Chương 124: May Mắn

**May Mắn

Dịch: w8haa**

Phong Cương được phóng ra hết cỡ, Vũ Băng Kỷ đang đứng cạnh nó để đóng băng nó cũng bị chấn bay ra ngoài. Trước mặt Phong Cương đang bộc phát này, Băng nguyên tố thể căn bản không thể bảo vệ hoàn toàn cho thân thể Vũ Băng Kỷ, khiến cho thân thể hắn máu tươi chảy lênh láng.

Lão hổ điên cuồng đập hai cánh liên tục, dưới sự cuồng bạo của Phong Cương, cây cối ở xung quanh bị cắt thành từng mảnh nhỏ.

Lão Hổ dùng hai chân trước ôm lấy cái đầu mình, vẻ mặt vô cùng đau khổ, dường như muốn dồn sức đẩy sự đau đớn này ra ngoài. Nhưng mà lúc này thất khiếu của nó đều đang chảy máu, căn bản không thể làm được gì nữa.

Thất khiếu: Bao gồm hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng.

Thân thể của Yêu thú thất giai đỉnh phong vô cùng dẻo dai và kiên cường, năng lực bản thân cũng vô cùng mạnh mẽ. Thế nhưng mạnh mẽ, cứng rắn đến mấy cũng chỉ là bên ngoài, bên trong cơ thể thì cũng là máu thịt như ai mà thôi.

Đường Tam từ trên trời giáng xuống, rơi vào bên trong miệng của nó lúc còn đang mở to, tiến hành tấn công từ bên trong ra ngoài. Phong Nhận nổ tung bên trong miệng nó, xuyên thủng đầu óc của nó.

Hơn nữa, Đường Tam không chỉ dùng năng lượng của mình, mà còn dùng năng lượng của lão Hổ.

Thời điểm mà Đường Tam bị Phong Cương của nó đánh bay lên trời, lượng huyết mạch chi lực khổng lồ ùa vào cơ thể hắn suýt nữa đã khiến cơ thể hắn nổ tung.

Nhưng Đường Tam cũng không hề hoảng hốt, bởi vì tình huống này đã sớm nằm trong dự đoán của hắn.

Khi lượng huyết mạch chi lực khổng lồ này tiến vào cơ thể, điều đầu tiên thay đổi trên người hắn chính là Huyền Thiên Công đã đột phá đệ lục trọng, cánh cửa ngăn cách bình cảnh đã được mở ra. Đây cũng là một trong những mục đích quan trọng nhất mà Đường Tam nhảy vào miệng của Sáp Sí Hổ. Để phá tan cánh cửa bình cảnh ngăn cách Huyền Thiên Công đệ lục trọng, cần phải có một lượng huyết mạch chi lực khổng lồ. Huyết mạch chi lực của Yêu thú tuy rằng không tinh khiết, có nhiều tạp chất, nhưng huyết mạch chi lực của Sáp Sí Hổ có tu vi thất giai đỉnh phong vô cùng dồi dào, dồi dào đến mức cho dù không cần phải thanh lọc cũng đã đủ yêu cầu đối với hắn. Vào lúc đó, Huyền Thiên Công trong cơ thể Đường Tam vận chuyển đến mức cao nhất, cưỡng chế bảo vệ kinh mạch của hắn, khiến cho hắn không đến mức bị lượng huyết mạch chi lực cuồng bạo kia đánh bại.

Đường Tam phun ra máu tươi, giống như là đang xả ra huyết mạch chi lực, đem những tạp chất bên trong phun ra ngoài.

Thời điểm hắn từ trên trời giáng xuống, thật ra cũng đã khôi phục lại sự khống chế đối với thân thể mình.

Đường Tam vô cùng may mắn khi đã dung hợp Thiên Hồ Biến trước khi gặp phải nguy hiểm này, hắn có thể lấy lại sự tỉnh táo nhanh như thế đều là tác dụng của việc Tinh Thần Lực hoá lỏng. Tuy rằng hay ho là thế, nhưng những khó khăn trong đó chỉ có Đường Tam mới hiểu được.

Đồng thời trong việc này còn có kinh nghiệm tam thế của hắn, kiếp trước hắn đã từng có kinh nghiệm về từng cấp độ của Tinh Thần Lực, cho nên mới có thể trong tình huống khó khăn như thế mà vẫn có thể khống chế được luồng huyết mạch chi lực cuồng bạo kia.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn căn bản không hề có khả năng hấp thu lượng huyết mạch chi lực khổng lồ kia, chỉ có thể đem lượng huyết mạch chi lực khổng lồ kia đẩy ra, sau khi thân thể nhảy vào trong miệng Sáp Sí Hổ, toàn bộ đã được bắn ra.

Mục tiêu ban đầu của hắn vốn là con mắt của lão Hổ, bởi vì mắt là chỗ tương đối yếu ớt. Bằng tu vi lục giai mà hắn vừa mới đột phá, cộng thêm lượng huyết mạch chi lực vừa mới hấp thụ được từ chỗ lão Hổ, quả thật là có khả năng đột phá được sự phòng ngự của đối phương.

Nhưng mà không ngờ, trong lúc Vũ Băng Kỷ và Cố Lý liên thủ với nhau, cho hắn cơ hội tốt hơn nữa, tạo cơ hội cho hắn có thể xâm nhập vào trong miệng hổ.

Hắn dùng Huyền Ngọc Thủ bộc phát ra luồng năng lượng cuồng bạo, ngay lập tức có tác dụng ở trong miệng của con Sáp Sí Hổ mẹ này. Năng lượng này cuồng bạo đến mức Huyền Ngọc Thủ của Đường Tam cũng suýt chịu không nổi, có thể tưởng tượng được luồng năng lượng đó mạnh mẽ đến mức nào.

Khi Đường Tam bị phun ra ngoài, thân thể một lần nữa bị chấn thương, mà lão Hổ thì chắc chắn không thể sống nổi. Muốn phá phòng ngự kiên cố nhất thì chỉ có thể phá từ bên trong, sự bùng nổ của Đường Tam đã chứng minh điều này. Sau khi rơi xuống mặt đất, hắn cố gắng mạnh mẽ chống đỡ đứng dậy, mà Cố Lý sau khi dùng hết năng lượng đang nằm ở nơi xa và Vũ Băng Kỷ bị đánh bay ra ngoài, lúc này đang nằm trên mặt đất, cả hai đều đã hôn mê.

Trận chiến đấu trong thời gian ngắn này, nếu ba người không sử dụng hết toàn lực, chỉ cần trong cả quá trình xuất hiện nửa phần sai lầm, tất cả bọn họ đều phải mất mạng dưới miệng hổ rồi.

"Ngaoooôoo…"

Tiếng gầm vô cùng thê lương ở phía xa vang lên. Ánh sáng màu xanh cực lớn phóng lên trời.

Một luồng áp lực vô cùng kinh khủng ập đến, mà lúc này Sáp Sí Hổ mẹ đã ngã nhào trên mặt đất, miệng không ngừng phun ra từng ngụm máu, ánh mắt nhanh chóng trở nên ảm đạm.

Đường Tam nhăn mặt, có chuyện lớn rồi. Hắn dĩ nhiên biết đã xảy ra chuyện gì, Sáp Sí Hổ Vương cảm nhận được vợ của mình sắp tử vong, cuối cùng cũng trở nên điên cuồng, sư phụ Trấn Trưởng sắp ngăn cản không được rồi.

Mối thù giết con giờ lại thêm mối hận giết vợ. Sáp Sí Hổ Vương cửu giai ở trạng thái này một khi trở nên điên cuồng thì sự bùng nổ trong những đòn tấn công sẽ trở nên như thế nào đây.

Đường Tam miễn cưỡng chống đỡ thân thể mình, xoay người nhìn về phía đó, bây giờ trạng thái của hắn cực kì kém, trong cơ thể kinh mạch, khí tức vô cùng hỗn loạn, căn bản không cách nào chiến đấu nữa.

Cơ thể cực lớn của Sáp Sí Hổ Vương đã xuất hiện ở phía xa trên bầu trời. Cũng đúng lúc này, Đường Tam nhìn thấy một vòng hào quang màu đỏ phóng lên trời.

Hào quang màu đỏ kia lóe sáng cực kì, chỉ trong nháy mắt khi nó xuất hiện, toàn bộ bầu trời đêm đều bị chiếu sáng, y như một hoàng hôn đỏ rực.

Ánh sáng xanh chói mắt trên người Sáp Sí Hổ Vương dưới cái chớp mắt này đã bị áp chế xuống. Hào quang màu đỏ xẹt qua, Sáp Sí Hổ Vương kêu lên một tiếng vô cùng thảm thiết, thân thể to lớn như vậy nhưng không thể bay một cách cân bằng được nữa, Phong Cương màu xanh trên người bị chém đi một cách rõ ràng, nó bay lảo đảo nhanh chóng chạy trốn.

Một kích thật mạch mẽ.

Ánh mắt của Đường Tam trở nên ngơ ngác. Sư phụ Trấn Trưởng vậy mà mạnh như thế?

Sáp Sí Hổ Vương chắc chắn là đã bị thương nặng nên mới chạy trốn, không thể chú ý đến việc cứu vợ mình nữa. Mà giờ khắc này, hào quang trong mắt của con Sáp Sí Hổ mẹ này cuối cùng cũng tắt đi, nó đã tử vong. Con Sáp Sí Hổ có thực lực đạt đến thất giai đỉnh phong, tiếp cận bát giai, cứ như vậy đã chết dưới tay của đám Đường Tam.

Thân ảnh màu đỏ bay vụt tới tựa như một ngôi sao băng.

Khi Trương Hạo Hiên nhìn thấy Đường Tam, cặp mắt của hắn đã mở trừng trừng.

Suy nghĩ đầu tiên trong đầu hắn chính là: “Xong rồi, mất hết rồi.”

Trình Tử Chanh và Độc Bạch không thấy đâu, Vũ Băng Kỷ và Cố Lý nằm trên mặt đất không biết sống chết ra sao, chỉ còn mỗi Đường Tam đang gắng gượng chống đỡ cơ thể mình.

Sự chú ý của Đường Tam thì đã va vào thanh trường đao trên tay Trương Hạo Hiên, đó là một thanh trường đao toàn thân có màu đỏ sậm, không biết được tạo ra từ chất liệu nào, tỏa ra hào quang màu đỏ chói mắt. Không cần phải nghi ngờ gì nữa, hào quang màu đỏ làm kinh động cả bầu trời kia chính là do thanh đao này phát ra.

"Lão sư. . . Khục khục." Đường Tam ho ra một ngụm máu tươi, sau đó uể oải ngã xuống đất, cuối cùng cũng không thể kiên trì được nữa.

"Bọn họ. . . ." Âm thanh của Trương Hạo Hiên có chút run rẩy. Những người này đều là những học viên ưu tú nhất, nếu xảy ra chuyện, hắn biết nói với tổ chức như thế nào đây?

Đường Tam lắc đầu, nói: "Bọn họ không sao, sư tỷ chanh tử dẫn Độc Bạch chạy trước, ba người chúng ta ở lại bọc hậu, may mắn giết được lão Hổ này. Người mau đến xem hai vị sư huynh thử."

Nghe được rằng Trình Tử Chanh và Độc Bạch đi trước rồi, Trương Hạo Hiên lập tức nhẹ nhàng thở phào. Thiên Hồ Chi Nhãn của Độc Bạch quá quan trọng. Kim Bằng Biến của Trình Tử Chanh cũng thuộc loại rất mạnh. Hai đứa trẻ này còn sống, không chết dưới miệng Hổ quả là may mắn.

Trương Hạo Hiên cũng không nói nhiều lời, nhanh chóng đi đến bên cạnh Vũ Băng Kỷ và Cố Lý, kiểm tra cơ thể từng người.

Thương thế của Vũ Băng Kỷ có vẻ nghiêm trọng, khí tức yếu ớt, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

Cố Lý thì do tiêu hao Tinh Thần Lực quá độ nên hôn mê rồi, cơ thể cũng không bị thương nặng gì, chỉ có sóng tinh thần là có chút bất ổn. Nhưng mà ít nhất là hai đứa trẻ này vẫn còn sống!

"Còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi. . . .” Trương Hạo Hiên lẩm bẩm trong miệng. Đến tận lúc này, hắn mới có thể thả lỏng cơ thể mình, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Trương Hạo Hiên lau đi máu dính ở khóe miệng, hắn đem Vũ Băng Kỷ và Cố Lý đặt bên cạnh người Đường Tam, trường đao trong tay vậy mà chậm rãi biến mất vào bên trong cánh tay phải của hắn.

"Sư phụ, đao này của người thật sự lợi hại nha!" Đường Tam tán thưởng.

Lông mày của Trương Hạo Hiên nhíu chặt, cười khổ nói: "Sát thương kẻ địch một ngàn, mình chịu sát thương tám trăm, có gì lợi hại chứ. Đó là đòn tấn công cần phải Súc thế, nếu không thì ta cũng sẽ tốn thời gian lâu như vậy. Chanh tử và Độc Bạch. . . . ."

Súc thế: Dồn sức tấn công vào 1 đòn đánh, Long Hạo Thần bên Thần Ấn Vương Tọa cũng khá thích dùng chiêu này

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!