Chương 43: Bão Tố(1)

-Hai người quen nhau sao?

Vân Tịnh nhìn Dịch Phong rồi lại nhìn sang Lý Phiên Phiên, trong tâm trí nàng thì vị tiểu thư này trước mắt rất xinh đẹp, khí chất cao ngạo lạnh lùng, dáng người thon thả, song phong đều đặn cao ngất biểu thị phong vận của tuyệt sắc giai nhân, mày liễu mắt phượng, mũi dao miệng nhỏ, trên gương mặt như ngọc thấu ra sự bóng loáng trong suốt, làm lộ ra vẻ tự tin lờ mờ và xinh tươi.

Quả thực Vân Tịnh có chút ghen tị mặc dù nàng chưa lộ ra chân diện mục nhưng là phái nữ thì luôn là vậy thấy cái đẹp thì luôn sinh ra ghen tị.

Dịch Phong bĩu môi lắc đầu phủ nhận.

-Đâu có, chỉ là gặp có một lần, chưa tính là quen.

Lý Phiên Phiên nghe vậy đưa tay ngọc che miệng cười duyên rồi nói.

-Dịch công tử thật thẳng thắn, đây là lần đầu tiên ta thấy có một nam nhân như vậy nhưng kẻ khác khi gặp ta thì luôn tìm lý do để gặp mặt đúng là thật thất vọng.

-Nàng nói vậy có khi nào thấy ta quá suất ca mà ngày đêm mong nhớ không?

-Mong nhớ thì chưa có tới nhưng ta lại thấy có hứng thú với ngươi. Thế nào! Sao chúng ta cùng đi thưởng hoa với lại ta muốn kết giao tỷ muội với hai cô nương xinh đẹp đây. Được chứ?

Khỏi phải đến lượt Dịch Phong đồng ý, Lý Phiên Phiên lệnh cho hai tỳ nữ đi sau về phủ còn mình thì nhanh tay kéo Vân Tịnh và tiểu Dao đến các quầy hoa. Cùng là phái nữ nên ba nàng làm thân khá là nhanh nhất là tiểu Dao luôn miệng hỏi còn Lý Phiên Phiên cũng trả lời từng câu một.

Thấy ba người vui như vậy Dịch Phong không tham gia vào, tùy tiện kiếm một quán nước nhỏ gần hội hoa ngồi đó.

Nhìn khung cảnh ngoài đường, bất giác hắn để ý thấy một nam nhân trẻ tuổi mặc dù mặt mũi lem luốc tóc tai bù xù, quần áo có phần hơi nát, và đôi chân bị dị tật một ngắn một dài tập tễnh chống gậy nhưng điều mà hắn chú ý nhất lại là đôi mắt đầy sắc bén và nguy hiểm, lạnh lùng.

Vì hình dạng đặc biệt mà vô số người xung quanh đều phải bật cười, không ngừng chỉ chỉ chỏ chỏ về phía hắn, nhỏ giọng bàn luận.

Tây Thành Dũng bước vào quán lập tức vô số ánh mắt nhìn vào nhưng hắn vẫn lẳng lặng đi vào chọn một chỗ khuất tầm nhìn ngồi đó.

Dịch Phong liếc mắt thầm nghĩ nam nhân này thật không đơn giản, trên người hắn không ngờ có thể rõ ràng cảm giác được võ học có tính chất bất đồng của chính tà, điều này thật sự là thiên hạ hiếm thấy. Mà hắn cũng không thể ngờ rằng với một thân thể tàn tật như vậy mà có thể luyện công được mà lại còn là một cao thủ.

Xem ra bản thân hắn từ nay về sau cũng phải cẩn thận một chút, bằng không có lẽ cũng có lúc sẽ trở nên ngông cuồng tự đại.

Bình yên bị phá vỡ khi xuất hiện tiếng quát lớn, tiếng cửa mở va mạnh vào nhau, một đại hán thân hình lực lưỡng, khuôn mặt hung dữ, bộ dạng khiến người khiếp sợ. Ngoài ra còn một người trạc ba bảy ba tám tuổi, bộ mặt âm u lạnh lẽo.

Đại hán quét mắt những người trong quán rồi quát lớn.

-Tên tàn tật ở đâu? Hắn ở đâu ra đây lão tử hỏi tội?

Giọng lớn kinh người khiến những người ở đây giật mình nhìn nhau không biết chuyện gì.

-Hắn ở kia, Lưu Đại.

Lưu Đại nhìn theo hướng Đại Tiện chỉ tay liền hùng hổ bước nhanh từng bước nặng trịch mang theo một cơn tức giận trong người. Lưu Đại đập mạnh xuống bàn Tây Thành Dũng khiến cho cái bàn vỡ tan nát đây cũng có thể là một cách thị uy sức mạnh nhưng mà Tây Thành Dũng tay vẫn cầm bát nước uống chậm rãi như chả liên quan gì đến mình.

Kiểu cách như vậy khiến Lưu Đại lại sôi máu, hắn gằn giọng.

-Tàn tật, ngươi đánh phế chân đệ đệ ta, ngươi nghĩ có chút bản lĩnh là giương oai tác quai tác quái, thiếu gia không ngại nói danh tự cho ngươi nghe, cũng để ngươi mở mang kiến thức nhiều nhiều. Thiếu gia đến từ Thái bạch sơn, chính là truyền nhân của Huyền Thiết Kiếm Môn, gọi là Lưu Đại một trong Tam Kiếm Thiết. Bên cạnh là sư đệ của ta, tên là Đại Tiện.

Ngày hôm nay hai sư huynh đệ bọn ta phải hết lòng dạy dỗ ngươi một phen, để ngươi biết Trung Nguyên không phải là nơi mà đồ cuồng vọng ngươi có thể giở trò ngang ngược.

Dịch Phong bên cạnh nghe ngóng Lưu Đại nói, kỳ thực cũng chẳng biết Huyền Thiết Kiếm Môn.

Huyền Thiết Kiếm Môn tuy rằng không lớn, nhưng người trong môn toàn là cao thủ, lợi hại nhất là chưởng môn đương thời, người này gọi là Thái Bạch Chân Nhân- Quang Đại luyện kiếm mãi sáu mươi mới xuất đầu, chính là đỉnh đỉnh cao thủ có tiếng tăm, dương danh thiên hạ.

Vì người đứng đầu là người hay bao che khuyết điểm, cho nên Huyền Thiết Kiếm Môn mặc dù không lớn, chỉ có hơn năm chục người, nhưng môn hạ đệ tử khi hành tẩu võ lâm, không có người nào dám đắc tội với bọn họ.

Tây Thành Dũng đặt nhẹ bát nước, mắt nhếch lên thản nhiên nói.

-Ngươi nên hỏi hắn vì sao ta lại phế chân hắn! Trước đến nay ta không động thủ khi không có lý do.

Lưu Đại gân xanh nổi hằn lên thái dương, hắn liền rút kiếm bên hông nhanh như điện xẹt xuất ra hơn mười đường kiếm thực thực ảo ảo, chắc chắn phủ kín yếu huyệt trên người Tây Thành Dũng.

Chỉ vừa xuất thủ, thì biết Lưu Đại này kiếm pháp không kém, tuổi trẻ có võ công như vậy cũng là không tệ. Kiếm Lưu Đại chỉ còn cách cằm Tây Thành Dũng chỉ có vài tấc nhưng không tài nào đánh trúng được, gậy trong tay Tây Thành Dũng rất dễ dàng chặn lại hơn mười đường kiếm của Lưu Đại.

Lúc này người người đổ dồn rất đông có người hiếu kỳ, có người trong võ lâm, vân vân...

Tây Thành Dũng đảo mắt nhìn hai kẻ trước mặt gậy trong tay bay lượn xoay tròn, dần dần ép Lưu Đại từng bước lùi về sau, trên mặt mồ hôi như mưa, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi.

Thật lạ mỗi khi gậy và kiếm va chạm là mỗi lúc trường kiếm Lưu Đại lại rung lên truyền vào cánh tay làm tê buốt cùng cực, Lưu Đại định vận công ép xuống nhưng Tây Thành Dũng ép rất nhanh không cho hoàn thủ.

Mà gậy lại như uốn lượn như con rắn đánh vào các yếu huyệt Lưu Đại quá là ảo diệu. Đại Tiện thấy sư huynh đang thế bị động liền xuất kiếm đánh Tây Thành Dũng. Khi hắn công đến vừa lúc Tây Thành Dũng đã tước kiếm Lưu Đại rồi cho hắn một chưởng, thuận thế kiếm đang rơi xuống, Tây Thành Dũng nắm lấy chuôi kiếm nhanh như chớp một đường kiếm cực ngọt đâm xuyên qua đùi.

Lưu Đại thổ huyết nhưng ánh mắt vẫn đầy tức giận hơn là đau đớn, hắn vừa thở vừa nói.

-Ngươi dám...bọn ta sẽ không tha cho ngươi.

Tây Thành Dũng lẳng lặng bỏ đi trong bộ dáng tập tễnh, võ lâm lại như thêm một bài học đừng đánh giá con người qua bề ngoài.

Dịch Phong dõi theo bóng lưng đầy cô độc bất giác hắn lầm bầm.

-Trên đời còn có người có luyện được võ công như vậy sao?

-------------------------------------------------------------------------

Ngô Chúc đi khắp trong thành Lạc Dương dò hỏi Tam Trọng ở đâu nhưng đều là những cái lắc đầu nhưng hắn không bỏ cuộc cứ gặp ai là hỏi. Vừa hay Ngô Chúc lại vớ đúng Lý Phiên Phiên ba người đang ngắm hoa.

Bị một tên điên đột nhiên xuất hiện làm Lý Phiên Phiên bực mình, nàng quát lớn.

-Có chuyện gì?

-Tiểu thư...tiểu thư, tiểu thư có biết Tam Trọng đang ở nơi nào trong Lạc Dương không?

Lý Phiên Phiên nhíu mày.

-Ngươi tìm hắn có việc gì?

-Là việc gấp...tiểu thư...tiểu thư mua nói cho tại hạ biết ngay đi.

-Ai mà biết hắn ở đâu, ngươi cứ thử tìm Đăng Nguyệt Viện xem.

Lý Phiên Phiên vừa nói xong thì Ngô Chúc đã vội vã cất tiếng đa tạ, trực tiếp Đăng Nguyệt Viện mà đến. Nàng lại bực mình.

-Hừ tên điên làm mất hứng bổn tiểu thư.

-Lý tỷ, hình như tỷ khó chịu khi nhắc đến "Tam Trọng"?

-Không có gì? Thôi chúng ta đi tìm tên Dịch Phong thôi.