Dung Diệc Sâm không nói lời nào, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ ở mặt bàn, cũng không biết năm phút kia cô ở Tống gia có chịu ủy khuất gì không.
Là anh không nói rõ ràng, cho nên Giang Chỉ đương nhiên đưa cô về Tống gia.
Yên tĩnh một hồi lâu, anh mới hỏi: “Cuối cùng cô ấy đi đến đâu?”
“Hẻm Ngô Đồng.”
Dung Diệc Sâm nhăn mày lại, hơi mím môi.
Hẻm Ngô Đồng… Nếu anh không đoán sai, thì đó chính là con hẻm nhỏ anh gặp Tống Thần Ngữ tối qua.
Cuối con hẻm nhỏ có một vườn cây ngô đồng, nơi đó cũng bởi vậy được gọi là hẻm Ngô Đồng.
Tống Thần Ngữ trả tiền rồi xuống xe, nhìn hẻm Ngô Đồng trước mặt, đột nhiên có chút không dám cất bước.
Chính ở chỗ này, cô lần thứ hai gặp lại Dung Diệc Sâm, hiện tại cô nhìn con hẻm nhỏ này, dường như chỉ đang đang mơ.
Tống Thần Ngữ trở về căn nhà thuê của mình, gội đầu tắm rửa, sau đó nằm xụi lơ trên chiếc giường nhỏ.
Cả người cô như sắp tan thành từng mảnh, lăn lội một hồi như vậy, thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.
Nhưng mà cũng phải nói thật, Dung Diệc Sâm thực sự là người đẹp nhất trong số những người đàn ông cô từng nhìn thấy.
Đẹp trai, nam tính, cao ráo, đường nét không chê vào đâu được, chỉ là… Tính tình hơi xấu, sắc mặt lạnh lùng một chút.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, bất giác lại nghĩ tới cảnh tượng phát sinh trong phòng tắm của khách sạn.
Tống Thần Ngữ nhanh chóng che đi khuôn mặt ửng hồng của mình: “Không được nghĩ nữa, ngủ ngủ…”
Không nghĩ tới giấc ngủ này, cô ngủ thẳng tới chạng vạng, lúc tỉnh lại thì trời cũng gần tối.
Bên ngoài hẻm Ngô Đồng, một loạt siêu xe đậu ở chỗ đó, đếm một chút có tới khoảng mười chiếc.
Cầm đầu là Bentley, trong xe Giang Chỉ nói: “Dung tổng, con hẻm này quá hẹp, xe không thể đi vào. Nếu không ngài chịu ủy khuất một chút, đi bộ đi tìm thiếu phu nhân?”
“Cô ấy có mặt mũi lớn như vậy, đáng giá để tôi phải tự mình đi tìm cô ấy?”
“Dung tổng, đó là vợ của ngài…”
“Cậu đi.” Dung Diệc Sâm giơ tay xoa xoa thái dương, “Tôi cho cậu mười phút.”
Giang Chỉ không thể làm gì khác đành phải xuống xe.
Những người sống trong hẻm Ngô Đồng đều là người thuê nhà hoặc là người dân địa phương, họ đều là tiểu dân thành thị, nhìn thấy một hàng siêu xe này, lập tức sợ ngây người.
Tốc độ bát quái, từ trước đến giờ đều nhanh hơn tốc độ lây nhiễm virus.
Trong vòng vài phút, rất nhiều người thò đầu ra từ cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Tống Thần Ngữ hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, cô tiện tay buộc tóc đuôi ngựa, chuẩn bị đi ra ngoài mua chút đồ ăn, lấp đầy bụng.
Đúng lúc cô ra cửa xuống tầng, ở cửa thang máy, cô đụng phải tên côn đồ sống ở tầng trên, Trương Húc.
Trương Húc nhìn thấy Tống Thần Ngữ, dùng ánh mắt bẩn thỉu kia đánh giá toàn thân cô, đặc biệt nhìn chằm chằm vào ngực cô: “Tống Thần Ngữ, ra ngoài sao?”
Hiện tại là mùa hè rất nóng, Tống Thần Ngữ mặc một chiếc áo ba lỗ với một chiếc quần đùi .
Tống Thần Ngữ không trả lời hắn, loại người này càng trả lời lại càng hào hứng.
“Ô, vẫn là hàng xóm trên dưới tầng, chào hỏi không thèm để ý… Mà buổi tối lại ăn mặc gợi cảm như vậy, công việc cô làm là loại công việc gì vậy?”
Tống Thần Ngữ không nhịn được, đáp lại một câu: “Liên quan cái rắm gì tới anh.”
Trương Húc vừa nghe, quả nhiên hăng hái: “Miệng còn rất lợi hại, không biết cái miệng anh đào nhỏ nhắn này, dùng để làm chuyện khác có phải cũng lợi hại như vậy, làm người ta thoải mái lên tận trời?”
Tống Thần Ngữ chỉ muốn nhanh lên rời đi, ai biết lúc đi ngang qua bên cạnh hắn , hắn đột nhiên vươn tay ra, sờ soạng vào mông cô.
“Lưu manh!” Tống Thần Ngữ không chút suy nghĩ, ngay lập tức tát một bạt tai.