Thẩm Thiên Cửu tuổi già từng thu ba đồ đệ.
Bởi vì ông trong phương diện phong thuỷ có hiểu biết tương đối, danh sư xuất cao đồ, ba đồ đệ của ông trải qua hơn mười năm học tập, tất nhiên cũng có một chút tài nghệ.
Một ngày, Thẩm Thiên Cửu gọi ba đồ đệ đến, nói các con học phong thuỷ nhiều năm như vậy, có thể đoán ra vi sư làm nghề gì?
Ba đồ đệ đều cực kì khó hiểu, trong chốc lát không ai nói chuyện.
Thẩm Thiên Cửu nhìn ra họ đều có suy nghĩ riêng, cao thâm cười nhẹ, còn nói hiện tại trong tay vi sư có việc gấp muốn làm, mà đi lần này chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Ba đồ đệ vừa nghe lập tức vội vã.
Đại sư huynh nói: “Sư phụ muốn làm chuyện gì?”
Nhị sư huynh nói: “Sư phụ triệu tập ba người chúng con, có phải muốn dặn dò gì?”
Hai tên đồ đệ thi nhau hỏi, chỉ có duy nhất người kia không nói gì, mặt không cảm xúc, căn bản hồn không có trong người.
Thầm Thiên Cửu nhìn về phía tiểu đồ đệ hỏi: “Sư phụ sắp đi, con không có gì muốn hỏi vi phụ à?”
Bình thường tiểu đồ đệ này không thích nói chuyện, xa cách mọi người, nhạt nhẽo quái gở. Hắn thường xuyên đứng một bên giống như không khí, có đôi khi mọi người sẽ quên mất có một người như vậy tồn tại, sinh hoạt của hắn cũng không liên quan tới bất kỳ kẻ nào, nếu như một ngày nào đó đột nhiên biến mất cũng không lấy gì làm lạ, nhưng đôi khi hắn bất ngờ xuất hiện trước mắt mọi người.
Đại sư huynh liền kéo tiểu sư đệ kéo đến trước mặt sư phụ, thở phì phò nói: “Lần này sư phụ đi không biết khi nào có thể trở về, ngươi lại vẫn không nói một tiếng, chẳng lẽ ngươi không quan tâm đến an nguy của sư phụ. Quả thật không có tình cảm giống hệt động vật máu lạnh!”
Nhị sư huynh cũng nói theo: “Tam đệ, ngươi có ý gì, có phải ngày mai thấy quan tài sư phụ, ngươi vẫn giữ thái độ này sao!”
Dáng vẻ của tiểu sư đệ vẫn không quan tâm, thản nhiên nói: “Nếu như sợ sư phụ có nguy hiểm, ba người chúng ta đi theo là được, hà tất phải hỏi nhiều như vậy. Nếu như sư phụ sợ chúng ta tư chất còn thấp, không tiện đồng hành, vậy tiện cho sư phụ quyết định rồi.”
Một câu ngắn ngủi chẳng những nói toạc thắc mắc của các sư huynh, cũng giải đáp vấn đề khó khăn của Thẩm Thiên Cửu.
Hai vị sư huynh đều bị hắn nói cho lúng túng, Thẩm Thiên Cửu cười nói: “Vậy ba người các con đi theo vi sư thôi.”
Về sau dọc theo đường đi, hai vị sư huynh hỏi nhiều đến nỗi khiến tai ông bị mài hỏng, mà tiểu đồ đệ đi theo phía sau bọn họ không nói nửa câu. Hai vị sư huynh đều vứt hành lí cho hắn, ban đầu còn sợ hắn không theo kịp đội ngũ, nhưng quay đầu nhìn đã thấy hắn ngồi nhìn sơn thuỷ, một hồi lại đùa giỡn cá trên sông, giống như du sơn ngoạn thuỷ, cước bộ cũng không chậm chút nào, cũng yên tâm.
Thầy trò bốn người trèo đèo lội suối, đi qua Trung Nguyên, đến sa mạc vùng biên cương Tây Vực, lúc này Thẩm Thiên Cửu mới nói cho các đồ đệ biết, bọn họ đi trộm mộ.
Câu chuyện phía sau, lần tới chúng ta lại nói tiếp.