Chương 4: Lục Ẩn

Chương 4: Lục Ẩn

Theo ngọn lửa dâng lên, đất trời trở nên tối tăm, Lục Ẩn đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì cách đó không xa liền truyền đến tiếng thét cùng tiếng la khóc.

Lục Ẩn nhíu mày, quay đầu nhìn lại, cách bên ngoài một trăm thước, mấy cô gái bị hơn mười tên tiến hóa giả vây quanh, trêu chọc, có mấy cô gái đã bị lột gần như trần trụi, đang im lặng khóc lóc.

Một màn này vốn không xa lạ gì, tai nạn tạn thế, nhân tính dần bị nhấn chìm, cũng rất bình thường. Lục Ẩn đã từng thấy qua không ít lần, nói thế nào, ở trong đội ngũ này, muốn có được bảo hộ không trả chút giá là không thể.

Lục Ẩn nhắm hai mắt lại, tinh thần dần hòa hoãn.

Nơi xa, một thiếu nữ thét lên, bị một bàn tay đánh ngã xuống đất: "Móa nó, ông đây liều mạng bảo hộ các ngươi, chơi chút thì làm sao, đừng có cho thể diện mà không biết điều, hai ngày trước còn có một tiểu minh tinh bị ông đây chơi qua, bây giờ có cầu xin ông cũng không thèm chơi đấy."

Thiếu nữ phẫn hận trừng mắt nhìn gã, ánh mắt đỏ bừng.

Đám tiến hóa giả xung quanh nhếch miệng cười to, bọn họ thích thời đại này, có thể càn rỡ đến mức nào thì càn rỡ đến mức ấy, không ai có thể quản bọn họ.

Một trận gió đột nhiên thổi qua, tiến hóa giả trước mắt đột nhiên có thêm một người, chính là Lục Ẩn, giờ phút này, côn sắt trong tay hắn đang gác trên cổ tên tiến hóa giả kia, thản nhiên nói: "Cút."

Xung quanh im ắng, chỉ có tiếng thút thít của mấy cô gái kia.

Sắc mặt của tên tiến hóa giả bị Lục Ẩn uy hiếp vô cùng khó coi, cắn răng nói: "Họ Lục, chuyện này không liên quan gì tới ngươi, bọn họ là do ta bảo vệ."

"Ngươi làm ồn đến ta." Lục Ẩn lạnh nhạt nói, côn sắt ép xuống, làn da của tên tiến hóa giả kia lập tức nứt ra, máu chảy xuôi theo côn sắt.

Hắn ta hốt hoảng: "Được được, ngươi lợi hại, bọn họ thuộc về ngươi, ta không động đến nữa."

Lục Ẩn thu hồi côn sắt, lạnh lùng trở về chỗ cảu mình. Trong đội ngũ có không ít người im lặng nhìn một màn này. Chuyện thế này bọn họ đã nhìn quen, dù lúc bắt đầu mấy thiếu nữ kia có bị giết thì cũng sẽ không có ai đứng ra giúp đỡ vậy nên hành động của Lục Ẩn khiến bọn họ cảm thấy quái lạ.

Hơn mười người tiến hóa giả kia dù vô cùng tức giận nhưng không dám vọng động, Lục Ẩn rất mạnh, điểm này bọn chúng biết.

Mấy thiếu nữ kia chạy đến sau lưng Lục Ẩn, muốn nói gì đó. Nhưng hắn đã nhắm mắt lại, không để ý đến bọn họ. Mấy cô gái chỉ có thể nhìn hắn đầy cảm kích, rồi cẩn thận ngồi xuống.

Không lâu sau, một cô gái trẻ dung mạo diễm lệ, quần áo hở hang cười tủm tỉm đi đến bên cạnh Lục Ẩn, ánh mắt bén nhọn đảo qua mấy thiếu nữ kia khiến họ sợ hãi lập tức cúid đầu.

Lúc này, cô gái diễm lệ kia mới hài lòng, ngồi xuống cạnh Lục Ẩn, thổi khí vào tai hắn.

Lục Ẩn đưa tay ra tóm lấy cổ cô ta, mở mắt, lạnh lùng nói: "Nếu có lần tiếp theo, chết."

Ánh mắt của cô gái diễm lệ đầy lạnh lùng, miễn cưỡng nở ra nụ cười: "Anh vẫn vô tình như thế."

Lục Ẩn buông tay ra lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô ta: "Có chuyện gì?"

Cô gái vuốt vuốt cổ, trợn mắt nhìn Lục Ẩn một cái: "Anh đắc tội với người khác rồi, biết không hả."

Lục Ẩn không trả lời.

Cô gái tiếp tục nói: "Đám người Trương Đồng đang bàn tính muốn đối phó với anh, bọn chúng có hơn mười tiến hóa giả, anh chỉ có một mình, khó mà đối phó được, nhớ cẩn thận."

"Cảm ơn." Lục Ẩn lạnh nhạt đáp lại.