**Con To Đến
Dịch: w8haa**
Ánh sáng hư ảo ẩn hiện, đến thời điểm Sáp Sí Hổ phát hiện ra nó thì đã gần ngay trước mắt. Lông trên lưng Sáp Sí Hổ lập tức dựng lên, uy hiếp chí mạng làm cho tiềm năng của nó dường như được kích thích.
Phong Cương màu xanh một lần nữa được bắn ra, chuẩn bị cưỡng chế phòng ngự, ít nhất cũng phải ngăn cản được một phần uy lực của đòn tấn công này.
Nhưng mà, ngay khi Sáp Sí Hổ phóng thích Phong Cương đã ngay lập tức giật mình phát hiện, Phong nguyên tố bên cạnh mình đã biến mất. Đúng vậy, mọi thứ vẫn đang ở đó bỗng dưng biến mất. Mặc dù lấy thân thể Sáp Sí Hổ làm trung tâm thì Phong nguyên tố biến mất chỉ trong khoảng năm mét, phía bên ngoài thì Phong nguyên tố vẫn còn nồng đậm, thế nhưng nước xa không thể cứu được lửa gần!
Ở nơi xa, trong hai tròng mắt của Đường Tam hiện lên một vòng ánh sáng màu trắng óng ánh, tia sáng này chỉ lóe lên rồi biến mất. Chỉ sau một lúc, ánh sáng xanh sẫm nhìn như một u hồn kia đã chui vào con mắt còn lại chưa bị thương của Sáp Sí Hổ.
Yết hầu của Sáp Sí Hổ dường như bị kẹt lại, âm thanh trở nên gián đoạn, chỉ có thể phát ra tiếng hừ hừ rất nhỏ. Thân thể cường tráng của nó dường như bị đông cứng lại, trong nháy mắt đã đổ sập xuống đất.
Ánh sáng màu xanh sẫm kia sau khi chui vào mắt nó đã xuyên thủng đầu nó, khiến nó trực tiếp toi mạng.
Vũ Băng Kỷ đứng bên này đã ngưng kết ra một bức tường băng vô cùng dày dặn, sau khi nhìn xuyên qua tường băng thấy Sáp Sí Hổ uể oải ngã xuống mặt đất, trong khoảng thời gian ngắn hắn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Khó khăn lắm mới khống chế lại được cơ thể trên không trung, bởi vì cú va chạm khiến cho đầu óc còn xoay mòng mòng, Trình Tử Chanh ngây ngốc nhìn xuống, chẳng hiểu chuyện gì.
Lúc này, Cố Lý cũng vừa ổn định lại sau khi bị những cơn gió từ cánh Sáp Sí Hổ thổi bay đi. Hắn ngay lập tức vọt trở về, không thể ngờ rằng trận chiến đã kết thúc.
"Thành công!"
Giọng nói của Đường Tam vang lên, lúc này đám đông đang còn ngơ ngác mới quay trở về hiện tại. Mọi người quay đầu lại nhìn Đường Tam, ánh mắt cũng đã thay đổi rồi.
Hắn làm sao làm được? Đây đều là câu hỏi trong đầu mọi người.
Đường Tam nói: "Ta dồn toàn lực áp súc, phóng ra một cái Phong Nhận nhỏ, điều khiển đạo Phong Nhận nhỏ này chui vào trong mắt nó, chắc hẳn là đã gây tổn thương cho não của nó. Vừa rồi nó và Đại sư huynh va chạm tiêu hao rất nhiều, cho nên không thể phòng ngự chặt chẽ như lúc đầu được nữa.
Trên thực tế, dĩ nhiên là nó không thể né được rồi. Bởi vì thứ Đường Tam vừa phóng ra không phải là một đạo Phong Nhận, mà là Phong Châm. Áp súc ra Phong Châm nếu so với Phong Nhận độ khó không biết phải cao hơn bao nhiêu lần, cho nên cho dù Tinh Thần Lực của Đường Tam có cao thì cũng phải cần thời gian để hoàn thành.
Nếu như không phải Tinh Thần Lực của hắn vừa mới có sự thay đổi về chất lượng một cách lớn lao, muốn hoàn thành cái này cũng không thể nào làm được.
Thời điểm khi mà Phong Châm được ngưng tụ thành công, đến Đường Tam cũng có cảm giác sợ hãi trong lòng. Dưới sự điều khiển của Tinh Thần Lực, Phong Châm mà hắn bắn ra tự nhiên sẽ chính xác.
Cùng lúc đó, hắn cũng lần đầu tiên thử nghiệm sự khống chế tinh thần của mình. Sau khi dung hợp huyết mạch chi lực Thiên Hồ, hắn gọi lạc ấn màu trắng đang nằm ở vị trí đầu tiên kia là Linh Tê Thiên Nhãn.
Trước kia năng lực của Linh Tê Tâm Nhãn khiến hắn có thể nhìn thấy rõ ràng các loại nguyên tố trong không khí, sau khi tiến hóa Linh Tê thiên nhãn thậm chí còn có thể ở trong phạm vi nhất định khống chế từng loại nguyên tố, bất kể là nguyên tố nào cũng không có ngoại lệ.
Cho nên lúc nãy chỉ trong chớp mắt, mọi chuyện xảy ra chính là do Đường Tam dùng Linh Tê Thiên Nhãn làm cho Phong nguyên tố xung quanh Sáp Sí Hổ tản đi, sau đó khiến cho Phong Châm đâm vào đại não của nó, khiến nó trực tiếp tử vong.
Với sức xuyên thấu của Phong Châm, thật ra cho dù có Phong Cương ngăn cản cũng chưa hẳn có thể ngăn cản được, nhưng vì để đảm bảo hoàn toàn đánh bại được mục tiêu và cũng là để thử nghiệm, cho nên Đường Tam mới lần đầu tiên mở ra Linh Tê thiên nhãn, hiệu quả của nó so với tưởng tượng của hắn còn tốt hơn nhiều.
Sáp Sí Hổ lục giai, toi mạng!
Cho tới giờ khắc này, Cố Lý và Vũ Băng Kỷ mới bắt đầu thở dốc. Từ lúc chiến đấu đến giờ bọn họ đều vô cùng tập trung, cho đến bây giờ mới có thể thả lỏng được.
Vũ Băng Kỷ giơ ngón tay cái lên hướng về phía Đường Tam. Bởi vì có bức tường băng lớn ngăn cản, cho nên hắn thật sự cũng không thể nhìn thấy được Đường Tam đã làm như thế nào.
Cho dù nói như thế nào nữa thì Sáp Sí Hổ cũng đã chết rồi, không cần phải nghi ngờ gì nữa, bọn họ thật sự đã săn được một con Sáp Sí Hổ.
Không phải là Sáp Sí Hổ ngũ giai còn non nớt, cũng không phải là Sáp Sí Hổ thất giai đã trưởng thành, mà là Sáp Sí Hổ lục giai chuẩn bị trưởng thành.
Loại Yêu thú như Sáp Sí Hổ này, toàn thân đều là bảo vật, hơn nữa tuy rằng đẳng cấp khác nhau sẽ có giá trị khác nhau, nhưng trên thực tế thì cũng không chênh lệch quá nhiều. Giá trị da, lông không phải vì cấp bậc mà giảm xuống, các bộ phận khác cũng tương tự. Huống hồ con Sáp Sí Hổ này da lông vẫn còn nguyên vẹn, hầu như chưa bị tổn hại, cho nên càng thêm hiếm có. Cho dù là không được mười đồng nguyên tố tệ thì cũng phải được khoảng tám đồng rồi.
Phát tài!
Dù cho tính tình của Vũ Băng Kỷ luôn luôn trầm ổn, lúc này cũng không khỏi hưng phấn, chắc chắn là phát tài rồi!
Hơn nữa, nhiệm vụ của chuyến đi này đã hoàn thành. Lần ra ngoài này chắc chắn là lần có thu hoạch lớn nhất.
"Thật sự giết được nó, Tiểu Đường thật lợi hại." Độc Bạch ngồi trên một cành cây vừa sợ hãi vừa vui mừng đan xen. Thật ra, chỉ có hắn mới nhìn rõ lúc nãy Đường Tam xuất thủ như thế nào.
Hắn ở trên cành cây, nhìn tận mắt Đường Tam đứng ở dưới tụ lực, khi đó hắn dường như còn nhìn thấy từng quầng sáng xanh từ bên ngoài hướng về lòng bàn tay mà Đường Tam đang ngưng tụ. Trong quá trình ngưng tụ, ánh sáng xanh trong tay Đường Tam lại được áp súc liên tục. Cuối cùng, thứ được bắn ra là một dải ánh sáng màu xanh sẫm vô cùng u tối, trong đêm tối dường như không có cách nào có thể phân biệt rõ ràng. Với nhãn lực của hắn cũng chỉ có thể chứng kiến một chút ánh sáng mà thôi.
Ở khoảnh khắc đó, chỉ trong chớp mắt, Độc Bạch có cảm giác vô cùng đặc biệt, tuy rằng Đường Tam đưa lưng về phía hắn, nhưng tại thời điểm ánh sáng màu xanh sẫm kia được bắn ra, không biết vì sao nhưng Độc Bạch đột nhiên có cảm giác Đường Tam trở nên vô cùng thân thiết, sau đó thì Sáp Sí Hổ chết rồi.
Đường Tam đi tới bên cạnh Vũ Băng Kỷ và Cố Lý, hỏi: "Các ngươi không sao chứ?"
Vũ Băng Kỷ cười nói: "Ngoại trừ việc tiêu hao quá lớn, nội tâm lại hưng phấn quá mức thì không sao cả. Ta phải thu thập thi thể này nhanh một chút, không thể để mùi máu tươi lan ra ngoài. Nhiệm vụ của chúng ta cũng xem như hoàn thành. Nơi này là vòng ngoài khu vực hoạt động của Sáp Sí Hổ, sau khi thu thập thi thể xong, chúng ta sẽ quay trở về ngay trong đêm, không thể tiếp tục ở quanh khu vực này, lỡ như…?"
Hắn vừa nói đến đây, đột nhiên một tiếng hét kinh hãi vang lên: "AAAAh!"
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Độc Bạch trên cành cây vậy mà rớt xuống.
Hào quang màu da cam lóe lên, tốc độ của Kim Bằng Biến tại thời khắc này lại phát huy được tác dụng vô cùng lớn, trước khi Độc Bạch ngã trên mặt đất, Trình Tử Chanh đã bắt được thân thể hắn.
"Ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Ngồi cũng ngồi không vững sao?" Trình Tử Chanh ngờ vực hỏi.
"Không. . ." Toàn thân Độc Bạch bắt đầu run rẩy kịch liệt, lúc này Trình Tử Chanh mới phát hiện ra điều khác thường, trong hai tròng mắt của hắn hiện ra hào quang màu trắng nhạt, nước mắt không thể khống chế, liên tục chảy ra.
"Nguy hiểm, gặp nguy hiểm." Độc Bạch run rẩy nói ra.
Thấy một màn như vậy, sắc mặt của Đường Tam lập tức trở nên trắng bệch.
Thiên Hồ Chi Nhãn là con mắt số mệnh, đột nhiên lại có sự kích thích lớn như vậy, điều này có ý nghĩa như thế nào? Lúc trước, khi Sáp Sí Hổ lục giai đến, Thiên Hồ Chi Nhãn không hề có phản ứng như vậy, chứng tỏ là không có nguy hiểm gì.
Mà giờ khắc này, Đường Tam cũng cảm giác rõ ràng rằng hai mắt của mình đã nóng lên, dường như có cảm giác nước mắt muốn tuôn ra. Da đầu hắn giật giật, sau lưng dường như có một cơn gió lạnh thổi qua.
"Không tốt!"
Đầu tiên Vũ Băng Kỷ liền thu hồi thi thể của Sáp Sí Hổ nằm cách đó không xa, sau đó quát to: "Chanh tử dẫn Độc Bạch đi trước, chúng ta tản ra!"
Đúng lúc này, một tiếng gầm đinh tai nhức óc vang lên. Bên trong tiếng gầm này vang vong sự cuồng nộ, những cây đại thụ xung quanh bắt đầu rụng lá.
Năm người đang chuẩn bị chạy trốn chỉ cảm thấy máu trong cơ thể mình dường như đã dừng lại, ngoại trừ Đường Tam, những người khác đều có cảm giác toàn thân bủn rủn.
Tại thời khắc này, bọn họ không cần đoán cũng hiểu rõ chuyện gì xảy ra, giết con nhỏ, con to đến rồi.
(hết tập 2)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!