Chương 2: Đào Minh và bạn của mình (2)

Cuộc sống kỳ lạ mà đơn điệu của Đào Minh chỉ bắt đầu thay đổi sau khi cậu gặp người bạn đầu tiên, tên là Thẩm Cố. Đôi mắt Thẩm Cố luôn nhắm hờ, nửa mở nữa khép, hơn nữa còn đặc biệt thích xin nghỉ học.

Lần đầu tiên Thẩm Cố và Đào Minh gặp mặt là trong phòng đào tạo của trường.

Giáo viên chủ nhiệm khối tuổi trẻ tài cao, văng nước miếng tung tóe dạy dỗ Đào Minh: "Xin nghỉ thì không thành vấn đề. Chẳng qua tôi nói em biết, tuổi còn nhỏ, thì đừng nghĩ đến những thứ vớ vẩn kia! Cô giáo Vu là một cô giáo tốt, em đừng tổn hại danh tiếng của cô ấy... Hơn nữa, một thằng nhóc như em thì có thể làm được gì..."

Đào Minh nước mắt đầy mặt: Em thực sự không có ý nghĩ gì khác với giáo viên mà!

Lúc này cô giáo Vu vừa vặn dẫn Thẩm Cố tiến vào: "Tiểu Tôn à, đây là cháu trai tôi, nó rất thông minh, đứng đầu khối cũng không thành vấn đề. Nhưng nó có một thói quen kỳ quặc là thích xin nghỉ học..."

Chủ nhiệm khối chan chứa nụ cười: "Không thành vấn đề không thành vấn đề, tôi sẽ đưa cậu ấy đi làm thủ tục. Cô Vu có tiết, cứ giao cho tôi là được rồi. ”

Đào Minh ở lại tại chỗ tò mò liếc mắt nhìn Thẩm Cố "không có sở thích gì ngoài việc thích xin nghỉ học". Thình lình đối phương đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt đen nhánh nhìn thẳng cậu.

Vài giây sau, Thẩm Cố mách lẻo: "Thầy ơi, bạn ấy... đang tìm cớ để xin nghỉ học buổi chiều nay đấy.”

Giáo viên chủ nhiệm khối đập bàn: "Tôi nói sao Quỷ Nhãn Thất lại có thể mời học sinh tiểu học đi dự tiệc hè gì chứ, nói! Vé này có phải là do em giả mạo ra không! Tốt lắm, ngay cả cái cớ vô lý như thế này mà cũng lấy ra..."

Thẩm Cố mặt không đổi sắc đưa ra yêu cầu: "Thầy ơi, ngày mai em phải chuyển đồ đến ký túc xá, em có thể xin nghỉ hay không..."

So sánh hai lý do, thì lý do này quá bình thường. Giáo viên chủ nhiệm khối vung tay lên: "Được, phê duyệt.”

Đào Minh: "..."

Đào Minh xui xẻo không thể đến bữa tiệc hè "có rất nhiều bánh ngọt, rất nhiều dâu tây, rất nhiều bánh pudding" trong truyền thuyết, lười biếng nằm ườn trên bàn học ngắm cảnh ngoài cửa sổ.

Sau đó, cậu thấy Thẩm Cố cũng lười biếng nằm trên một trạc cây ngủ trưa. (Bản dịch thuộc về https://www.facebook.com/quytngot.senthom)

Đào Minh lập tức tỉnh táo lại, đợi đến khi tan học lập tức chạy ra ngoài ngửa đầu hỏi: "Sao cậu lại ở đây... Chẳng lẽ cậu cũng xin nghỉ cả buổi chiều à?”

Thẩm Cố ngáp một cái: "Đúng vậy, sau khi xin nghỉ xong đột nhiên không có việc gì làm, nên đến ngủ một giấc.”

Đào Minh: "Vậy tại sao cậu lại xin nghỉ..."

Thẩm Cố lập tức trở nên đàng hoàng, giọng điệu bình thản mà chân thành: "Thầy ơi, bụng em hơi đau, hình như không quen với chế độ ăn uống ở đây, em muốn đi tìm bác sĩ xem một chút.”

Đào Minh: "..."

Phát hiện người hỏi là Đào Minh, sắc mặt Thẩm Cố tối sầm lại: "Ai cho phép cậu hỏi cái này!”

Đào Minh: "... Đây là phản xạ có điều kiện hả?”

Thẩm Cố: "Không liên quan gì đến cậu.”

Đào Minh: "... Rốt cuộc tại sao cậu lại xin nghỉ..."

“...... Không biết..." Thẩm Cố xoay mặt: "Dù sao tôi vẫn muốn xin nghỉ.”

Không lâu sau, có lẽ là thấy Đào Minh thường xuyên nói chuyện phiếm với Thẩm Cố ở những nơi ngủ trưa khác nhau, cô giáo Vu tri kỷ lôi kéo Đào Minh kể về chuyện cũ của Thẩm Cố.

Thì ra lúc trước Thẩm Cố ưu tú giống như một cỗ máy đọc sách, từ sáng đến tối tranh thủ từng giây từng phút mà học. Một ngày nọ, gia đình cậu gặp chuyện không may, nhưng cậu vẫn khăng khăng không chịu xin nghỉ học về nhà. Sau đó phải mất ba tháng, Thẩm Cố ngốc nghếch mới chậm rãi hiểu được, người ba yêu thương nhất của cậu đã không còn nữa.

Từ đó về sau, Thẩm Cố bắt đầu xin nghỉ học với đủ loại lý do.

“...... Cho này." Đào Minh đứng dưới tường rào, giơ cao sách trong tay.

“...... Gì vậy?" Thẩm Cố nằm trên tường, lười biếng liếc mắt nhìn cậu một cái.

“...... "500 lý do xin nghỉ phép cực kỳ hiệu quả".”

"......"