Khí trời hôm nay rất mát mẻ cuối dọc theo con đường đến thành Lạc Dương, vô số người đang vội vã tiến nhanh về phía trước, đại bộ phận những người này đều là dân chúng bình phàm và một số thương nhân, nhìn điệu bộ của họ có thể là đang đến Lạc Dương, có lẽ là đi xem hội hoa.
Dĩ nhiên cũng có một ít người võ lâm đang hòa mình trong số đó, đang nhanh chóng vượt lên phía trước.
Trên đường lớn, ở phía xa xa có hai bóng người, một nam một nữ.
Nam thì phong thái tựa như tài tử thư sinh bên cạnh là một thiếu nữ xinh đẹp, vận bộ y phục màu xanh biếc, dáng vẻ mềm mại, yểu điệu đến say lòng người và vẻ mặt của thiếu nữ chứa chan niềm hạnh phúc.
Nhân lúc trời mát, trong lành, đôi nam thanh nữ tú nắm tay trong tay, trìu mến rảo bước trên đường dài. Nhìn kỹ lại thì ra không phải ai khác, chính là Ngô Chúc và Lâm Vũ.
Lâm Vũ thần thái vui vẻ nở nụ cười duyên dáng.
-Ngô ca, đợi sau khi chúng ta xem xong hoa hội, chúng ta sẽ tìm một nơi không người, sống hạnh phúc bên nhau đến trọn đời, chàng nghĩ như vậy có phải là tuyệt vời lắm không?
Ngô Chúc nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia sáng rồi vụt biến mất. Cúi đầu âu yếm nhìn thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều, hắn nhẹ gạt vài sợi tóc trên đầu Lâm Vũ rồi nói.
-Tất nhiên rồi, chỉ cần nàng thích, ta đều sẽ đáp ứng nàng.
Lâm Vũ hạnh phúc ngắm nhìn Ngô Chúc trong mắt chan chứa nhu tình. Hai tay nắm chặt lấy bàn tay của hắn, hoan hỉ bước nhanh về phía trước.
Khoảng cách đến Lạc Dương cũng dần dần ngắn lại. Chỉ còn khoảng hơn mười trượng mét là đến cổng thành Lạc Dương rồi, nơi những đóa hoa xinh đẹp vô ngần, đang đợi hai người.
Đột nhiên, trong lòng Ngô Chúc biến động, một cảm giác có điềm xấu chợt trỗi lên dữ dội. Tựa như có một cái gì đó mà mình lo lắng, quan trọng sắp bị tước đi vậy, chỉ là chợt xuất hiện mà thôi, nhưng sao lại làm tâm can hắn nôn nao, cồn cào đến vậy, khiến hắn kinh hãi không ngừng.
Một luồng sát khí lạnh lẽo chạy dọc theo sống lưng,
-Xoẹt!!!!!
Thanh trường kiếm tựa như một con độc xà, ráo riết bổ vào tử huyệt trước ngực Ngô Chúc, hiển nhiên là cố tình muốn đưa hắn vào chỗ chết. Ngô Chúc hữu thủ bắn chưởng đỡ lấy.
Đồng thời, một bóng người ở hướng khác cũng tung ra đến một chưởng đầy uy lực khóa chặt đuờng lui của hắn.
Bị tập kích bất ngờ, Ngô Chúc biết sắp gặp nạn, liền kéo Lâm Vũ phi thẳng lên không, tránh được sự công kích của hai kẻ đó. Tiếp đó Ngô Chúc dồn một chưởng bắn mạnh vào hai sát thủ kia hòng kéo dài thời gian cho Lâm Vũ chạy còn hắn sẽ cầm chân hai tên này.
Trên mặt đất, từ đôi mắt âm hiểm, lạnh lùng của hai gã bịt mặt xuất ra những tia lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Ngô Chúc, đợi hắn xuống tới nơi liền dùng trường kiếm huyễn xuất bóng kiếm đầy trời, kèm theo đó là những chưởng kình cường đại công kích vào hắn.
Kiếm chưởng chạm nhau, nhất thời truyền đến một tiếng nổ vang trời, bụi đất từ bốn phía bắn tung đầy trời, che kín tầm mắt của mọi người.
Lâm Vũ sắc mặt nàng trở nên trắng bệch nhìn Ngô Chúc đang oằn mình chống đỡ trong lòng dấy lên nỗi bất an, lo lắng. Nàng không hiểu, vì sao lại xảy ra cớ sự này, tự nhiên ở đâu lại xuất hiện hai gã bịt mặt đánh lén hai người như vậy.
Mải quan sát Ngô Chúc, nên Lâm Vũ không phát hiện ra sau lưng mình đột nhiên xuất hiện thêm một kẻ bịt mặt.
Trong khi Ngô Chúc cùng hai gã bịt mặt giao đấu kiếm, chưởng với nhau, khiến cho đất đá bay tứ tán, mịt mù che hết tầm mắt bốn phía xung quanh của hắn.
Ngô Chúc chỉ nghe được một tiếng hét thất thanh rồi không phát hiện thêm động tĩnh gì khác nữa.
Tâm lý dấy lên lo sợ, Ngô Chúc hét lớn.
-Lâm nhi, nàng sao rồi? Mau trả lời ta đi.
Ngô Chúc tung một chưởng cực mạnh đẩy lùi hai tên sát thủ rồi phi thân tìm kiếm nhưng đã bóng hình Lâm Vũ đã biến mất chỉ trong chớp mắt.
Hắn điên cuồng quay lại nhìn hai tên sát thủ kia như hóa thành con thú cuồng nộ hắn gào thét như một luồng sức mạnh, tốc độ được tăng đột ngột.
Thân ảnh lóe biến mất đã xuất hiện sau lưng hai sát thủ kia song thủ như thiểm điện nhanh chóng đánh nát tứ chi một tên, tên còn lại một chưởng trúng tim chết không nhắm mắt.
-Nói, là ai đã phái các ngươi đến, Lâm Vũ đã bị đem đi đâu?
Nhưng tên sát thủ này tuyệt không mở miệng như hiểu trước sau gì cũng chết, có nhiều lời cũng được ích lợi gì. Ngô Chúc liền lấy một tay của tên sát thủ rồi dụng lực, ngay lập tức vang lên tiếng gào đau đớn.
Chỉ thấy ba ngón tay của kẻ bịt mặt đã gãy đoạn, máu tươi từ từ túa ra. Cái loại tra tấn bẻ ngón tay này quả thực khiến con người ta phải thống khổ đến tận tim gan, xem ra không ai có thể chịu đựng được.
-Nói hay không nói, không nói thì ta tiếp tục, bẻ đến hết mười ngón tay của ngươi, sau đó đến mười ngón chân, tiếp là hai bàn tay, rồi bàn chân, toàn bộ dần dần mà bẻ hết, để xem ngươi chịu đựng được đến khi nào.
Tên sát thủ cơ hồ không chịu được lên tiếng van nài.
-Ta nói, ta sẽ nói nhưng người phải giết ta nếu không ta sẽ sống không bằng chết! Vừa rồi là muốn dẫn dụ ngươi, để bắt cóc cô nương kia, nhưng võ công của ngươi ngoài dự đoán của bọn ta, khiến bọn ta không thể ngờ đến cớ sự này. Tổng cộng bọn ta có ba người, tất cả đều là thuộc hạ của Tam Trọng, là hắn muốn có cô nương kia nên mới xảy ra sự tình này. Hiện giờ có lẽ đã bị đem đến Lạc Dương rồi, rơi vào tay Tam Trọng. Ta đã nói xong, hết rồi, ngươi giết ta đi.
Ngô Chúc một chưởng hạ xuống kết liễu xong liền nắm chặt song thủ ngửa mặt lên trời hét lớn.
-Chó chết Tam Trọng, ta thề sẽ không bao giờ buông tha cho ngươi, nếu Lâm Vũ có hề gì ta sẽ truy sát cả dòng họ ngươi.
Tiếng hét đầy hận thù cùng sát khí ngùn ngụt.
-------------------------------------------------------------------
Phía trong thành Lạc Dương, khu triễn lãm hội hoa. Dịch Phong cùng Vân Tịnh, tiểu Dao đang đi ngắm hoa bỗng Dịch Phong bỗng phát biến, mặt bỗng quay sang phía Tây, hắn nhíu mày thầm nghĩ "Sao mình có cảm giác sắp có chuyện?".
-Dịch đại ca, huynh đang nghĩ gì vậy?
Tiểu Dao khẽ giật ống tay hắn hỏi nhỏ, Dịch Phong xoa đầu nàng cười nhẹ.
-Không có gì, muội thích hoa gì ta mua.
Ba người lại tiếp tục ngắm hoa rồi bất ngờ chạm mặt Lý Phiên Phiên cùng đám tỳ nữ đi xem hội hoa, một cuộc chạm mặt không hề mong muốn và Dịch Phong đang muốn tránh vị tiểu thư này, hắn tuy chưa thấy nàng đã làm gì mà nổi tiếng ai cũng sợ nhưng đôi khi nghe theo lời đồn có khi cũng tốt.
Có vẻ như hôm nay Lý Phiên Phiên bận bộ xiêm y trắng toát lên vẻ đẹp, cao quý, thánh khiết của nàng, lúc này nhìn nàng trông rất xinh đẹp nhưng đầy lạnh lùng. Lý Phiên Phiên nhìn Dịch Phong đang có ý tránh né đương nhiên không dễ gì bỏ qua, nàng nhẹ nhàng tiến đến trước mặt Dịch Phong.
-Dịch công tử sao gặp ta lại muốn tránh mặt đi vậy?
Dịch Phong đánh mắt sang hướng khác .
-Đâu có.
Vân Tịnh đứng cạnh khó hiểu nói.
-Hai người biết nhau?