Đào Minh sinh ra đã mang theo dị năng, chẳng qua dị năng của cậu có chút kỳ lạ. Trong một số tình huống, người tiếp xúc với Đào Minh sẽ cho rằng Đào Minh có hoàn cảnh và tâm lý giống mình. Tuy nhiên, từ đó sinh ra đồng cảm hay phản cảm với Đào Minh thì còn tùy vào từng người. Cái này trong học thuật có thể gọi là "phản xạ bản năng".
Có đôi khi loại dị năng này làm cho Đào Minh rất phiền não. Ví dụ như khi Đào Minh còn bé từng gặp qua một con chó có linh tính. Nó màu trắng, có một dúm lông màu vàng nhạt ở chân trước, trông rất đẹp. Nhưng vì sao lại nói nó có linh tính? Bởi vì Đào Minh đi sang trái, nó cũng sang trái; Đào Minh sang phải, nó cũng sang phải.
Nhưng đây không phải là vấn đề.
Điểm mấu chốt là khi Đào Minh không thể nhịn được nữa mà muốn... đi đường vòng, thì nó lại lười biếng trừng mắt, nói: "Chó khôn không chặn đường." (Bản dịch thuộc về https://www.facebook.com/quytngot.senthom)
Đào Minh: "..."
Lớn lên một chút, Đào Minh lại gặp rắc rối với một người săn tìm ngôi sao. Tình huống là: Cậu cầm bánh ngọt giới hạn số lượng bán mỗi ngày, ngồi xổm ở góc công viên, thì bắt gặp một người đàn ông lén la lén lút khác. Đối phương dùng một đôi mắt tương tự như X-quang quét Đào Minh từ trên xuống dưới, vô cùng cảnh giác hỏi: "Công ty giải trí nào mà khác người như vậy, lại còn tận dụng lao động trẻ em? Anh đây cảnh cáo nhóc, cậu trai kia là anh nhắm rồi đấy." Nói đến đây anh ta lại đắc ý liếc Đào Minh một cái: "Quỷ Nhãn Thất ta đời này vẫn chưa từng nhìn lầm, cậu trai kia sẽ hot, cực kỳ hot [1].”
[1] Gốc "tím thẫm đỏ thẫm": Trở nên nổi tiếng. Nguồn gốc: phẩm hàm quan lại thời Ngụy, Tấn, Nam, Bắc triều được chia làm chín phẩm. Trong đó áo quan màu tím thẫm là phẩm hàm cao nhất, sau đó là màu đỏ thẫm.
Đào Minh trầm mặc một hồi lâu, rồi mới hỏi: "Quỷ Nhãn Thất có ý gì vậy? Anh đứng thứ bảy trong tổ chức Quỷ Nhãn à? Nghe có vẻ cũng không lợi hại lắm..."
Quỷ Nhãn Thất: "..."
Đào Minh lỡ miệng nên buộc phải lắng nghe tiếng gầm gừ của Quỷ Nhãn Thất khi ăn bánh ngọt: Anh ta quyền uy như thế nào, anh ta được người trong nghề tôn kính ra sao, anh ta làm thế nào đào ra được một vị thiên hoàng nào đó...
Chờ đến khi Quỷ Nhãn Thất nói xong sự tích huy hoàng của mình, thì Đào Minh cũng lật úp túi giấy đựng bánh ngọt, ăn hết những mảnh vụn cuối cùng. Sau đó, cậu tiếc nuối nói: "Chú Quỷ Nhãn, người kia đã rời đi được một lúc rồi đấy ạ."
Quỷ Nhãn Thất lại gào lên: "Cái gì!? Nhóc gọi tôi là chú?”
Đào Minh: "..."
Hậu quả bị Quỷ Nhãn Thất thương nhớ rất nghiêm trọng. Quỷ Nhãn Thất là người tìm kiếm ngôi sao vô cùng có năng lực, cho nên trong thời gian ngắn nhất anh ta có thể đào ra mọi thông tin của đối phương như địa chỉ nhà, ngày tháng năm sinh, sở thích, có phải xử nam hay không... Điều cuối có thể bỏ qua, vì nghĩ cũng biết một cậu nhóc cho dù có muốn cũng không có năng lực kia.
Sau khi bị Quỷ Nhãn Thất chặn đường lần thứ hai mươi, bỏ lỡ thời gian mua bánh ngọt phiên bản giới hạn, rốt cục Đào Minh mới chậm chạp cảm thấy có điều gì đó không ổn: "Rốt cuộc chú muốn làm gì?”
Quỷ Nhãn Thất sờ sờ cằm: "... Anh đây cũng muốn biết mình muốn làm gì.”
Đào Minh: "..."
Dưới sự thôi thúc của một lực tác động vô hình, Quỷ Nhãn Thất thường xuyên tới tìm Đào Minh nói chuyện lý tưởng cuộc sống.
Dùng lời của anh ta mà nói, là đàn anh trong nghề nhìn thấy đàn em như cậu không làm việc đàng hoàng (chạy đi học), không quý trọng thời gian (chạy đi xếp hàng mua bánh ngọt), v.v... Tóm lại, một kẻ vô dụng như thế này, khiến cho anh ta rất lo lắng cho tương lai ngành tìm kiếm ngôi sao. Vì vậy, anh ta đến để nghiêm túc dạy cho cậu làm thế nào để trở thành một người tìm kiếm ngôi sao đủ tư cách.
Khi nói đến đây, trên người anh ta xuất hiện hào quang phi thường chói mắt, giống như Đức Mẹ Maria tái thế.
Đào Minh không đành lòng nói cho anh ta biết mình không hề có chút hứng thú nào đối với nghề tìm kiếm ngôi sao.