lực đến từ cú va chạm này.

Nhưng mà ngay sau đó hắn đã chứng kiến được một việc vô cùng kì lạ. Hai quả cầu kia sau khi bị bắn ra đã tạo thành một đường vòng cung để quay ngược trở lại, sau đó chúng lại va chạm với nhau.

"Phốc" một tiếng vang nhỏ vang lên. Hai quả cầu màu xanh dường như tan vỡ trong cùng một lúc. Tiếp theo trong nháy mắt, hàng trăm ngàn luồng ánh sáng xanh bỗng nhiên bắn ra từ bên trong chúng, gần như bao trùm toàn bộ không gian xung quanh Vũ Băng Kỷ.

Vũ Băng Kỷ theo bản năng co rụt đầu lại, hắn nghe thấy những tiếng “Phốc Phốc” không ngừng vang lên trên những tấm Băng thuẫn của mình. Cũng không có bao nhiêu phản lực tác động lại, nhưng rất nhanh, thân thể của hắn đã có cảm giác đau đớn.

Theo bản năng, hắn lui về phía sau, đồng thời toàn lực sử dụng Băng nguyên tố để bảo vệ bản thân. Đợi đến lúc những tiếng “Phốc Phốc” kia dừng lại toàn bộ, hắn mới nhìn lại thân thể mình, sau đó thở dài.

Ba tấm Băng thuẫn ở trước mặt hắn dường như đã trở thành những cục than tổ ong, nhưng kì lạ là chúng vẫn chưa hề tan vỡ. Mà những sự đau đớn trên người hắn không ngừng truyền đến, quần áo trên người hắn cũng lủng đủ chỗ.

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!