Chương 6: Tiêm Tiêm công tử

Đêm dài trên dòng nước, gió mát thổi nhè nhẹ.

Sắt Sắt quỳ gối trên thềm đá lạnh lẽo, cơn gió rét đầu xuân xâm nhập vào cơ thể mảnh mai của nàng.

Đối với kĩ xảo làm đứt dây đàn trong yến hội, nàng qua mặt được mọi người nhưng lại không thể gạt được phụ thân. Phụ thân biết cầm kĩ của nàng cao siêu, dù cho âm thanh cao có phức tạp cũng không thể làm đứt dây đàn. Cho nên sự việc tối nay chỉ có một khả năng duy nhất là do Sắt Sắt cố ý làm đứt dây đàn.

Vậy nên Định An hầu giận dữ phạt Sắt Sắt quỳ trên thềm đá.

Sắt Sắt đối với việc bị phạt quỳ không quan tâm, chuyện nàng đang lo lắng là mẫu thân.

Chuyện trong yến hội đêm nay chung quy đã lọt vào tai mẫu thân, bà không hề muốn Sắt Sắt gả vào hoàng gia, không muốn nữ nhi phải làm tiểu thiếp. Nếu Tuyền vương đã có ý muốn như vậy, chỉ còn có thể hủy bỏ mối hôn sự này.

Nhưng cha của Sắt Sắt không đồng ý, hoàng thương chỉ hôn sao ông có thể cãi lời.

Vì vậy hai người đang cãi nhau trong phòng , đây là lần đầu tiên Sắt Sắt nhìn thấy mẫu thân cùng phụ thân trở mặt, hơn nữa lại vì nàng.

Sắt Sắt thầm hạ quyết tâm nhất định phải hủy bỏ hôn sự này, đương nhiên không phải do nàng từ hôn mà khiến cho Tuyền vương từ hôn, còn phải làm cho hoàng thượng đồng ý.

Việc này rất khó!

Sắt Sắt không chớp mắt trầm tư, biện pháp thật ra đã có.

Đêm, sắc trời có chút trong trẻo, những vì sao lung linh trên bầu trời, những áng mây tầng tầng lớp lớp thoáng chốc tụ lại rồi thoáng chốc giãn ra, có chút mông lung.

Giang Sắt Sắt một thân áo dài màu xanh, cải trang thành một gã công tử. Trong tay nàng cầm một cây quạt bằng giấy phiến, mặt quạt làm bằng sa quyên, trên mặt thêu mấy nhành trúc màu đen, thanh nhã lịch sự , phiêu dật tuấn tú.

Nàng đang đi qua ngã tư của đế đô phồn hoa, đi qua vài con phố, tới một phòng bạc nổi tiếng.

“Khách quan mời vào trong, xin hỏi muốn dùng gì?” Tiểu nhị nhìn thấy Sắt Sắt ân cần tiếp đón.

Sóng mắt Sắt Sắt lưu chuyển, thu tất cả mọi người trong đại sảnh vào tầm mắt, cho đến khi nhìn thấy hai gã thanh niên phấn chấn cao hứng ngồi bên chiếc bàn dài thứ năm nhìn không chớp mắt. Nàng bước đến, ngân nga nói: “Đánh cuộc không, đoán xem tâm tình bản công tử. Ta muốn một gian phòng, mang một ít thức ăn nhẹ lên và rượu Yên Chi hồng được ủ mười năm. Không có việc gì không được quấy rầy, bản công tử đang đợi người.” Vừa nói vừa chỉ vào hai gã thanh niên đang đứng cạnh bàn đánh bạc thứ năm nói : “Giúp ta nói hai tiểu tử kia đi vào trong phòng, nói Tiêm Tiêm công tử cho mời!”

“Tiêm Tiêm…công tử?” Tiểu nhị khiếp sợ nhìn Sắt Sắt, ánh mắt sùng bái vô cùng.

Trước mắt hắn đúng là Tiêm Tiêm công tử nổi tiếng khắp kinh thành.

Nghe đồn Tiêm Tiêm công tử sinh ra đã có dáng vẻ tuấn tú, so với nữ nhi còn xinh đẹp hơn vài phần, khiến người si mê. Nhưng thực giả thế nào không ai biết được, càng ít ai nhìn thấy dung mạo của hắn.

Trên phố lưu truyền câu thơ: “Tươi cười nhàn nhạt, thân ảnh thiến thiến, bàn tay trắng nõn Tiêm Tiêm, ám khí ngàn ngàn.” (thiến thiến: tươi sáng ^^ )

Trong bốn câu thơ này có ba câu miêu tả hắn như một nữ tử, có thể thấy được Tiêm Tiêm công tử quả thật rất tuấn mĩ.

Tiểu nhị nhìn qua một lượt dáng người của Sắt Sắt, áo xanh phiêu lãng, ống tay áo thêu một áng mây buông xuống quả thật rất tao nhã, siêu phàm nhã nhặn. Hắn thầm than quả nhiên so với lời đồn đãi rất tương xứng, chỉ là câu “ám khí ngàn ngàn” không biết phù hợp không nhưng hắn vẫn không muốn nghiệm chứng.

Sau một lúc lâu tiểu nhị mới hoàn hồn, lên tiếng đáp ứng, mời Sắt Sắt vào phòng rồi cung kính khom người lui ra ngoài.

Sắt Sắt chậm rãi bước về phía cửa sổ, đẩy cửa sổ ra thưởng thức cảnh đêm của Phi Thành.

Căn phòng thượng hạng này có vị trí tốt vô cùng, nằm ngay giữa dòng kênh bên cạnh Phi Thành, ngoài cửa sổ là dòng nước. Mấy chục chiến thuyền cùng du thuyền đang tấp nập trên mặt nước, ngọn đèn trên thuyền chiếu trên mặt nước đang thong thả chảy về xuôi.

Một chiếc thuyền nhỏ từ trong bóng đêm nhanh chóng hướng về phía nàng, trên đầu thuyền xuất hiện một dáng người cao lớn. Nhìn theo ngọn đèn mờ mờ trên đầu thuyền, Sắt Sắt nhìn thấy người kia bên hông đeo một thanh loan đao, khóe môi nhếch lên cười nhẹ.

Nàng đứng yên trước cửa sổ, khoanh tay chờ đợi. Chỉ một lát sau, cửa phòng mở ra, một nam tử mặc y phục đen chậm rãi bước vào.

Áo quần đen như mực, tóc dài hỗn độn rối tung, hé ra một khuôn mặt vô cùng tuấn mĩ, mang theo một vẻ lạnh lùng và ngạo mạn. Mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, đôi mắt đen như màn đêm, sâu thẳm.

“Noãn, ngươi vào phòng người khác cũng không thèm gõ cửa sao?” Sắt Sắt trêu đùa.

Một nam tử lãnh liệt trầm mặc như vậy lại cố tình gọi là Noãn. (noãn: ấm áp)

Khuôn mặt băng giá của nam tử kia không chút biểu tình, hắn đeo một chiếc mặt nạ, khóe môi hé ra, nói: “Không phải ngươi đã nhìn thấy ta đến đây rồi sao?”

Vậy mới vừa rồi ở trên thuyền hắn đã nhìn thấy Sắt Sắt.

“Xem ra võ công của ngươi đã khôi phục được mấy phần rồi, thị lực lại càng thêm lợi hại.” Sắt Sắt kéo vạt áo lên, tư thế tao nhã ngồi vào ghế , thản nhiên cười nhẹ nói.

Nam tử tên Noãn trầm mặc, đôi mắt đen sâu thẳm ngắm nhìn khuôn mặt thanh lệ của Sắt Sắt.

“Sắc mặt công tử rất khó coi, đang có tâm sự gì sao?”

Giọng Noãn rất thản nhiên, lại mang theo một điều gì đó khiến người ta không thể không quan tâm.

Thần sắc Sắt Sắt trở nên cứng đờ, mặt hơi giãn ra cười nói: “Phong Noãn, ngươi đã đoán đúng rồi, ta quả thật có tâm sự, là một chuyện lớn.”

“Bây giờ?” Sắc mặt Phong Noãn hơi nhăn lại một chút: “Chuyện gì?”

Sắt Sắt lắc phe phẩy cây quạt cẩm trong tay, cười nhạt nói: “Không vội, đợi Bắc Đẩu cùng Nam Tinh đến đây ta sẽ nói cho các ngươi biết.”

Đang nói thì cửa phòng được mở ra, hai thiếu niên giống hệt nhau đi vào.

Dáng người giống nhau, nét mặt giống nhau, nhưng liếc mắt một cái là có thể làm cho người ta nhận ra điểm bất đồng. Thiếu niên đi phía trước trắng đen rõ ràng,mắt to cười tủm tỉm, vừa nhìn thấy đã biết tính tình ôn hòa. Thiếu niên phía sau có đôi mắt đen linh động nhìn dáo dát, vừa nhìn thấy đã biết đây là một tiểu trứng thối khó đối phó. =))

Người đi trước tên Bắc Đẩu,người đi sau tên Nam Tinh, họ là hai anh em song sinh.

“Lão đại lâu rồi không gặp ngài, tiểu nhân cực kì nhớ ngài.” Nam Tinh nhìn thấy Sắt Sắt miệng ngọt như mật nói.

Sắt Sắt sớm đã quen với miệng lưỡi ba hoa của hắn nên không để ý đến lời huyên náo đó, nghiêm nghị nói: “Hôm nay ta gọi các ngươi đến là có một việc cần các ngươi hỗ trợ.”

“Lão đại cứ việc phân phó, huynh đệ chúng ta nguyện vì lão đại vượt lửa qua sông.” Nam Tinh nói.

Bắc Đẩu cùng Nam Tinh vốn là những tên đầu đường, đắc tội với ác bá kinh thành suýt mất mạng, nếu không phải Sắt Sắt ra tay cứu giúp chu toàn thì hai người đã sớm xuống cửu tuyền (là chết áh). Từ đó, hai người liền quyết tâm đi theo Sắt Sắt.

Phong Noãn lại không cùng cảnh ngộ với họ mà do Sắt Sắt cứu ở ngoại ô kinh thành, lúc ấy hắn bị thương rất nặng, Sắt Sắt mời danh y cuối cùng giữ được mạng của Phong Noãn nhưng hắn lại bị mất trí nhớ.

Phong Noãn là tên Sắt Sắt đặt cho hắn, bởi vì khi cứu hắn là vào mùa hoa Phong Noãn.

“Ngày mai vào giờ tị, Định An hầu phủ Giang Sắt Sắt tiểu thư muốn đến ngoại ô kinh thành Hương Miểu sơn dâng hương, ba người các ngươi hãy mai phục ở giữa sườn núi Hương Miểu đợi đến khi không có ai thì hãy cướp Giang phủ tiểu thư ra, sau đó…” Sắt Sắt dừng lại một chút, cười tủm tỉm nói: “Sau đó làm bộ phi lễ đối với nàng.”

Phong Noãn lẳng lặng nhìn Sắt Sắt trầm tư không nói, Bắc Đẩu cùng Nam Tinh cũng mở mắt thật lớn, giọng the thé nói: “Lão đại, đầu óc ngươi có phải hỏng rồi không, sao lại bảo chúng ta đi bắt cóc Giang phủ tiểu thư? Đây có phải là thật không? Lão đại từ khi nào cũng biến thành kẻ tiểu nhân âm hiểm rồi, ngươi có biết làm như vậy sẽ phá hư danh tiết tiểu thư nhà người ta không?”

“Đúng, ta muốn các ngươi làm hỏng danh tiết của nàng, muốn nàng gả đi không được.” Giang Sắt Sắt cười gượng, hai người này không biết Giang phủ tiểu thư đó chính là nàng, nàng là tiểu thư của Giang phủ .

“Nhưng mà, nhưng mà ta nghe nói Giang phủ tiểu thư là do hoàng thượng chỉ hôn cho Tuyền vương làm vương phi , chúng ta làm như vậy xác định sẽ làm cho nàng không thể trở thành vương phi được, kia chẳng phải là, chẳng phải là làm hỏng một mối nhân duyên hay sao? Hơn nữa sau này tiểu thư này cũng xác định không thể gả cho ai. Lão đại ngươi thường dạy chúng ta không nên làm chuyện xấu, vì sao ngươi lại phải làm chuyện thương thiên hại lí kia, Giang phủ tiểu thư kia có thâm cừu đại hận gì sao?

“Không có thù sâu cũng không có hận lớn.” Giang Sắt Sắt cười gượng, nụ cười dưới ánh đèn trông rất tuần tú.

“Vậy thì vì sao?” Nam Tinh không tin Sắt Sắt là loại tiểu nhân đó hỏi.

“Chỉ là ta….Ta thích nàng.” Sắt Sắt vừa nói vừa cúi đầu xuống, cố nén ý cười theo đôi môi thoát ra.

Động tác đó của nàng trong mắt Bắc Đẩu cùng Nam Tinh lại biến thành ngượng ngùng.

Hai người hiểu ra gật đầu nói: “Không ngờ tới lão đại lại thích Giang phủ tiểu thư, đây thật sự là chuyện tốt, chúng ta nhất định giúp lão đại cướp được, nhất định sẽ làm hỏng thanh danh của Giang tiểu thư, đến lúc đó Giang tiểu thư không gả đi được, lão đại lại đi cầu hôn chắc chắn sẽ được việc.”

Bắc Đẩu cùng Nam Tinh lập tức xoay tay, dáng vẻ rất hớn hở, đem tài cán ra giúp Sắt Sắt, bọn họ cầu còn không được, chỉ hận không thể đem Giang tiểu thư kia đến làm thê tử của Sắt Sắt.

Sắt Sắt nhìn bộ dạng của hai người khóe môi đột nhiên nhếch lên, rốt cuộc nhịn không được ý cười. Nếu có một ngày hai người biết được người trước mặt chính là Giang Sắt Sắt, không biết sẽ có dáng vẻ gì.

Phong Noãn trầm mặc ngồi ở chỗ kia, đôi con ngươi đen gợn sóng không chút sợ hãi, không biết đang nghĩ gì.

“Noãn còn ngươi?” Sắt Sắt ngân nga hỏi, nàng biết Phong Noãn cũng sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của nàng.

Quả nhiên, đôi mắt sâu thẳm của Phong Noãn vừa tiếp xúc với sóng mắt thanh lệ của Sắt Sắt nhất thời trở nên sâu thêm vài phần, hắn dời ánh mắt, trầm giọng nói: “Phong Noãn nguyện vì công tử cống hiến sức lực.”