Trong mộ thất, quỷ khí dày đặc, một mảnh tĩnh lặng.
Thẩm Thiên Cửu cùng với ba đồ đệ thiên tân vạn khổ rốt cuộc cũng xuống được mộ huyệt sâu nhất trong đất, hiện giờ quan tài của chủ mộ ở ngay trước mắt, trên mặt mọi người đều là biểu tình khổ tận cam lai, đồng thời ngưng thở, mắt lom lom nhìn chằm chằm quan tài kia.
Ba đồ đệ tuổi còn nhỏ, lại là lần đầu tiên nên không có kinh nghiệm. Thẩm Thiên Cửu biết trước mắt chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm đảo đấu vài chục năm của mình, để mở quan tài thần bí kia chỉ có tự mình đến làm mới được.
Trong cổ mộ chỉ cần đi nhầm một bước thì bước kế tiếp sẽ mất hết tất cả, trách nhiệm trọng đại, Thẩm Thiên Cửu hít một hơi thật sâu, ông nói với đồ đệ: “Ba người các con đứng xa ra, vạn nhất một hồi sư phụ có gì bất trắc, haha, vậy các con cũng chỉ có thể dựa vào bản thân tìm cách chạy trốn!”
Cho đến bây giờ, Thẩm Thiên Cửu cũng không có gì phải sợ, chỉ là trong lòng thoáng hoang mang.
Đoạn đường đến đây tuy vô cùng khó khăn, nhưng cũng đã thuận lợi mà vượt qua. Hoàng lăng này chôn sâu dưới đất đã mấy ngàn năm nay đại khái có thể chân chính bước vào mộ cung không vượt quá mười người, có thể vào địa cung lại càng ít, chỉ sợ chỉ có bốn người bọn ông.
Tại sao có thể thuận lợi như vậy?
Giống như có một lực lượng thần bí trợ giúp bọn ông, Thẩm Thiên Cửu nghĩ, quay đầu nhìn tiểu đồ đệ nhập môn trễ nhất kia.
Ba đồ đệ nghe sư phụ nói, cũng đều cẩn thận gật đầu, tiểu đồ đệ đứng phía sau hai sư huynh, sắc mặt cũng khẩn trương như mọi người, hơi cắn môi giữ im lặng như thường. Thẩm Thiên Cửu há miệng thở dốc, tựa hồ muốn nói gì đó, sau cùng lại thở dài.
Thẩm Thiên Cửu giơ cây đuốc từ từ áp sát quan tài, ba đồ đệ đều đã lui đến bên tường mộ thất, khẩn trương nhìn chằm chằm sư phụ.
Chỉ thấy lúc cách quan tài năm sáu bước đột nhiên ông dừng chân, đứng yên không nhúc nhích.
Quan tài không xuất hiện bất cứ dị trạng gì, lẳng lặng nằm ở nơi đó, tứ phía im lặng đến mức doạ người, giống như ngay cả tiếng hít thở của bọn họ cũng không nghe được.
Thẩm Thiên Cửu đứng bất động, tựa như bị trúng một loại pháp thuật định thân, trước mặt ông rõ ràng không có gì, thế nhưng ông lại giống như nhìn thấy thứ gì khó tin, trên mặt từ từ lộ ra vẻ kinh hãi, sau đó lại bất ngờ điên điên khùng khùng cười ha hả.
Đột nhiên có tiếng cười trong mộ thất vang lên, thanh âm quỷ mị, mấy đồ đệ sợ tới mức toàn thân run rẩy, có tiếng thất thanh kêu to: “Sư phụ, làm sao vậy!”
Lúc này, Thẩm Thiên Cửu là người làm hành động khiến người ta giật mình, hình như ông đã nhìn thấy thứ gì sợ đến mức tinh thần bất ổn.
Theo lý thuyết, Thẩm Thiên Cửu là người cả đời đổ đấu, loại quỷ quái gì chưa mà từng đụng đến, nhưng ông ấy không biết đã nhìn thấy thứ gì, lập tức tinh thần bất ổn, rút đoản đao tuỳ thân ra, cắt đứt ngón tay viết trên mặt đất, hành động cực kỳ điên cuồng.
Ba đồ đệ nhìn thấy hành động này rất đỗi giật mình, đều đứng sững tại chỗ không dám động. Chờ bọn hắn từ trong hoảng sợ lấy lại tinh thần, nhẹ giọng hỏi sư phụ đến cùng xảy ra chuyện gì, Thẩm Thiên Cửu đã viết ngoáy trên đất một dòng đẫm máu.
Ông đứng lên, không quay đầu lại mà đưa lưng về phía ba đồ đệ, thì thào nói thầm, giọng nói quá nhỏ, nghe giống như tiếng kêu của côn trùng.
Đại sư huynh lại gọi vài tiếng sư phụ, nhị sư huynh muốn tiến lên lại bị tiểu sư đệ ngăn lại: “Sư phụ đã nói, vạn nhất xảy ra chuyện, để chúng ta chạy trước!”
Câu nói của hắn cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn lạnh lùng, hai sư huynh đều đã ngẩn người không biết nên nói thế nào cho phải.
Thẩm Thiên Cửu biết đại nạn của mình đã đến, lúc này đè thấp cổ họng, dùng giọng khàn khàn, ý vị sâu xa nói: “Lão tam, con nếu còn là người có tình cảm, hãy dẫn bọn họ chạy đi!”
Giọng nói còn mang theo sợ hãi.
Bỗng nhiên ông cầm lấy cây đuốc hướng vào người mình.
Ngọn lửa lập tức bén vào áo bông, lan rộng vô cùng nhanh, chỉ chốc lát sau, cả người Thẩm Thiên Cửu đã nóng lên, giống như một bù nhìn bắt lửa, trong không khí tràn ngập một mùi khét.
Chìm trong ngọn lửa, đột nhiên ông nổi điên cười to, từ đầu đến cuối chỉ lặp lại: “Đây là báo ứng! Đây là báo ứng!”
Về sau ba đồ đệ kia không chạy đi, toàn bộ đều bị chôn vùi ở bên trong, bút ký Thẩm gia tổ truyền không viết, hoặc là giả có viết, thằng nhãi Thẩm Nhị này cũng không có ý lừa tôi.
Phàm là về cuộc đời tổ tông Thẩm gia, không biết sao đều dùng Phạn văn ghi lại, Thẩm lão gia tinh thông loại văn tự này, đến chỗ cha Thẩm Nhị cũng chỉ có thể xem hiểu được bảy, tám phần. Thẩm Nhị cũng hiểu được nhiều lắm hai phần, lại sĩ diện, rất có khả năng hắn xem không hiểu mà cố ý nói bên trong bút kí không viết.
Thử nghĩ mà xem, Thẩm Thiên Cửu đã chết ở bên trong, nếu ba người kia chưa kịp chạy trốn, vậy là ai ghi lại chuyện này, mãi đến hôm nay Thẩm Nhị lại thêm mắm dặm muối mà kể cho tôi nghe?
Có điều, tôi học cùng trường đại học với Thẩm Nhị bốn năm, lại từng mượn qua nửa cái giường của y, nên cũng chẳng có ý định vạch trần.
Lúc này trong đầu tôi bỗng nhiên có một suy nghĩ, hết cách rồi, tôi thường hay suy nghĩ lung tung, nghĩ chắc chắn có gì kỳ lạ trong này.
Tôi nhìn Thẩm Nhị, nhịn không được nói ra: “Việc này không phải người trong nhà mày thuật lại cho mày nghe sao, mà không phải tự mày xem trên bản ký đúng không?”
“…… Sao?”
“Tao thấy mày kể chi tiết giống như tự mình trải qua, nhà mày làm sao có thể ghi tường tận như thế, nếu đến tay mày, vậy chẳng phải dày như cỏ à?” Tôi nhìn vẻ mặt của Thẩm Nhị: “Nhưng nếu có người nói cho mày, người kia hẳn đã tự mình trải qua, nói như vậy, người này có khả năng —”
Thẩm Nhị trừng tôi, mặt tái đi: “Thao, tao biết mày muốn nói gì.”
“Ah, tao muốn nói —”
“Ngừng! Đừng có nói lung tung, quản lại đầu óc của mày đi, mày doạ tao cũng không tốt đâu.” Thẩm Nhị nuốt nước bọt: “Đều đã là chuyện của mấy trăm năm trước, nếu sống đến bây giờ, chỉ sợ thành tinh rồi!”
Tôi cười nói: “Bất tử mấy trăm năm, vậy tất nhiên là quỷ.”