uang Minh Phong sơn đạo, là nơi dâng hương của kinh thành. Sơn đạo quanh co khúc chiết, cây cối đâm chồi nảy lộc, rất có cảm giác của rừng núi tươi tốt. Lần này hoa dại nở rộ dưới ánh nắng rực rỡ, khiến cho cả một vùng như trở thành cảnh đào nguyên.
Giang Sắt Sắt ngồi bên trong kiệu, im lặng đoan trang. Theo trước kiệu và sau kiệu là vài nô tài do phụ thân phái tới bảo vệ nàng. Bất quá Sắt Sắt biết họ dù có thêm vài người chỉ sợ cũng không đánh lại Phong Noãn.
Vì sợ Bắc Đẩu và Nam Tinh nhận ra nàng là Tiêm Tiêm công tử, lão đại của bọn họ cho nên hôm nay nàng cố ý trang điểm sặc sỡ, dùng một lớp son phấn thật dày che đi dung nhan yêu kiều như nước của nàng, mặc dù trông xinh đẹp nhưng lại hơi có chút tục khí. Ngay cả quần áo nàng cũng chọn một bộ diễm lệ nhất, mặt ngoài quần lụa mỏng thêu trăm con bướm cùng một đóa đại mẫu đơn quốc sắc thiên hương.
Đi trước kiệu của nàng là nha hoàn Thanh Mai.
Việc Sắt Sắt học võ Thanh Mai không biết, lại càng không biết nàng là Tiêm Tiêm công tử và cũng không biết kế hoạch hôm nay của Sắt Sắt.
Sắt Sắt đã sắp đặt cho Phong Noãn mai phục sẵn trong khu rừng kia, Bắc Đẩu cùng Nam Tinh dẫn theo một đám người đúng hẹn sẽ xông ra, ngăn cản kiệu của Sắt Sắt.
Bắc Đẩu cùng Nam Tinh lần này cũng cố ý cải trang, mái tóc rối bời che khuất khuôn mặt, ẩn ẩn chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt nhưng cũng là vẻ lưu manh, bên môi còn gắn thêm một chòm râu, nhìn qua có vài phần là dáng vẻ của những tên hung thần ác sát.
“Đây là tiểu thư nhà ai? Mau xuống kiệu cho chúng ta xem mặt.” Nam Tinh vui cười nói.
“To gan, bọn tiểu tặc các ngươi không biết trời cao đất rộng, dám mạo phạm thiên kim của Định An hầu , còn không mau cút ngay!” Một hộ vệ của Giang phủ lạnh giọng nói.
Bắc Đẩu cùng Nam Tinh xác định đây là kiệu của Giang phủ nên cũng không nói nhiều, dẫn người xông ra. Thị vệ Giang phủ không ngồi yên, hai nhóm người trong nháy mắt quấn lấy nhau cùng một chỗ.
Phong Noãn một thân y phục màu đen, dùng khăn che mặt, thừa dịp mọi người đánh nhau, nhảy vài bước tới trước kiệu của Sắt Sắt dùng lực mạnh mẽ xốc rèm kiệu lên.
Ánh mặt trời thản nhiên chiếu rọi vào trong kiệu, Sắt Sắt hơi hé mắt, ánh mắt chống lại đôi mắt lạnh lùng của Phong Noãn.
“Ngươi….Ngươi muốn làm gì?” Sắt Sắt ôm lấy vai mình, lui vào bên trong kiệu, run giọng hỏi, ra vẻ như một tiểu thư yếu đuối bị kinh sợ.
“Các ngươi là ai dám làm thế với tiểu thư nhà ta?” Thanh Mai sớm bị dọa ngây người, nàng sốt ruột bảo vệ chủ nhân, cuống quýt bước về phía trước, dang hai cánh tay ra run giọng hỏi.
Phong Noãn không rảnh để ý tới nàng, không kiên nhẫn duỗi ngón tay ra, Thanh Mai liền thét lớn một tiêng, mềm nhũn té xỉu. =))
“Ngươi…Ngươi làm gì nha hoàn của ta?” Sắt Sắt nhỏ giọng hỏi.
Phong Noãn không nói lời nào bỗng nhiên ra tay đem loan đao kề vào cổ Sắt Sắt, dùng một chút lực lấy đao nâng cằm Sắt Sắt lên. Kim khí lạnh lẽo cứng rắn làm trong lòng Sắt Sắt bỗng trở nên phát lạnh, nhưng càng cảm thấy rét lạnh bởi con ngươi đen của Phong Noãn.
“Quả nhiên là quốc sắc thiên hương, không hổ là trắc phi hoàng thượng chỉ hôn cho Tuyền vương.” Phong Noãn vừa cười vừa nói, giọng điệu rất bình thản, hắn hiển nhiên không nhận ra Sắt Sắt chính là Tiêm Tiêm công tử.
Ánh mặt trời có chút gay gắt, chiếu qua thân hình cao lớn của hắn,khiến cho hắn nhìn càng thêm cao ngất như thần, nhưng đôi mắt lạnh băng và u buồn làm cho người ta thấy cực kì không thoải mái.
Sắt Sắt cảm thấy có chút không thích hợp nhưng nói không ra là chổ nào không đúng.
Trong lúc nàng còn đang thất thần sửng sốt, Phong Noãn đã chui vào trong kiệu, màn che được hắn kéo xuống, ánh mặt trời bị ngăn cách, trong kiệu chớp mắt một cái trở nên tối đen.
Sắt Sắt cảm giác được có một cỗ lực rất mạnh đẩy nàng ngã sấp xuống. Không nghĩ tới Phong Noãn còn đủ ngoan, tình hình này cho thấy hắn không phải chỉ là muốn giết nàng.
Loan đoan từ cổ nàng trượt xuống, Sắt Sắt cảm nhận được khí lạnh thấu xương đang thổi vào trước ngực nàng, nàng cảm nhận được áo ngoài của mình đã bị loan đao mở ra. Trong kiệu là một vẻ u ám, chiếc yếm thêu hoa sen thanh tú cùa Sắt Sắt hé mở, đôi bờ vai trắng nõn cũng dần lộ ra.
Diễn làm như thật vậy, có chút không cam lòng.
Trong nháy mắt Sắt Sắt thấy hơi uất ức.
Phong Noãn đối với nàng luôn luôn dịu dàng chăm sóc, trầm mặc bình tĩnh.
Nhưng giờ phút này , nam tử thuần túy, bình tĩnh trầm mặc như gió lại đang muốn khinh bạc nàng. Nàng nhớ rõ chỉ muốn Phong Noãn giả vờ muốn khinh bạc nàng, chẳng lẽ nàng đã không nói rõ ràng?
“Ngươi, ngươi muốn làm gì? Thật to gan, ta là thiên kim của Định An hầu thiên kim, phi tử của Tuyền vương.” Sắt Sắt mở miệng nói, muốn nhắc nhở Phong Noãn nàng là Giang Sắt Sắt, là người Tiêm Tiêm công tử ái mộ.
Nếu không phải sợ bại lộ thân phận Tiêm Tiêm công tử, nàng gần như sẽ hô lên cái tên Phong Noãn.
Phong Noãn nghe xong lời của nàng có chút không đồng tình, ánh mắt tối tăm hiện lên một vẻ thương hại.
“Muốn trách thì trách ngươi là trắc phi của Tuyền vương.” Hắn lạnh lùng nói, một tay kéo váy của Sắt Sắt ra, tay kia nhanh như chớp điểm huyệt đạo của nàng.
Trong đầu Sắt Sắt chỉ trong nháy mắt trở nên trống rỗng.
Đây là lần đầu tiên nàng rơi vào tình huống bị người khác khống chế như vậy. Nếu không phải là Phong Noãn thì người khác tuyệt đối không có cơ hội đến gần nàng.
Trong chớp mắt, Sắt Sắt không hề nghi ngờ, Phong Noãn đang muốn diễn giả thành thật. Sự tình làm sao có thể chuyển biến thành như vậy? Phong Noãn làm sao có thể như vậy? Nếu như không phải tự mình trải nghiệm, nàng tuyệt sẽ không tin tưởng Phong Noãn là một nam tử như vậy.
Nhưng hành vi kế tiếp của Phong Noãn càng làm cho nàng kinh hãi.
Thân ảnh cao lớn của hắn cúi xuống, nàng nhìn thấy ánh mắt hắn có một vẻ thương hại cùng quyết liệt.
“Thật có lỗi, Giang tiểu thư.” Nàng nghe âm thanh lạnh lùng của Phong Noãn chậm rãi vang lên bên tai mình.
Ngay sau đó, bị loan đao cắt đứt ,áo ngoài trên người nàng rơi xuống, động tác của hắn cực kì thô bạo kéo váy của nàng ra.
Hắn cúi người xuống, như sợ rắn rết tránh đi đôi má đầy son phấn cùng đôi môi đỏ của Sắt Sắt, hai cánh môi uyển chuyển dọc theo cổ Sắt Sắt một đường đi xuống phía dưới, ngay giữa chiếc cổ trắng nõn cùng phía trên ngực, hắn cố ý ấn xuống những dấu hôn sâu không đồng nhất.
Sắt Sắt nhắm mắt lại, trong lòng lúc này chỉ còn xấu hổ và tức giận nhưng không có chỗ phát tiết.
Bên ngoài kiệu là tiếng đánh nhau cách cách, bên trong kiệu là sự yên lặng quỷ dị. Sắt Sắt có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh của Phong Noãn, vô cùng cuồng loạn và kịch liệt. Thực hiển nhiên, hắn có chút khẩn trương nhưng cũng không ảnh hưởng đến hành động xâm nhập công thành đoạt đất của hắn. Đôi môi hắn trằn trọc hút, tựa hồ như phải hút lấy tất cả mật ngọt của nàng.
Cả người Sắt Sắt không tự chủ được run run, là xấu hổ cũng là tức giận. Người luôn luôn cao ngạo như nàng chưa từng chịu qua sự lăng nhục như vậy.
Miệng không thể nói, thân không thể động đậy.
Chẳng lẽ, hôm nay không thể toàn thân trở ra sao?